- Việc này không nhanh như thế được, quy hoạch tổng thể của Hoành Không đã có rồi. Nhưng quan trọng là sau khi thủ phủ di dời đến huyện Lăng Hà thì quy hoạch phải phối hợp với khu du lịch núi Thiên Thông.
Mà tất cả những việc này lại cần phải có thời gian để tiến hành điều tra. Ví dụ như ở huyện Lăng Hà không phải là những nơi nổi tiếng như Bộ Chỉ huy Quân giải phóng, trường đại học, Ngũ Thế Đường.
Những nơi này ở đâu, thuộc khu vực nào. Làm thế nào để triển khai mở rộng mà có tính bảo vệ và ban, ngành nào phụ trách, ví dụ Phòng Công an đặt ở chỗ nào, Phòng Tài chính ở đâu. Không thể nói Phòng Tài chính vốn là ở phía Đông thì phải đặt ở phía Đông, việc này phải căn cứ vào yêu cầu thực tế để quyết định.
Những việc điều tra này đều đã rõ ràng, sau đó mới có thể căn cứ theo kết quả điều tra để quyết định quy hoạch.
Diệp Phàm nói.
- Cứ như thế có lẽ thời gian sẽ không ngắn đâu, cũng phải mấy tháng đấy.
Chiến Nhất Cương hỏi.
- Không cần nhiều thời gian như thế, thực ra giai đoạn điều tra đã được triển khai từ trước rồi. Bây giờ cũng đã sắp kết thúc rồi.
Có lẽ khoảng 10 ngày sơ đồ quy hoạch thủ phủ mới chắc sẽ có. Việc này tôi sẽ nhắc nhở Cơ quan hành chính làm nhanh một chút.
Tuy nhiên, bất kể sơ đồ quy hoạch thủ phủ mới lúc nào mới có, việc phân công phụ trách đã định rồi, vì thế các không thể chờ đợi, phải nghĩ bằng nhiều cách để gom tiền đi.
Đương nhiên, có điều phải chú ý, không thể phân chia lung tung và thu tiền lung tung được. Còn tiền rót xuống từ trên tỉnh có lẽ phải chờ phê chuẩn xuống thì mới có thể nhận được.
Vì thế, tiền vốn của giai đoạn khởi động phải Tài chính Địa khu rút ra trước đã. Tình hình tài chính của Địa khu mọi người đều đã rõ, tìa khoản không còn bao nhiêu.
Vì thế tiền vốn trong tay các vị uỷ viên có thể gom được mới là sự bảo đảm lớn nhất cho việc khởi động di dời thủ phủ.
Diệp Phàm nói.
- Hôm nay chính vì chuyện này mà đến.
Chiến Nhất Cương vừa nói vừa lấy ra tập tài liệu trong cặp ra nói tiếp:
- Đây là một số biện pháp chuẩn bị gom tiền và một số công văn xin tiền của phân khu chúng tôi.
Tôi nghĩ, huyện phía dưới nhất định phải đầu tư một ít. Còn xin trên mới là chủ yếu.
Tuy nhiên, phân khu là thuộc hệ thống quân đội. Nếu lấy danh nghĩa việc dân sự là di dời thủ phủ để xin thì nhiều lắm cấp trên cũng chỉ có thể rót xuống cho một ít tiền quyên góp hoặc theo hình thức quân dân cùng xây dựng. Số lượng này sẽ có hạn.
Còn nếu lấy danh nghĩa là phân khu xin, ví dụ có phải là Bộ Chỉ huy phân khu Giang Hoa chúng ta cũng phải di dời đến huyện Lăng Hà hay không.
Có phải cũng phải xây dựng hay không…, nếu cấp trên có thể đảm nhiệm toàn bộ số tiền xây dựng, về cơ bản đã giải quyết được một vấn đề rất lớn cho Địa uỷ.
Chỉ vì hạng mục này mà đêm hôm tôi cũng đã cử người đi điều tra qua, nếu xây dựng phân khu ở huyện Lăng Hà thì khu vực của trung đội Võ Cảnh cũng đủ lớn.
Nếu mở rộng ra ngoài một chút nữa thì đủ. Tuy nhiên, làm như thế nếu không có 2, 3 tỷ thì sẽ không làm nổi.
Chiến Nhất Cương nói.
- Ừm, anh nghĩ như thế rất hay. Một là phân khu di dời cần có tiền, hai là phương diện quân dân cùng xây dựng cũng cần tiền.
Anh có thể chia ra mà, ví dụ, hạng mục lớn thì xin trên Bộ tổng, nhỏ thì xin quân khu.
Còn nhỏ nữa thì có thể xin quân khu tỉnh. Hơn nữa, còn có thể khai thức theo con đường mới. Ví dụ như anh nhất định phải có bạn bè có chức sắc trong quân đội ở một sư đoàn hoặc quân khu ở địa phương nào đó.
Đem hồ sơ của anh in ra thành nhiều bản để gửi đi. 100 nghìn là tiền, 1 triệu cũng là tiền mà. Gom ít thành nhiều, mở rộng con đường tài chính, đường là do chúng ta đi nhiều mà thành, cách là do chúng ta nghĩ ra mà.
Diệp Phàm cười nói.
- Hạng mục nhỏ, hạng mục trung bình tự tôi có thể nghĩ cách, chỉ là vấn đề lớn nhất là ở chỗ Tổng cục Hậu cần.
Dù sao, nếu dựa vào cấp bậc của tôi mà đi xin Tổng cục Hậu cần thì có lẽ sẽ rất khó để mà qua được cánh cửa đó. Các tướng quân, đại tá trên đó đâu có thể để ý đến một người phụ trách một phân khu nhỏ như tôi có phải không nào?
Chiến Nhất Cương bắt đầu giả bộ, hướng Diệp Phàm dẫn mình lên Tổng cục Hậu cần.
- Phân khu chúng ta còn phải đảm nhận nhiệm vụ phòng thủ đoạn đường biên giới nhất định, có bộ đội địa phương của mình. Đều là quân quốc phòng cả mà, Tổng cục cũng phải bình đẳng một chút chứ.
Diệp Phàm đương nhiên không dễ dàng mở miệng. Phải lôi kéo người này.
- Nghĩ thì đương nhiên cũng nghĩ, nhưng người ta không hề làm như thế. Nha môn kinh thành không dễ vào, có mấy ai mà chui được qua nha môn của Tổng Cục.
Trợ lý Diệp cũng đã đi kinh thành làm việc rồi, không cần phải nói gì chứ ngay cả cấp Phó chủ tịch tỉnh đến kinh thành gặp một vị Cục trưởng thậm chí là Trưởng phòng cũng đều phải khom lưng cúi đầu ấy chứ.
Người ta ở trên cao, hơn nữa việc phê duyệt phải được thông qua cơ quan, không có “lộ phí” nhất định thì không thể nào làm được.
Huống chi kinh phí liên quan cho việc di dời phân khu lại lên đến 2, 3 tỷ. Dựa vào tầm cỡ của phân khu Giang Hoa chúng tôi, căn bản đây chính là việc chúng tôi không thể nào làm được.
Dáng vẻ của Chiến Nhất Cương hơi chút ủ rũ, diễn cho Diệp Phàm xem.
- Việc này tôi nghĩ…
Diệp Phàm nói, mắt khép hờ, ngón tay gõ nhẹ lên bàn làm việc, ậm ừ. Còn trong lòng Chiến Nhất Cương thì cũng thấp thỏm.
Chiến Nhất Cương cũng hiểu rõ mối quan hệ có trong tay của ông chủ Diệp. Đó là mối quan hệ của người ta, người ta có muốn dùng hay không thì đó là việc của ông chủ Diệp.
Muốn người ta sử dụng quan hệ của họ có lẽ còn có nhiều vấn đề liên quan. Ví dụ như thường xuyên nghe lời ai trên Hội nghị Địa uy, vấn đề ủng hộ ai…
Tuy nhiên, Chiến Nhất Cương cũng không thể hoàn toàn là vì việc xây dựng phân khu. Con người mà, ai chẳng có tính cá nhân.
Chiến Nhất Cương vì sao lại phải vội vàng qua đây như thế, không chỉ là vấn đề cạnh tranh.
Những cái đó chỉ là một phần, ngoài ra còn có một phần tương đối kín đáo, đó chính là mượn cơ hội này để vươn lên trong chính
trị.
Nếu làm tốt thì Chiến Nhất Cương tôi trong mắt cấp trên chẳng phải là có thể toả sáng hay sao.
Ít nhất, nếu có thể đuổi kịp Diệp Phàm, người ta có mối quan hệ tốt như thế. Đến lúc đề bạt nếu nói mấy câu thì Chiến Nhất Cương tôi chẳng phải là cơ sở nữa mà là trụ cột.
Thấy Diệp Phàm cứ trừng mắt nhìn lại không nói gì, cầm chén trà lên, Chiến Nhất Cương biết nếu không thể hiện một chút gì đó thì ông chủ Diệp sẽ không dễ dàng mà nói ra.
Người này nghiến răng, nắm lấy thời cơ, nói:
- Trợ lý Diệp, anh hãy chỉ cho tôi một con đường. Anh chỉ Đông, Chiến Nhất Cương tôi tuyệt đối sẽ không hướng sang Tây.
Lời nói của Chiến Nhất Cương là một lời hai ý, bên ngoài thì muốn chỉ dẫn con đường kiếm tiền sau này. Trên thực tế lại là nói sẽ lăn lộn theo anh.
- Đường thì có đường, thế này nhé, anh cứ đi một chiến đến Tổng Cục trước đi. Vài ngày nữa ở bên này yên ổn một chút tôi sẽ đi kinh thành một chuyến. Đến lúc đó, nếu anh không thể chạy nữa thì tôi sẽ giới thiệu cho anh quen một vài đồng chí.
Diệp Phàm nói.
- Được, vậy tôi sẽ đi trước.
Chiến Nhất Cương tôi nói được làm được, lập tức sẽ đứng lên liền.
- Ha ha, giả dụ như những đồng chí khác trong Địa uỷ cũng đều có tinh thần như đồng chí Nhất Cương, lo gì thủ phủ không thể di dời thuận lợi được.
Diệp Phàm cười bắt tay tiễn.
Buổi chiều ngày hôm sau, Diệp Phàm gọi điện cho Chu Gia Sinh, hỏi:
- Đồng chí Gia Sinh, tình hình trước quy hoạch ở bên huyện Lăng Hà điều tra thế nào rồi?
- Đang triển khai, tuy nhiên, trợ lý Diệp. anh cũng biết đấy, việc xây dựng lớn như vậy, không phải ngày một ngày hai là có thể hoàn thành.
Nó liên quan đến nhiều vấn đề. Ví dụ như Ngũ Thế Đường mà nói, nơi đây thuộc phạm trù văn vật, hơn nữa còn được tỉnh công nhận là di sản văn hoá cấp tỉnh.
Điều tra thì điều tra, nhưng di sản văn hoá không thuộc quản lý của Địa khu chúng ta mà là do Phòng Văn hoá Tỉnh trực tiếp quản lý.
Muốn bảo trì, muốn tu sửa, tu sửa thế nào, quy hoạch thế nào đều phải thông qua bọn họ phê duyệt, đồng ý mới được làm.
Hơn nữa, di sản văn hoá cấp tỉnh của huyện Lăng Hà không chỉ có một là Ngũ Thế Đường, còn có Học Sỹ Phủ tổng cộng có 4 cái.
Những cái này đều phải thông qua bọn họ phê duyệt mới được. Nếu muốn khai khác du lịch thì cũng phải được sự đồng ý của bọn họ mới được.
Đây chỉ là một trong những vấn đề gặp phải trong quá trình điều tra trước quy hoạch. Còn vấn đề lớn nhất chính là các đơn vị đều cần phải mở rộng.
Một khi đã mở rộng thì phải mở rộng ra những khu đất vốn không phải thuộc về các đơn vị. Việc này lại liên quan đến việc thu hồi đất đai, phá bỏ và bồi thường nhà dân, còn có cả ruộng vườn trưng dụng thế nào cho hợp lý mà lại không mâu thuẫn với với việc bảo vệ ruộng đất của quốc gia.
Sáng ngày mai khi kết thúc hội nghị trở về lập tức tôi sẽ tuyên bố quyết định của Địa uỷ trước Ban lãnh đạo.
Bên này cũng đã nhắc nhở người phụ trách của các đơn vị có liên quan đẩy nhanh tiến độ điều tra rồi. Tuy nhiên, bọn họ đã nói, ít nhất phải tầm mấy tháng mới có thể điều tra rõ ràng.
Dù sao, phạm vi cũng quá lớn, quá nhiều vấn đề liên quan. Mà nếu bước vào giai đoạn quy hoạch lại cần phải có thời gian nhất định.
Vì thế việc quy hoạch thủ phủ mới cần phải kết hợp với việc quy hoạch khu du lịch của Hoành Không, điều kiện yêu cầu phải cao.
Đương nhiên, thời gian cần thiết sẽ cần càng nhiều.
Chu Gia Sinh nói, tỏ vẻ vẫn đang rất nỗ lực.
- Mấy năm trước trên tỉnh đã có dự định này rồi, nghe nói mấy năm trước đã triển khai điều tra tình hình ở huyện Lăng Hà rồi.
Mà giai đoạn trước Tỉnh đã quyết định báo cáo với Chính vụ viện. Mà việc điều tra của Địa uỷ Giang Hoa bên dưới đã triển khai thời gian không ngắn.
Tôi đã xem qua văn kiện có liên quan, hai tháng trước Cơ quan Địa uỷ Giang Hoa đã triển khai điều tra đối với huyện Lăng Hà.
Đã 2 tháng rồi, những đồng chí này rốt cuộc đã làm được gì? Ban lãnh đạo chẳng phải là đã sớm thành lập Bộ Chỉ huy quy hoạch rồi sao?
Anh bảo bọn qua chỗ tôi, tôi muốn hỏi xem. Còn nữa, người phụ trách Bộ Chỉ huy quy hoạch thành lập trước kia là ai, bảo bọn họ qua đây, tôi muốn nghe báo cáo.
Diệp Phàm nói, Chu Gia Sinh cố ý khuếch đại sự thật.
Muốn làm cho người này cố gắng, trong việc di dời thủ phủ này, căn bản là không thể nào. Có lẽ rất nhiều trở ngại chính là do người ta sắp đặt ra.
- 2 tháng trước thực sự cơ quan hành chính thực đã hưởng ứng lời kêu gọi của Địa uỷ và Uỷ ban Nhân dân tỉnh thành lập Bộ Chỉ huy, người phụ trách Bộ Chỉ huy là do đồng chí Phó Chủ tịch Đại uỷ thường trực Tiền Thành Quý đảm nhiệm. Bên dưới có các ban ngành như công an, kế toán, xây dựng, quản lý đất tổ chức thành Tổ Điều tra liên hợp.
Chu Gia Sinh nói.
Trong lòng Diệp Phàm cười nhạt, cố ý giả vờ không biết, hỏi:
- Thế thì gọi đồng chí Thành Quý qua đây, tôi muốn nghe báo cáo.
- Việc này e rằng không thể được rồi, đồng chí Tiền Thành Quý đã được điều đến đảm nhiệm Phó trưởng phòng Thường trực Phòng Giao thông tỉnh rồi.
Có lẽ Chu Gia Sinh đang thầm cười ở đầu dây bên kia.
- Đã có quyết định chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Có lẽ chỉ trong 1, 2 ngày nữa sẽ có, việc này đã được quyết định rồi.
Chu Gia Sinh nói.