Ninh Chí Hòa trước khi lên xe cầm tay diệp phàm nói
- Đồng chí Diệp Phàm, giấc mơ của cậu tốt lắm, tôi hi vọng có thể nhìn thấy giấc mơ của cậu thành sự thật.
- Chắc chắn sẽ được chứng kiến.
Diệp Phàm thận trọng gật đầu.
- Vậy là tốt rồi.
Chủ tịch Khúc đứng sau nói một câu.
Tiễn các đồng chí tỉnh Thiên Vân xong Diệp Phàm cùng Trương Tương Hòa bước vào phòng họp. Mà đoàn người của tỉnh Thiên Vân đã ở đó, có đến hơn ba mươi người.
- Đồng chí Diệp Phàm, lần này đến mang nhiều đồng chí ở tỉnh Thiên Vân đến đây, không phải Dương Khai Thành tôi phô trương mà vì còn có một việc quan trọng phải nói với cậu.
Chủ tịch Dương vẻ mặt nghiêm túc nhìn Diệp Phàm.
- Chủ tịch Dương, mời ông nói.
Diệp Phàm gật đầu.
- Cậu cũng biết khu phía tây của Thị trấn Hoành Không thuộc địa bàn của tỉnh Điền Nam chúng ta.
Cho nên, Tập đoàn Hoành Không các cậu quy hoạch chỉ có thể giới hạn trong phạm vi thị trấn Hoành Không các cậu.
Cho nên, vẫn phải kéo dài sang phía đông bắng. Tuy nói đều thuộc khu vực sông Thông Thiên, nhưng nhìn qua cũng không khoa học.
Hơn nữa, cũng có nhiều điểm không tiện.
Chủ tịch Dương nhìn Diệp Phàm nói.
- Ừ, đây là chuyện không có cách nào. Nếu chúng tôi quy hoạch cả khu Giang Hoa của tỉnh Điền Nam vào, sợ các ông không chịu. Hơn nữa, mặc dù là các ông chịu, thì tỉnh Thiên Vân bên này cũng không chịu thì cũng vô ích đúng không?
Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha, Thiên Vân không chịu cũng vô ích, mà chúng tôi cũng không có khả năng đồng ý. Bởi vì sau khi vào quy hoạch của các cậu địa bàn thuộc quyền quản lý của các cậu. Mà hết thảy phải chờ các cậu giải quyết. Tập đoàn Hoành Không sẽ trở thành thị trấn giữa tỉnh, hơn nữa là hai tỉnh.
Chủ tịch Dương cười nói.
Cho nên, dù hạn chế chúng tôi buộc lòng phải kéo dài sang phía đông bắc.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha ha…
Chủ tịch Dương đột nhiên cười sang sảng, Trương Tương Hòa vẻ mặt cũng cười cười thần bí. Diệp Phàm có chút sững sờ.
- Hai vị lãnh đạo, chẳng lẽ là giao khu Giang Hoa cho tập đoàn chúng tôi quản lý?
Diệp Phàm nói đùa.
- Ha ha, đồng chí Diệp Phàm, khẩu khí của cậu cũng quá lớn đi.
Trương Tương Hòa ra vẻ hay đùa.
- Đồng chí Tương Hóa, giờ anh mới biết?
Diệp Phàm cũng đùa.
- Ha ha ha…
Mọi người cùng cười.
- Trở lại chuyện chính, huyện Lăng Hà của Khu Giang Hoa ngay đối diện sông, Mà giờ cậu còn kiêm chức Bí thư địa ủy Giang Hoa.
Cứ chạy đi chạy lại hai nơi cũng mệt. Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân cũng tính toán, muốn chuyển trung tâm của Giang Hòa về huyện Lăng Hà.
Mà thị trấn Lăng Hà ngay bên kia bờ sông Thông Thiên. Nếu như có thể xây nhà ở trên sông thì chỉ cần mấy phút đồng hồ đi lại.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng là tòa nhà của địa ủy Giang Hoa đã rất cũ. Hơn nữa, quy hoạch trước kia thật sự không hợp lý.
Cho nên, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân quyết định xây dựng một tòa nhà khác. Nếu muốn xây dựng, không bằng đổi đến Hoành Không này.
Tuy nói đầu tư sẽ lớn hơn nữa, nhưng có thể có giảm bớt gánh nặng dân số cho khu Giang Hoa đông đúc, giảm tình trạng hỗn độn.
Chủ tịch Dương nói.
Nhưng, thủ phủ của một khu thường ở gần trung tâm, có lợi cho việc điều tiết quản lý khu và các hoạt động hành chính tương ứng. Nếu đến bên Hoành Không, chẳng phải là rất lệch khỏi trung tâm sao. Các khu đối diện khu Lăng Hà phải sang đây làm việc, đường xa, không thuận lợi cho lãnh đạo của địa ủy.
Diệp Phàm đưa ra nghi vấn.
- Những vẫn đề này chúng tôi cũng đã nghĩ đến rồi, nhưng cậu xem kỹ bản đồ khu Giang Hoa có thể phát hiện.
Khu Giang Hoa có đặc điểm toàn bộ khu Giang Hoa có hình dạng như một dải thắt lưng dọc sông Thông Thiên.
Hơn nữa huyện Lăng Hà nếu trở thành thủ phủ địa khu thì đúng là khu trung tâm. Huyện xa nhất đến đây chưa đến năm tiếng đồng hồ.
Trương Tương Hòa nói
- Mà hôm nay đưa những người có liên quan đến đây chính là muốn nói với Bí thư Diệp việc này.
Một khi quyết định xong sẽ lập tức khởi công. Đến lúc đó công trình không ít. Hơn nữa, tôi nghe nói tập đoàn Hoành Không có Công ty xây dựng Thiên Mã.
Đến lúc đó, chúng ta có thể giao dự án cho các cậu. Mà đồng chí Diệp Phàm chính là bí thư Địa ủy Giang Hoa, đứng đầu ở đây, ha ha ha…
- Đúng vậy, Bí thư Diệp, đến lúc đó nhất định địa khu Giang Hoa sẽ có thể nối thành một khối với thị trấn Hoành Không. Giấc mơ của Bí thư Diệp có thể thành hiện thực.
Lúc này một người tóc bạc một nửa cười nói.
- Kế hoạch rất tốt, nhưng di chuyển thủ phủ của một địa khu là chuyện lớn. Nhất định phải thuận theo ý dân, hai là phải một lần nữa quy hoạch, ba là còn phải cấp trên phê chuẩn.
Quan trọng chính là vấn đề tài chính. Các ban ngành cấp dưới của địa uy không ít, đều chuyển đến đây, tiền đâu ra?
Quan trọng là tiền, có tiền đương nhiên là có cách tốt. Nói thí dụ như, không cần nói những cái khác, cây cầu thông nhau giữa thị trấn Hoành Không và huyện Lăng Hà không có mấy trăm nghìn là không làm được.
Mọi thứ đều cần tiền, di dời trung tâm một địa khu là một việc lớn, có lẽ tài chính không dưới mười tỷ.
Cho nên, các đồng chí không cần cười Diệp Phàm tôi tục tằn, không có suy nghĩ. Nhưng, đó là sự thật. Chúng ta đầu tiên phải đối mặt với vấn đề này.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Đây đúng là sự thật, mười tỷ đối với một tỉnh không phải là con số nhỏ, nhưng chúng ta có thể tiến hành thành từng giai đoạn.
Chỉ có điều phải tranh thủ thời gian, hoàn thành việc di chuyển khu trung tâm trong hai năm, hơn nữa chúng ta cũng có ưu thế.
Ví dụ như huyện Lăng Hà là ưu thế lớn của chúng ta. Bởi vì Lăng Hà trước kia cũng không phải là một huyện mà chỉ là một khu đất.
Lại quy hoạch một lần nữa, cũng không tệ lắm.
Bởi vì, địa bàn Lăng Hà trống trải, địa thế bằng phẳng, lúc trước lại được quy hoạch thống nhất. Cho nên, đem Lăng Hà xây dựng thành khu trung tâm tỉnh có thể bỏ ra một số tiền lớn.
Khu vực làm việc của các cơ quan của Lăng Hà cũng không nhỏ, chỉ cần sửa sang lại một chút và xây dựng thêm một ít có thể để cho các ngành làm việc.
Đương nhiên, quy hoạch của Hoành Không
là quan trọng, chúng ta xây dựng trung tâm của khu Giang Hoa cũng vào trong quy hoạch của Hoành Không.
Chủ tịch Trương nói đến đây nhìn Diệp Phàm một cái ngừng một chút nói
- Đương nhiên, đồng chí Diệp Phàm không cần phải hiểu lầm.
Chúng tôi quyết định như thế mục đích chính là phối hợp với quy hoạch của Hoành Không các cậu. Bởi vì, chúng tôi cũng nhìn thấy triển vọng trong quy hoạch của các cậu.
Vốn việc này Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cũng đã thảo luận nhiều, trước kia tập đoàn cơ điện Hoành Không phát triển tốt tỉnh còn có ý tưởng này.
Nhưng vì nhiều nguyên nhân vẫn do dự không tiến hành, đó là vì chưa có nhạc dạo đầu.
Hiện giờ quy hoạch Hoành Không đã thúc đẩy Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh hạ quyết tâm.
Hôm nay chúng tôi đến đây chính là muốn nói với anh chuyện quy hoạch. Làm thế nào để lấy Lăng Hà là trung tâm của địa khu Giang Hoa có thể đi vào dự án phát triển sinh thái du lịch mới là mục đích cuối cùng của chúng tôi.
Nếu quy hoạch của chúng tôi không thể tổng hòa với quy hoạch của Hoành Không đến lúc đó muốn sửa cũng khó khăn.
Chủ tịch Dương nói.
- Trung tâm khu Giang Hoa chuyển đến bên kia thị trấn Hoành Không tôi đương nhiên rất vui, ít nhất có thể đẩy mạnh tiến trình thực hiện đại quy hoạch Hoành Không. Đồng thời mở rộng không gian cho Tập đoàn Hoành Không, cơ hội và mục tiêu phát triển càng nhiều hơn nữa.
Mà ý tưởng của các anh cũng rất thích hợp, phối hợp với việc xây dựng phát triển khu du lịch núi Thiên Thông, quy hoạch có thể sửa, còn có thể điều chỉnh.
Nhưng nếu nhét trung tâm của khu Giang Hoa và quy hoạch Hoành Không thì tiền để xây dựng khu trung tâm này muốn tập đoàn chúng tôi đầu tư thì chúng tôi chỉ có thể từ chối không có cách nào.
Diệp Phàm nói, đầu tiên là phá hỏng con đường bỏ vốn.
Nói đến đây Diệp Phàm nhìn hai vị lãnh đạo một cái nói:
- Hai vị cũng biết, Tập đoàn Hoành Không chúng tôi đã sớm rơi vào vũng bùn, bây giờ vừa mới có biến chuyển tốt đẹp, còn xa mới có thể khôi phục lại bình thường, chưa nói đến phát triển.
Nợ trên lưng Hoành Không có thể trả hết trong ba năm thì diệp phàm tôi sẽ mỉm cười. không phải Diệp Phàm tôi không ủng hộ quyết định của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Điền Nam.
Cũng không phải Diệp Phàm tôi keo kiệt, mà là túi không có. Tuy nói mấy tháng nay cũng có không ít đầu tư, nhưng đầu tư trên một trăm triệu đối với tập đoàn hoành không cũng không nhiều.
Hơn nữa, Tập đoàn Hoành Không có nhiều tệ nạn lắm, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ dứt khoát dơ búa lên.
Nêm chém phải chém, nên lên ngựa phải lên ngựa, hi vọng tỉnh Điền Nam có thể ủng hộ công việc của tôi.
- Ha ha, công việc của các cậu chúng tôi vẫn luôn ủng hộ. Cậu xem, Ủy ban nhân dân tỉnh Điền Nam khi nào thì phản đối Tập đoàn Hoành Không.
Chủ tịch Dương cười.
Nói cái rắm trước kia đẩy còn không kịp. Diệp Phàm thầm khách sáo một câu trong lòng, miệng cười nói
- Nhưng thật ra, Chủ tịch Dương, ông còn chưa nói đến kinh phí di dời trung tâm địa khu Giang Hoa.
Đối với vấn đề quan trọng này Diệp Phàm phải cắn không tha.
- Bởi vì liên quan đến số tiền quá lớn, cho nên áp dụng tỉnh ra một ít, xin cấp trên một ít, khu ra một ít, để tập trung tài chính.
Nhưng, bởi vì phải thích hợp với quy hoạch của Hoành Không cho nên, ở vấn đề du lịch còn phải mới Tập đoàn Hoành Không đầu tư một ít để xây dựng.
Kỳ thật, huyện Lăng Hà tuy nói là một huyện mới xây dựng nhưng Lăng Hà trước kia vẫn giữ được nhiều đặc điểm có thể khai thác du lịch.
Ví dụ như, chỗ chúng tôi còn có một khu bộ chỉ huy của quân giải phóng, cấp bậc không thấp.
Chúng ta bảo tồn khu này hoàn toàn có thể khai thác một khu dịch lịch về giáo dục lịch sử.
Còn có Ngũ thế đường, học sĩ phủ, đừng thấy Lăng Hà chỉ là một huyện, địa điểm nổi tiếng không ít.
Thời xưa chức vụ cao nhất chính là Đại học sĩ, người này tên là Thái Trung, từng dạy thái tử đời Minh học.
Vì phủ của ông ta được xây dựng hoàn toàn bằng đá, cho nên, đến giờ sau mấy trăm năm vẫn còn được giữ nguyên.
Ngay cả thổ phỉ trước kia cũng không thể tấn công vào nhà ông ta. Đương nhiên, trên tường cũng để lại không ít dấu đạn, cũng trải qua một thời kỳ lịch sử.
Trương Tương Hòa thiếu chút nữa thành chuyên gia lịch sử.
- Ngũ Thế Đường kia có lẽ là Ngũ Thế Đồng, ông già tuổi đặc biệt lớn đúng không?
Diệp Phàm cười nói.