Quan Thuật

Anh Chuyển Tôi Cũng Chuyển.


trước sau

- Đúng vậy, trên dưới một trăm tuổi.

Trương Tương Hòa cười nói.

- Ừ, chỗ này nếu cho vào quy hoạch, nếu như liên quan đến du lịch thì đương nhiên việc đầu tư là do Tập đoàn Hoành Không làm.

Hơn nữa, đối với phương tiện công công Tập đoàn Hoành Không cũng sẽ đầu tư một phàn.

Diệp Phàm nói đến đây nhìn Chủ tịch Dương nói

- Nhưng, Chủ tịch Dương và Chủ tịch Trơng, các anh cũng không thể trông cậy vào việc chúng tôi có thể đầu tư nhiều hay ít.

Về vấn đề này, Diệp Phàm tôi thật sự vô cùng khó khăn. Hai vị lãnh đạo phải chuẩn bị tư tưởng trước.

Hơn nữa Tập đoàn Hoành Không có 40% Công ty cổ phần là do tỉnh Điền Nam giữ cổ phần khống chế. Tập đoàn Hoành Không sau phát triển nói trắng ra là phải kiếm tiền.

Đến lúc đó, chia hoa hồng lợi nhận cũng không thể thiếu tỉnh Điền Nam đúng không? Tập đoàn là kiếm tiền cho tỉnh Thiên Vân và Điền Nam.

- Ha ha, đồng chí Diệp Phàm nói rất có lý. Nhưng có những vấn đề cũng không thể khó khăn đúng không?

Nói nói rõ ràng thì tỉnh Điền Nam chúng ta chúng là ông chủ của Hoành Không. Trong vài năm gần đây có lẽ là không lấy tiền giúp đỡ các cậu.

Chỉ có thể cho các cậu chỉ tiêu, cho nên, tự lực cánh sinh là quan trọng.

Nhưng, đồng chí Diệp Phàm làm những việc trong khoảng thời gian này cũng chứng minh điểm ấy. Các cậu không dựa không trông đợi có thể đưa tập đoàn Hoành Không đến tình trạng như ngày hôm nay, rất tốt.

Điều này Ủy ban nhân dân tỉnh Điền Nam đều thấy hết. Mà đồng chí Diệp Phàm cậu chẳng những là cán bộ của tỉnh Thiên Vân mà cũng là cán bộ của tỉnh Điền Nam có phải không?

Chủ tịch Dương cười nói, ra vẻ ám chỉ Diệp Phàm cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia, phải giữ thăng bằng. Không thể nói tỉnh Thiên Vân là ông chủ mà tỉnh Điền Nam không phải.

- Ở vấn đề du lịch các anh so với Tập đoàn Hoành Không chúng tôi có kinh nghiệm hơn, hi vọng các anh có thể ủng hộ chúng tôi.

Bởi vì Tỉnh Điền Nam chính là tỉnh du lịch. Các anh có hệ thống quy hoạch du lịch, về vấn đề này thật sự có nhân tài hàng đầu.

Diệp Phàm cười nói.

- Còn chuyện bỏ vốn, tôi sẽ theo năng lực của Tập đoàn Hoành Không mà quyết định.

- Việc này không vấn đề gì. Đến lúc đó, cậu chọn trên toàn tỉnh là được. Chọn ai chỉ cần họ đồng ý cậu trực tiếp báo cáo Tương Hòa là được.

Chủ tịch Dương không hề nghĩ ngợi liền đồng ý,

Việc này chỉ cần không phải đòi tiền, người sợ gì không có. Trung Quốc thôi, hai cái đùi ếch chưa thấy qua, nhưng đùi người thì nhiều.

Sớm ngày hôm sau, Diệp Phàm lái xe thẳng đến thái phi Quang Vinh tỉnh Thiên Vân. Đối với quyết định của Tỉnh Điền Nam, Diệp Phàm cảm thấy rất nhiều việc, chỉ báo cáo qua điện thoại không thể rõ ràng.

Chủ tịch Khúc và phó chủ tịch Thái có mặt để nghe báo cáo.

Sau khi nghe xong hai vị đồng chí nhìn nhau, Phó chủ tịch Thái cười nói

- Đến hái quả đào còn chưa đủ, không ngờ còn muốn chiếm cả cây đào. Các đồng chí Điền Nam thủ đoạn thật.

- Ha ha, tài nguyên của Hoành Không đều muốn sử dụng vì họ. Hơn nữa, quy hoạch của họ thật hoàn hảo, ngay cả lý do từ chối cậu cũng khó tìm ra.

Hơn nữa, bọn họ cũng bỏ ra một miếng bánh ngọt. Ví dụ như di dời trung tâm của địa khu Giang Hoa đối với Tập đoàn Hoành Không chính là một cơ hội, một miếng bánh ngon.

Hơn nữa, có thể thúc đẩy giấc mơ của đồng chí Diệp Phàm sớm thành hiện thực. Bọn họ đúng là nắm lấy điểm quan trọng này. Đồng chí Diệp Phàm cậu thực sự động tâm đi?

Chủ tịch Khúc cười nhìn Diệp Phàm.

- Nói thật là thật sự động tâm, cơ hội và điều kiện tốt như vậy mà không động tâm là tôi nói dối.

Nhưng, bọn họ muốn bánh ngọt của Hoành Không, điều này tôi rất đau. Tập đoàn Hoành Không mấy tháng nay được đầu tư trên mười tỷ.

Nói tiền thì chúng tôi có, hiện giờ cũng có vài tỷ. Dĩ nhiên là có người muốn khối bánh ngọt này.

Nhưng, số tiền này tôi đều phải dùng, dùng để phát triển tập đoàn Hoành Không.

Mà không phải dùng cho tỉnh Điền Nam xây dựng. Hơn nữa, tôi nghĩ, bọn họ cũng không có yêu cầu chúng ta ra bao nhiêu tiền

- Ừ, tôi nghĩ, ý không ở trong lời, bọn họ không phải muốn hỏi cậu ra bao nhiêu tiền, mà quan tâm đến sau này.

Ví dụ như Tập đoàn Hoành Không tương lai phát triển là chuyện thực. Mà năng lực của cậu như thế bọn họ cũng nhìn thấy.

Cho nên mới dám quyết định di dời trung tâm của địa khu Giang Hoa. Mà sau khi quy hoạch của Hoành Không hoàn thành vài năm sau, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến địa khu Giang Hoa.

Ví dụ như, muốn làm du lịch, việc làm, kiếm tiền, còn vấn đề xây dựng đều được quan tâm.

Những thé này nhìn không thấy sờ không được, nhưng lại có khả năng làm cho địa khu Giang Hoa phát triển. Mà địa khu Giang Hoa vốn là địa khu kém phát triển của Điền Nam.

Bọn họ làm như vậy trên thực tế là muốn mượn tay cậu phát triển địa khu Giang Hoa, giải quyết khó khăn cho tỉnh Điền Nam.

Tôi không thể không bội phục ý tưởng của các đồng chí tỉnh Điền Nam. Đây là cao thủ về “dựa thế”, chính là mượn thế của Hoành Không.

Chủ tịch Khúc cười nói.

- Nhưng, thế này tỉnh Thiên Vân chúng ta cũng không thể ngăn trở. Di dời trung tâm là chuyện của tỉnh Điền Nam, không liên quan đến chúng ta.

Hơn nữa, trước đó người ta đã nói trước, tham gia vào quy hoạch của Hoành Không chỉ là vì phối hợp quy hoạch với Hoành Không.

Hơn nữa, không cần Tập đoàn Hoành Không đầu tư nhiều tiền lắm. Ngược lại là bọn họ còn muốn điều chỉnh phương án quy hoạch.

Ra vẻ bọn họ còn là người phải phối hợp. Trên thực tế, bọn họ sau này được lợi kinh người.

Tỉnh Thiên Vân chúng ta cũng không thể nhìn thấy như vậy. Chủ tịch Khúc, chúng ta có phải cũng áp dụng một chút hành động?

Quyết định trước chính là chiếm ưu thế, không thể để tỉnh Điền Nam chiếm ưu thế.

Thái Cường có chút giận.

Ban đầu tỉnh Điền Nam không nhúng ta vào, Hoành Không phát triển, Làm Chủ tịch Tập đoàn Hoành Không Thái Cường sao có thể không có phần.

Mặc kệ Diệp Phàm làm ra nhiều thành tích, “quân công chương” có một nửa là của Diệp Phàm, còn non nửa là không thể trốn thoát, cho nên, Thái Cường mới hưởng ứng kịch liệt như thế.

- Sách lược đáp lời?

Chủ tịch Khúc nói

- Nếu không chúng ta cũng giao thành phố
Hạng Nam sang đó.

Thái Cường cắn răng nói.

- Đó là việc không thể, tình hình của chúng ta không giống họ. Vừa rồi đồng chí Diệp Phàm báo cáo cậu cũng nghe rồi.

Bọn họ di dời trung tâm của Giang Hoa là quyết định của nhiều năm trước. Khi đó họ đã muốn mượn Hoành Không để phát triển.

Nhưng có lẽ là Thk sau này thể hiện quá kém, bọn họ mới bỏ quyết định này.

Nhưng hiện giờ thì khác, bọn họ thấy được thế phát triển của Hoành Không, bọn họ vừa nói việc này.

Hơn nữa bọn họ có cơ sở để di dời, thật sự có liên quan đến địa hình của Địa khu Giang Hoa.

Nếu chúng ta đem thành phố Hạng Nam đến thị trấn Hoành Không, sẽ không có lợi cho việc quản lý của thành phố Hạng Nam.

Bởi vì thị trấn Hoành Không đối với thành phố Hạng Nam mà nói, cách xa khu trung tâm. Bất lợi cho việc phát triển cân đối thành phố Hạng Nam.

Khiến cho chênh lệch giữa các khu vực lớn, đây chẳng phải là thêm gánh nặng cho thành phố Hạng Nam sao?

Chủ tịch Khúc gạt bỏ ngay.

- Việc này khá phiền toái. Tỉnh Thiên Vân chúng ta giữ sáu mươi phần trăm cổ phần của Tập đoàn Hoành Không. Cũng không thể chiếm ưu thế. Hoành Không phát triển là việc không phải là giấc mơ, Chủ tịch tôi thấy, việc này chúng ta tuyệt đối không thể dừng tay như vậy.

Thái Cường có chút nóng này.

- Ừ, các đồng chí Điền Nam đương nhiên cũng thấy được thế phát triển của tập đoàn Hoành Không cho nên mới hạ quyết tâm như vậy. thành phố Hạng Nam không thể di dời không được, nhưng…

Chủ tịch Khúc nói đến đây nghĩ nghĩ một chút nói

- Tôi thấy hoàn toàn có thể đem thị trấn Hoàng Cương qua đó.

- Thị trấn Hoành Cương?

Thái Cường nhắc lại, giậm chân cười nói

- Cao kiến, thật sự là cao kiến.

Thành phố Hạng Nam không thể chuyển, chuyển Hoành Cương thật tốt. Một thị trấn kém phát triển, hơn nữa, đầu tư cũng không nhẹ.

Đến lúc đó đồng chí Diệp Phàm còn phải quan tâm nhiều đến xây dựng Hoành Cương. Chúng ta phải xây dựng thị trấn Hoành Cương không kém trung tâm địa khu Giang Hoa của họ.

Hơn nữa, mượn thế của khu du lịch sinh thái, thị trấn Hoành Cương cũng có thể được xây dựng thật tốt.

- Việc này, hai vị lãnh đạo, nhạc của hai vị hầu bao của tôi chịu không nổi.

Diệp Phàm vui nhưng cũng khá buồn bực. Thị trấn Hoành Cương cũng đưa đến, đương nhiên càng có thể đẩy nhanh tiến độ phát triển của Tập đoàn Hoành Không.

- Thật ra, di dời thị trấn Hoành Cương không cần bao nhiêu tiền. Bởi vì, trước kia thị trấn Hoành Không quy hoạch chính là quy mô thị trấn Hoành Cương.

Nếu bàn về địa bàn, thị trấn Hoành Không rộng hơn thị trấn Hoành Cương nhiều, dù sao thị trấn Hoành Cương cũng là trên sườn núi. Mà thị trấn Hoành Không là bên bờ sông Thông Thiên.

Dọc theo Sông Thông Thiên là có thể kéo dài. Mà thị trấn Hoành Không trước kia cũng được xây dựng thành khu quan trọng, nhà không ít.

Chỉ cần đem những phòng này về, trên cơ bản cải tạo liền có thể làm nơi làm việc của các cơ quan chức năng của Hoành Cương.

Đây thật ra chính là tái sử dụng.

Chủ tịch Khúc cười nói, xem ra tâm trạng không tồi.

- Chủ tịch tỉnh, lúc này khác lúc đó.

Diệp Phàm lắc đầu nói.

- Sao lại nói thế, ngay hôm qua tham gia lễ mừng tôi không kịp thăm kỹ thị trấn Hoành Không. Nhưng thời gian trước đi qua phát hiện nơi đó gần nửa phòng ốc đều cho thuê hoặc bán. Hơn nữa giá cả hình như không đắt. Phòng ở xây dựng cũng không khác, cải tạo là được.

Chủ tịch Khúc nói.

- Hiện giờ giá cả thị trường không giống. Trước kia cho thuê đương nhiên là để bán. Mà để bán hiện giờ đã không còn.

Diệp Phàm nói.

- Xem ra, quần chúng ánh mắt đúng là sáng như tuyết.

Chủ tịch Khúc thở dài.

- Đừng tưởng rằng dân thường cũng ngốc, bọn họ thông minh. Hơn nữa, khứu giác đặc biệt linh mãn. ở thị trấn Hoành Không, nhà nhiều nhất chính là tập đoàn Hoành Không.

Bởi vì tập đoàn Hoành Không là chiêu bài của họ. Hiện giờ tập đoàn Hoành Không phát triển rồi, mà thị trấn Hoành Không còn muốn tạo thành khu du lịch sinh thái, cả khu du lịch núi Thiên Thông nữa.

Tin tức này đã sớm truyền ra ngoài, anh nghĩ xem, nhân dân còn không chờ phát tài sao. Mặc dù có phòng bán đi có lẽ giá cả cũng không phải chúng ta có thể mua.

Cho nên, vấn đề chính là, chúng ta có lẽ phải xây dựng lần nữa. Đương nhiên, thị trấn Hoành Không vốn có nhiều đơn vị đóng ở đó. Như sở tài chính, cải tạo một chút có thể thành Cục tài chính.

Còn có sở Công thương, địa bàn không nhỏ. Ít nhất, diện tích vẫn có thể tiết kiệm một khoản tiền lớn.

Thái Cường nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện