- Nói thế nghĩa là anh ta vẫn chưa đi mà, không sao, tôi gọi điện gọi anh ta đến.
Diệp Phàm nói rồi lập tức gác điện thoại, dặn dò Đỗ Vệ Quốc lập tức gọi điện thoại cho Tiền Quý Thành.
Tuy nhiên, Đỗ Vệ Quốc không lâu sau đã gác điện thoại, nói:
- Phó Chủ tịch Tiền nói thực tế nửa nă nay ông ấy danh nghĩa là ở cơ quan hành chính Địa ủy Giang Hoa, nhưng người lại đi làm việc ở Phòng Giao thông tỉnh.
Bởi vì khi đó Phòng Giao thông cần người, nên đã tạm điều qua trước. Nhưng khi đó Cơ quan hành chính lại cứ giao cho ông ta chức danh người phụ trách Bộ Chỉ huy.
Chỉ có điều ông ta không có thời gian rảnh để về. Phòng Giao thông thì cả đống việc, vì thế việc điều tra rõ ràng của UBND Địa khu Giang Hoa đối với huyện Lăng Hà thì ông ta không hề rõ chút nào. Nếu Trợ lý Diệp muốn nghe báo cáo, có lẽ phải gọi người phụ trách đơn vị của Tổ điều tra liên hiệp khi đó đến.
- Người đã được mượn đi rồi nhưng vẫn để cho ông ta đảm nhiệm chức vụ, đây rõ ràng là sự đùn đẩy của Chu Gia Sinh. Một cái được gọi là Tổ điều tra liên hợp không có người phụ trách thì có thể làm được cái gì? Có lẽ có hay không việc xuống dưới điều tra cũng không ai biết.
Diệp Phàm liếc nhìn Đỗ Vệ Quốc cười nhạt, bảo gã gọi Khương Nguyệt tới.
Khương Nguyệt vội vàng vào.
- Thư ký Khương, cô lập tức thông báo. Gọi tất cả những người phụ trách các đơn vị liên quan đến Tổ điều tra liên hợp mà Thủ phủ Địa uỷ thành lập để điều tra đối với huyện Lăng Hà đến. Sáng ngày mai bảo tất cả bọn họ đến phòng họp của Địa uỷ, tôi muốn nghe họ báo cáo. Còn nữa, ngoài ra cũng thông báo cho tất cả các uỷ viên Địa uỷ cùng đến, không được thiếu một ai.
Diệp Phàm “hừ” nói.
- Nhưng đồng chí Tiền Quý Thành chẳng phải đã được điều đi rồi sao?
Khương Nguyệt hỏi:
- Có cần phải thông báo cho ông ta?
- Quyết định đã có chưa, đã công bố chưa?
Diệp Phàm cứng rắn hỏi.
- Vẫn chưa có. Nghe nói đây là việc ngày một ngày hai. Hơn nữa, đồng chí Tiền Quý Thành nửa năm nay không đi làm. Ông ta đã sớm được điều đi rồi.
- Mượn thì mượn, trước khi cấp trên vẫn chưa có quyết định điều anh ta đi thì anh ta vẫn là cán bộ của Địa khu Giang Hoa chúng ta.
Hơn nữa, vẫn là uỷ viên Địa uỷ Giang Hoa. Anh ta không có bất kỳ lý do gì để từ chối việc tham gia họp Đảng uỷ Đại khu.
Bảo anh ta đúng 9 giờ sáng ngày mai tới họp. Không được nghỉ, cũng không được vắng mặt.
Diệp Phàm nói, Khương Nguyệt vội vàng đi.
Trong lòng Diệp Phàm hiểu rõ, có lẽ việc này liên quan đến Chu Gia Sinh và Tiền Quý Thành đã có thoả thuận với nhau.
Hai người này giở trò bịp bợm, thế thì phải trảm Tiền Quý Thành trước.
Hoàng hôn dần xuống, mấy người Chu Gia Sinh đang ngồi trong một phòng riêng của nhà hàng Trương Ký.
- Chủ tịch Chu, họ Diệp cứ làm như thế chẳng phải là hung hăng quá sao?
Triệu Nhất Thác có chút lo lắng nhìn Chu Gia Sinh.
- Đúng vậy, ngày mai hội nghị Thường vụ. Lại còn gọi đầy đủ những người phụ trách các đơn vị trong Tổ Điều tra liên hợp khi đó đến.
Tiền Quý Thành đến, người này nhất định sẽ đem trách nhiệm đẩy ra ngoài. Đến lúc đó chúng ta sẽ rất bị động.
Tôi thấy Diệp Phàm cố ý làm như thế, chứng tỏ muốn làm mất mặt các uỷ viên Địa uỷ.
Mục tiêu của hắn chẳng phải là Chủ tịch Chu sao?
Lưu Nhất Đa nói.
- Dụng ý của hắn đương nhiên tôi hiểu, tuy nhiên, hắn có cách của hắn, tôi cũng có tính toán của tôi. Chúng ta, ngày mai gặp sẽ biết.
Chu Gia Sinh rất bình tĩnh. Khiến cho ba người Triệu Nhất Đa trong lòng rất buồn bực.
Thấy Triệu Nhất Thác có vẻ muốn hỏi, Chu Gia Sinh cười nói:
- Tối nay chúng ta không nói những chuyện này nữa, vui vẻ một chút. Chúng ta uống rượu ăn cơm là được rồi.
- Buổi chiều Chiến Nhất Cương đã đã đến tìm hắn, không hiểu đã nói gì?
Ngọc Thanh Thanh nói.
- Còn có thể nói gì. Có lẽ chỉ là đi kể khổ thôi, càng chẳng phải là đi xin một khu vực tốt gì đó. Xin trợ lý Diệp quan tâm đến phân khu hắn một chút, ha ha, muốn kiếm được tiền thì cũng rất khó khăn. Cứ như thế đến lúc đó lão sẽ rất là mất mặt.
Triệu Nhất Thác vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn.
- Bí thư Triệu, đừng cười, tôi so với ông ta còn chẳng bằng. Anh nói xem, bảo tôi một cán bộ tuyên giáo tôi đi gom tiền, đi gom ở đâu đây? Tôi còn cho chết đi đây.
Ngọc Thanh Thanh nghe xong mặt trầm xuống liếc nhìn Chủ tịch Chu.
- Ừm, Trưởng ban Ngọc bên này chẳng dễ gom tiền đâu, tuy nhiên, vẫn có cách mà.
Ban Tuyên giáo chẳng phải quản các toà soạn lớn hay sao? Còn có Phòng giáo dục điện tử. Báo chí cũng có thể kiếm được chút tiền mà, còn người kinh doanh cũng muốn quảng cáo, chẳng phải là có thể lợi dụng những cái này để kiếm một ít về xây dựng thành phố cũng được sao?
Đương nhiên chúng ta không lo, anh cứ từ từ kiếm, nhiều người thì cũng dễ làm hơn mà.
Bí thư thành uỷ thành phố Giang Hoa cũng có một số cách, cách kiếm tiền cũng nhiều. Đồng chí Nhất Thác cũng rất khá, bên phía Uỷ ban Chính trị pháp luật phân cho quản lý Toà án, viện kiểm sát mà.
Chủ tịch Chu nói.
- Ài, những thứ đó chỉ đáng một chút thôi. Tất cả gom lại cũng không được 2 triệu.
Ngọc Thanh Thanh thở dài.
- Ha ha, không sao, đến lúc đó, không chỉ là anh không hoàn thành được nhiệm vụ, nhất định còn có những đồng chí khác cũng không hoàn thành được.
Như thế cũng không thể chỉ xử lý mình anh được hay sao? Vả lại, căn bản chúng ta không di dời, đâu có làm sao.
Đơn giản sau này nếu tỉnh phủ quyết việc này xong những đồng chí có thể kiếm được nhiều tiền có được vinh dự, hầu bao cũng lại dày lên mà thôi.
Đương nhiên, đồng chí Diệp Phàm thực sự muốn làm lớn chuyện này, đến lúc đó tôi sẽ nghĩ cách giúp anh là được.
Về phần hai người Nhất Đa và Nhất Thác các anh, mỗi người đều phải nghĩ cách, đừng chỉ trông chờ vào tôi.
Chủ tịch Chu cười nói.
- Thế thì tôi yên tâm nhiều rồi.
Ngọc Thanh Thanh vẻ mặt cảm kích.
- Cũng không thể buông lỏng tinh thần được, vẫn phải cẩn thận một chút. Còn nữa, một khi việc di dời được Chính vụ viện phê chuẩn xuống thì có lẽ phải bước vào giai đoạn tiến công tuyên truyền. Trưởng ban Tuyên giáo anh sẽ có việc mà làm đấy.
Chủ tịch Chu tỏ ra thận trọng.
- Ha ha ha, tuyên truyền à, đó là việc của chúng tôi rồi. Phải làm như thế nào thì chẳng phải là nằm trong tầm tay chúng tôi hay sao?
Ngọc Thanh Thanh lại tỏ vẻ rạng rỡ.
6 giờ sáng, Diệp Phàm vẫn đang trên giường, tối qua luyện Huyết Trích Tử đến 1 giờ sáng, còn Tử Đồng Trùng cũng phải tăng cường luyện khống chế, vì thế, Diệp Phàm vừa ngủ cũng chưa được 5
tiếng đồng hồ.
Tuy nhiên, Đỗ Vệ Quốc qua gõ cửa.
- Vệ Quốc, còn sớm thế này qua đây chắc có việc gấp phải không?
Diệp Phàm vừa mở cửa vừa hỏi.
- Vốn tôi định gọi điện, nhưng tôi ở bên cạnh. Việc lại gấp nên chẳng có cách nào, phải đích thân đến báo cáo với anh một chút.
Đỗ Vệ Quốc nói.
- Có chuyện gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Vừa nhận được thông báo của Thư ký Khương, nói là cô ta cũng vừa nhận được điện của Trưởng ban Tổ chức tỉnh uỷ. Nói là Trưởng ban Bạch hôm nay sẽ xuống. Bây giờ đang trên đường đi rồi.
Đỗ Vệ Quốc nói.
- Có nói xuống làm gì không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không nói.
Đỗ Vệ Quốc nói.
- Khoảng mấy giờ đến nơi?
Diệp Phàm hỏi.
- Từ tỉnh xuống đến đây phải 4, 5 tiếng, khoảng 11 giờ thì đến. Trợ lý Diệp, có phải chuẩn bị gì không, vừa rồi Thư ký Khương gọi điện qua.
Đỗ Vệ Quốc nói.
- Trước kia chuẩn bị như thế nào thì bây giờ chuẩn bị như thế đi, nếu Trưởng ban Bạch xuống có lẽ có việc công, chúng ta cũng làm việc ở phòng làm việc đi.
Diệp Phàm nói.
- Thư ký Khương hỏi Hội nghị Đảng uỷ hôm nay có phải huỷ hay không?
Đỗ Vệ Quốc hỏi.
- Huỷ, huỷ làm cái gì, cứ tiến hành bình thường. Đảng uỷ chúng ta 9 giờ bắt đầu họp. Khi Trưởng ban Bạch đến thì đã họp xong đến giờ ăn cơm rồi. Chúng ta có thể tranh thủ thời gian mà. Việc đã định không thay đổi, anh nói với Thư ký Khương một tiếng như thế.
Diệp Phàm “hừ” nói.
- Trợ lý Diệp, việc này có phải hơi lạ hay không? Trưởng ban Bạch xuống có phải là vì Hội nghị Đảng uỷ của chúng ta. Nếu trưởng ban Bạch là chỗ dựa của Chủ tịch Chu, hành động rằn mặt ngày mai người ta lại cầu cứu Trưởng ban Bạch đến, chứng tỏ làm rối Hội nghị Đảng uỷ của chúng ta.
Đỗ Vệ Quốc nói.
- Hừ, nếu mình không làm việc mất mặt thì không sợ bị người ta rằn mặt. Muốn thoải mái tránh được cái tát này thì phải xem vào bản lĩnh của Chu Gia Sinh hắn. Dù là Trưởng ban Bạch xuống rằn mặt là phải rằn mặt càng mạnh càng tốt. Cú đánh vào mặt của Chu Gia Sinh có lẽ trưởng ban Bạch cũng sẽ “đau” đấy.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
9 giờ sáng, Diệp Phàm bước chẫm rãi vào trong phòng họp.
Đảo mắt nhìn qua một lượt, hỏi Khương Nguyệt:
- Các vị uỷ viên đều đã đến rồi chứ? Hình như bên kia vẫn còn chỗ trống mà.
- Những đồng chí khác đều đã đến, chỉ còn lại đồng chí Tiền Thành Quý vẫn chưa đến.
Khương Nguyệt nói.
- Sao lại thế, hôm qua cô có thông báo cho ông ta không?
Diệp Phàm nghiêm mặt “hừ” nói.
- Tôi đã thông báo rồi, tất cả các uỷ viên đều do tôi đích thân gọi điện thông báo. Hơn nữa, còn nhắc đi nhắc lại là chỉ thị của anh không được đồng chí nào vắng mặt.
Khương Nguyệt nói.
- Gọi điện thúc đi, hay là bị tắc đường.
Diệp Phàm nói, Khương Nguyệt lập tức gọi điện thoại.
Không lâu sau, gác máy nói:
- Đồng chí Tiền Thành Quý nói là tối qua khi ông ta chuẩn bị trở về thị gặp Trưởng ban Tổ chức tỉnh Bạch, gọi ông ta nói một hồi. Hôm nay Trưởng ban Bạch sẽ xuống, bảo đồng chí Thành Quý đi cùng với ông ấy.
Khương Nguyệt nói.
- Thế này nhé, Hội nghị Đảng uỷ cứ tiến hành bình thường. Chúng ta cứ gọi những người phụ trách các đơn vị trong Tổ điều tra liên hiệp huyện Lăng Hà vào trước.
Nghe họ báo cáo tình hình cụ thể kết quả điều tra được ở huyện Lăng Hà trước. Việc điều tra này hết sức quan trọng, cung cấp tài liệu đầu tiên cho việc đại quy hoạch sắp tới, không được qua loa. Chờ Tổ trưởng Tổ điều tra đồng chí Thành Quý đến, anh ta tổng hợp kết quả điều tra lại một chút là được.
Diệp Phàm nói, Khương Nguyệt ra ngoài gọi mấy đồng chí vào.
- Trợ lý Diệp, bây giờ đồng chí Thành Quý vì có lý do đặc biệt nên vẫn chưa đến được. Ít nhất cũng phải chờ anh ấy trở lại cùng nghe các đồng chí bên dưới báo cáo. Nếu anh ấy không ở đây, không nghe được các đồng chí khác báo cáo thì làm sao có thể tổng kết được có phải không nào? Tôi thấy, hay là cứ chờ đi, chờ đồng chí Thành Quý trở lại rồi thì hãy thảo luận việc này.
Chu Gia Sinh đặt chén trà xuống nói.
- Anh ta còn muốn nghe hay sao? Hôm qua anh và tôi đã nói rồi, anh ấy gánh vác nhiệm vụ Tổ trưởng Tổ điều tra đối với huyện Lăng Hà trong việc di dời thủ phủ địa khu.
Là một Tổ trưởng tổ điều tra, phải là người đầu tiên nắm được tình hình điều tra được của các đơn vị trong tổ.
Còn những đồng chí phụ trách các đơn vị trực thuộc tổ điều tra cũng phải nhanh chóng báo cáo tình hình điều tra mỗi ngày cho Tổ trưởng.
Hoạt động điều tra đã tiến hành được 2 tháng rồi, làm sao có thể nói đồng chí Thành Quý không nghe được báo cáo thì không thể tổng kết được.
Về việc này hôm qua Bí thư Khương cũng đã thông báo rồi, tối qua đồng chí Thành Quý chắc cũng đã viết xong báo cáo tổng kết.
Nếu không hôm nay anh ấy báo cáo cái gì? Vì thế, đồng chí Gia Sinh, căn bản chúng ta không cần lo lắng đồng chí Thành Quý không hiểu rõ tình hình điều tra.
Tôi tin tưởng tính đảng của đồng chí Thành Quý và năng lực công việc có phải không nào?
Diệp Phàm giọng cấp trên.
- Việc này, sau này có chút nguyên nhân nên đã bỏ lỡ.
Sắc mặt Chu Gia Sinh đỏ lên, nói.
- Nguyên nhân nhỏ là nguyên nhân gì? Mà bỏ lỡ cái gì?
Hành động rằn mặt của Diệp Phàm đã bắt đầu, đương nhiên không thể bỏ qua cho Chu Gia Sinh.