- Ha hả, bọn họ không có vận may như cậu. Không phải đệ tử nào cũng có thể đụng được vào tam quan. Bởi vì, đối thủ cạnh tranh Hồng Phấn Thiên Yêu cũng chưa tới 30 tuổi.
Đệ tử dưới 30 tuổi công lực cũng không cao, có thể đạt được tới bát đẳng đã được gọi là thiên tài của thiên tài rồi.
Nhưng, đệ tử trình độ bát đẳng đi vào âm dương quan, chắc chắn sẽ chết không phải nghi ngờ chút nào rồi. Còn cậu may mắn đã đột phá tới cấp khai nguyên của thập nhị đẳng rồi.
Mấy trăm năm nay cũng chưa có người nào lĩnh ngộ được ‘Trạc tình chỉ’ vậy mà cậu lại may mắn lĩnh ngộ được nó.
Việc này, chỉ có thể nói đó là một may mắn. Đương nhiên, trước ngày thi đấu của các đệ tử Hồng Phấn Thiên Yêu chúng tôi cũng đã sắp xếp người tiến hành điều chỉnh âm dương quan.
Tuy nhiên, không có hiệu quả tốt ngày âm dương. Phỏng chừng vẫn chưa đạt được tới 2 phần hiệu quả.
Nếu là có thể vượt qua tam quan mà được thiên tài Hồng Phấn Thiên Yêu giúp đỡ, tỷ lệ bọn họ đột phá lên thần tiên so với các đệ tử bình thường cao hơn gấp mười lần.
Cơ bản là đã đặt được một nửa chân vào thần tiên rồi. Đương nhiên, cũng không phải là cậu có thể lập tức đột phá được, mà đó chỉ là nền tảng để đạt được.
Mà cậu là trường hợp đặc biệt, không ngờ sau khi bước vào tam quan đã đột phá được.
Quyền Thiên nói.
- Thì ra là như vậy, tuy nhiên, nếu tiền bối nói mấy trăm năm nay cũng chưa có người nào lĩnh ngộ được trạc tình chỉ trên vách đá. Hồng Phấn Thiên Yêu làm sao có thể cùng tôi tấn công? Họ cũng không có khả năng lĩnh ngộ à?
Diệp Phàm hỏi.
- Ha hả, cô gái đó chỉ là một loại cảm giác, khơi gợi cho cậu cảm giác ham muốn thôi. Cô ấy cũng không hiểu trạc tình chỉ, mà chỉ là tạo ra một môi trường cho cậu, giống như là việc tạo ra phương pháp dạy các tình huống.
Quyền Thiên nói.
- Trong chuyện này vẫn có chút vấn đề, tiền bối sẽ không sống được mấy trăm năm đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Mấy trăm năm, đó là việc không thể. Tôi nhớ rằng người thọ nhất của phái Lao Sơn sống được tới 180 tuổi.
Không ai có thể sống được quá 200 tuổi, công lực của vị tiền bối này cao không lường được.Trong nháy mắt có thể giết người ở ngoài năm dặm.
Nội khí trong lúc nói chuyện ngưng tụ lại có thể thổi ngã một cây đại thụ. Đương nhiên, đó là chuyện cách đây mấy trăm năm trước rồi.
Tôi cũng chỉ nghe sư phụ nói thôi. Còn tôi, chỉ có thể sống hơn một trăm tuổi một chút. Cậu muốn hỏi tôi về trạc tình chỉ.
Nói thật với cậu, tôi cũng không biết. Bởi vì, bản thân tôi cũng không hiểu rõ được nó.
Tuy nhiên, tôi nghĩ cậu có thể tìm hiểu trong lịch sử có nói về trạc tình chỉ.
Quyền Thiên nói.
- Đối với Lao Sơn. Tôi sẽ phải truyền trạc tình chỉ cho đệ tử phái Lao Sơn như thế nào đây?
Diệp Phàm nói.
- Ha hả. Trạc tình chỉ chỉ có thể lĩnh ngộ được ở trên phù điêu không thể truyền ra bên ngoài được. Không tin cậu cứ thử xem, cậu cứ nói ra với mọi người nhưng không ai có thể hiểu được.
Mấu chốt là ở chỗ lĩnh ngộ. Không phải là chúng tôi không muốn học, mà học cũng không được.
Quyền Thiên có chút buồn bực, lắc đầu, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái. Nói,
- Sau khi cậu và Hồng Phấn Thiên Yêu dung hợp âm dương, sau này cậu sử dụng trạc tình chỉ, chỉ cần có thể tập trung tình cảm trong đó, uy lực của trạc tình chỉ sẽ tăng lên gấp bội.
- Ôi, tôi đã vô cớ chà đạp một người con gái trong sáng, trong lòng tôi cảm thấy xấu hổ quá.
Diệp Phàm nói.
- Ha hả. Đó là cuộc sống của cô ấy. Và cô ấy cũng có được nhiều thứ. Việc này, cậu không cần phải áy náy gì cả.
Quyền Thiên rất cởi mở cười nói.
- Không phải thái sư thúc đã nói sau khi âm dương dung hợp võ công luyện ban đầu của cô ấy đều bị phế đi, cô ấy đã trở thành một người tàn phế, còn đoạt được cái gì chứ. Việc này đối với một người luyện võ mà nói là một sự tàn khốc.
Diệp Phàm hỏi.
- Đương nhiên là có đoạt được, ít nhất, là cậu đã để lại cho cô ấy môt hậu duệ thiên tài cho sau này. Đối với một người mẹ mà nói, đây là một điều vinh quang nhất.
Quyền Thiên nói, thiếu chút nữa Diệp Phàm ngây người ra. Mặt đỏ lên, ấp úng nói.
- Chính xác như vậy sao, chỉ cần một lần có thể có con sao?
- Ha hả, cậu thấy phái Lao Sơn chúng tôi bồi dưỡng ra được Phấn Hồng Thiên Yêu đúng với vai trò một người phụ nữ sao?
Ha hả, thực ra các cô ấy là một sự kết hợp tuyệt vời. Huyết thống của cậu truyền lại, chúng tôi sẽ lại bồi dưỡng con cháu của cô ấy.
Hơn nữa, vị trí của cô ấy ở trong phái Lao Sơn được tôn sùng. Đối với một người phụ nữ, đó coi như là một điều hạnh phúc rồi.
Nghĩ lại những ngày làm việc bận rộn, cực khổ mà một tháng cũng chỉ được có một đến hai ngàn đồng.
Cuộc sống của Phấn Hồng Thiên Yêu đã xem như là ở trên trời rồi. Bởi vì, mỗi tháng chúng tôi sẽ cung cấp cho cô ấy một trăm ngàn tiền phí sinh hoạt.
Hơn nữa, sẽ cho cô ấy môi trường và phòng ở tốt nhất. Đứa nhỏ cũng sẽ được giáo dục một cách tốt nhất.
Sau này đứa trẻ có thể học tập thành người, cô ấy còn mong muốn gì hơn nữa.
Quyền Thiên nói.
- Haizz, đối với cô ấy mà nói vẫn là không công bằng. Tuy nói mẹ cho con, nhưng, nhưng họ vẫn không có được một gia đình đầy đủ.
Diệp Phàm thở dài.
- Có được tất sẽ có mất, không thể nào chuyện gì cũng đều vừa ý cậu được đúng không?
Quyền Thiên nói suy nghĩ của mình,
- Hơn nữa, đều là họ tự nguyện. Chúng tôi cũng không có ép bọn họ.
Không ép mới là lạ, ngay từ trong bụng mẹ anh đã nuôi dưỡng, khi đó họ sẽ không thể nào tự nguyện được. Sau đó, gỗ đã đóng thành thuyền, đương nhiên, danh môn đại phái các anh cũng khiêng rồi. Trong lòng Diệp Phàm khinh bỉ Quyền Thiên một câu, miệng cũng nói ra:
- Cô ấy sinh đứa con đó, có tính là con của Diệp Phàm tôi không?
- Không tính, chuyện này không có một chút quan hệ nào với cậu. Cậu được coi như là người tặng tinh trùng thôi.
Đây là tập quán của phái Lao Sơn, chúng tôi sẽ không để cậu nhìn thấy con cháu của cậu. Cho dù là chạm mặt có lẽ cũng không biết được.
Hơn nữa, sau khi Phấn Hồng Thiên Yêu đã kiệt sức rút lui, cô ấy cũng sẽ không được gặp lại cậu. Ví như, cô gái vừa rồi với cậu, hiện tại cô ấy đã đi đến một nơi bí mật, chỉ trừ một vài người trong phái chúng tôi sẽ biết được nơi ở của cô ấy ngoài ra những người khác sẽ không biết được.
Hơn nữa, tôi hy vọng cậu sẽ quên cô ấy.
Coi như là không có chuyện gì xảy ra. Điều này đối với cậu mà nói là công bằng đấy.
Bởi vì, cậu đã chiếm được những gì cậu mong muốn. Ví dụ như, hiện tại cậu đã đột phá được đến Bán thần tiên. Đây là thu hoạch lớn nhất của cậu, cậu cũng không có mất đi cái gì cả.
Nếu như cậu vẫn vướng bận về chuyện này, phái Lao Sơn tuyệt đối sẽ không đáp ứng. Cậu cần phải nghĩ cho kỹ, không nên suy nghĩ nhiều tới những chuyện không cần thiết.
Hơn nữa, tướng quân Lý đã xem chứng minh của cậu, cậu cũng là người có chức vụ. Phỏng chừng cậu vẫn là lãnh đạo của một đơn vị.
Chẳng lẽ cậu mong muốn có chuyện phiền toái sao?
Trong lời nói của Quyền Thiên có hàm ý muốn cảnh cáo.
- Ha hả, nếu Diệp Phàm tôi thật sự muốn gặp con gái của mình, Thái sư thúc cũng không ngăn được đâu.
Đột nhiên Diệp Phàm ngửa mặt lên trời cười lớn.
- Thật sao, nếu cậu thật sự muốn như vậy. Trên đời này, cũng không còn có thiên tài Diệp Phàm rồi.
Cho nên, khi cậu vẫn là một thiên tài. Đừng suy nghĩ về những thứ khác. Tôi không hy vọng chính mình lại là người hủy hoại thiên tài mà chúng tôi đã tạo ra.
Tuy rằng cậu không phải là đệ tử của Phí Đống, nhưng, cậu là đệ tử của cháu họ Phí Đống, coi như bên ngoài phái Lao Sơn chúng tôi có đệ tử.
Sắc mặt Quyền Thiên nghiêm túc, bởi vì, lần này ông ấy đã thể hiện rõ bộ mặt thật của mình.
- Ha ha ha…
Đột nhiên Diệp Phàm lại cười hô hố vài tiếng, đột nhiên động một cái, con dơi trên trán bay vút lên vào không trung, sau khi đột phá Bán thần tiên, không ngờ con dơi kia đã có sự thay đổi.
Miệng của nó rõ ràng thay đổi, có điểm giống như là mỏ của chim ưng, nhọn nhọn, quặp vào trong.
Lúc trước con dơi chỉ bằng lòng bàn tay bây giờ đã tăng thêm một thước. Không ngờ đôi cánh dang rộng ra dài đến hơn ba thước.
Hai mắt nhìn trừng trừng vào Quyền Thiên, đầy giận dữ và uy lực.
- Đây là cái gì?
Quyền Thiên sửng sốt, lập tức mặt trầm xuống.
- Thái sư thúc chưa gặp qua nó đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Nó là gì của cậu?
Quyền Thiên hỏi.
- có là sư phụ thứ hai của tôi, cho nên, Thái sư thúc bảo là muốn thu nhận tôi làm đồ đệ, thật sự tôi không thể nhận lời, cũng là bởi vì nó.
Diệp Phàm nói.
- Haiz…
Vẻ mặt Quyền Thiên tỏ vẻ khó chịu, khoát tay áo, nói,
- Cậu là đệ tử của nó, thôi vậy, phái Lao Sơn cho cậu phá lệ một lần.
Cậu có thể nhìn thấy Hồng Phấn Thiên Yêu đã dung hợp với cậu. Còn đứa nhỏ, tôi hy vọng nó vẫn là đệ tử của phái Lao Sơn chúng tôi.
Yên tâm, trong phái sẽ chú trọng bồi dưỡng nó. Hơn nữa, sau này rất có thể sẽ trở thành chưởng môn trong phái Lao Sơn.
Quyền Thiên tôi có thể thu nhận nó làm đệ tử, đây là đệ tử cuối cùng mà Quyền Thiên tôi thu nhận.
Hơn nữa, phái Lao Sơn cũng không có yêu cầu các đệ tử không được kết hôn, bởi vì, chúng tôi cũng không phải là đạo sĩ.
- Cảm ơn, tôi chỉ muốn gặp lại cô ấy, nói với cô ấy những lời ày náy này. Còn đứa con, tôi yên tâm giao cho ông. Tuy nhiên, khi tôi muốn gặp nó tôi có quyền được gặp nó, hy vọng mọi người thông cảm. Hơn nữa, đối với mọi người mà nói, đó cũng không phải là một chuyện xấu.
Diệp Phàm nói.
- Được rồi, không có gì.
Quyền Thiên rất buồn bực, cả người như một con chim, muốn bay ra, mất hết cả hình tượng.
Không lâu sau, quyết tâm đi vào, dẫn Diệp Phàm tới bên ngoài chân núi phái Lao Sơn. Hình như đó là một thị trấn lớn, phỏng chừng cũng có đến mấy vạn người.
Thị trấn lớn này nằm ở một nơi hẻo lánh, bên trong có một tòa nhà cổ xưa rất rộng lớn. Ngôi nhà ba tầng, xung quanh rộng chừng ba trăm thước. Bên trong cây cối xanh tươi, cảnh vật chung quanh không khác với ở trong công viên là mấy.
Cửa ra vào có đệ tử mặc quần áo Lao Sơn trông coi, thật ra, phái Lao Sơn cũng không phải toàn bộ là giả dạng đạo sĩ.
Mà là nửa đạo sĩ. Trong phái Lao Sơn cho phép đệ tử kết hôn sinh con, cho nên, không thể xem như hoàn toàn là đạo sĩ được.
Vượt qua cầu nhỏ, không ngờ bên trong nghe thất được tiếng tiêu có chút ưu oán.
- Cậu gọi cô ấy là Như Cầm là được rồi, tôi đi ra ngoài đã. Cậu đến gặp mặt đi, sau này tốt nhất cậu đừng tới nữa.
Vẻ mặt Quyết Tâm nghiêm túc, nói xong xoay người đi ra ngoài.
- Đây là quyền của tôi, tuy nhiên, tôi cũng không có rảnh rỗi để ngày nào cũng đến. Yên tâm, trong vòng vài năm sẽ đến một hai lần đấy.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Haiz, đệ tử của Bức Vương Nam Lăng, Lao Sơn chúng tôi không có cách nào bắt cậu thực hiện theo. Tuy nhiên, cậu đừng có làm quá đáng.
Tuy nói uy danh Bức Vương lan ra khắp mọi nơi, như thần long thấy đầu không thấy đuôi, Nhưng, Lao Sơn chúng tôi cũng là phái lớn có từ ngàn năm nay.
Nếu cậu quá mức, chúng tôi cũng có biện pháp để đối phó cậu. Tôi hy vọng hai bên chúng ta cùng chung sống hòa bình.
Nếu không, hậu quả như thế nào, cậu cứ nghĩ kỹ.
Quyết Tâm xoay người một cái, vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Diệp Phàm.