- Ôi…
Quyền Thiên thở dài không nói gì, Trương Vô Trần vẫn im lặng từ từ nhắm hai mắt lại.
- Ôi, sao lại thành ra như vậy?
Cung Khai Hà gác điện thoại xong, đập một cái xuống bàn trà, vẻ mặt hết sức thống khổ.
- Chẳng lẽ Trung Quốc thật sự không có người nữa sao, các cao thủ tiền bối của chúng ta đi đâu. Những người này, cả này chỉ biết luyện công và luyện công, lúc quan trọng không ngờ không ai thò đầu ra, những người này, có phải luyện nhiều choáng váng.
Kế Viễn cũng không nhịn được chửi chó má.
- Nói những câu này thì có tác dụng gì, trong lòng bọn họ nào có khái niệm đất nước. Chỉ biết có chính mình, tất cả đều là hạng người tư lợi.
Cung Khai Hà tức giận nói.
- Lão Cung, nhà họ Phí lần này thất bại đã thành kết cục đã định, ôi…
Kế Viễn thở dài.
- Việc này không đáng sợ, hiện giờ quan trọng là Diệp Phàm lên sân khấu, so sánh với cao thủ Hoành Đoạn Thiên Hà ngay cả Trương Vô trần đều đả bại dù là chỉ dùng một bàn tay, Diệp Phàm có phần thắng sao? Cao thủ như vậy một bàn tay đủ rồi, nội khí có thể thông qua bàn tay đi ra, trở thành vũ khí tấn công sắc bén lợi hại.
Cung Khai Hà nói.
- Tổ trưởng Cung, nhanh đến đó ngăn cản, Tổ đặc nhiệm A chúng ta không thể mất đi Diệp Phàm, hắn cũng quá xúc động, việc này rõ ràng là trứng trọi đá. Chuyện ngu xuẩn hắn cũng làm, nhanh chạy đến ngăn cản.
Kế Viễn nóng nảy.
- Muộn rồi, hắn đã muốn đứng trên lôi đài, sau đó gọi hắn xuống, đó là tuyệt đối không thể. Chỉ có thể cầu trời xanh phù hộ đừng làm cho tàn phế.
Cung Khai Hà nói.
- Lão Cung, tôi có dự cảm không tốt.
Kế Viễn nói.
- Anh nói là nhà Hoành Đoạn đã có âm mưu từ trước?
Cung Khai Hà sửng sốt kịp phản ứng, vẻ mặt âm trầm.
- Đúng vậy, Diệp Phàm biểu hiện rất thái quá. Một người không đến 30 tuổi đã là cao thủ bán tiên thiên cường giả, hơn nữa ngay cả Trạch Bản Tú là cao thủ bán tiên thiên lâu đời đều bị hắn đánh bị thương. Nhà Hoành Đoạn nhất định phải hủy hắn, miễn cho để lại mối họa sau này.
Kế Viễn nói.
- Hình như là vậy, nếu không, với thân phận của Hoành Đoạn Thiên Hà, khiêu chiến với Diệp Phàm cũng quá mất mặt.
Tình hình này, nhà họ Phí thua trận đã thành kết cục đã định. Hoành Đoạn Thiên Hà ra vẻ cho nhà họ Phí một lần cơ hội, thật ra là muốn hủy cao thủ trẻ tuổi bên phía nhà họ Phí.
Mưu đồ âm độc, quả thực so với rắn rết còn độc gấp trăm lần.
Cung Khai Hà thiếu chút nắn cắn răng.
- Người thanh niên, nghĩ kỹ chưa. Để tôi ra tay chắc là không biết lưu tình. Đến lúc đó toàn bộ thương tàn đừng trách tôi bắt nạt người trẻ.
Hoành Đoạn Thiên Hà vừa muốn làm gái điếm lại vừa muốn lập đền thờ.
- Tôi lựa cho tỷ thí trong khu rừng kia. Nhà Hoành Đoạn các ông có thể cử người đi kiểm tra trước một chút xem có người nào ở bên trong không?
Diệp Phàm chỉ tay nói.
- Không cần, có người ở bên trong tôi liếc mắt một cái có thể nhìn thấy, tuyệt đối không có ai.
Hoành Đoạn Thiên Hà vẻ mặt bình tĩnh cười cười.
- Vậy là tốt rồi, chúng ta bắt đầu.
Diệp Phàm vừa nói xong, nhằm thẳng rừng cây trên vách đá đi.
- Rất khí phách, tôi thích những người thanh niên như vậy.
Hoành Đoạn Thiên Hà ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng, cũng lên xuống đuổi theo Diệp Phàm.
- Đại ca!
Vương Nhân Bàng kêu một tiếng, Diệp Phàm quay đầu nhìn anh ta một cái
- Người nhà giao cho cậu.
- Tôi không có bản lĩnh này, chính anh phải quay về quan tâm
Vương Nhân Bàng không ngờ có chút nghẹn ngào, đôi mắt cũng đỏ lên.
- Quan tâm hay không quan tâm tùy cậu.
Diệp Phàm thở dài.
- Chúng tôi chờ anh về.
Mấy người hét to, các đội viên Tổ đặc nhiệm A cũng cảm động, tất cả đều kêu lên
- Anh Diệp, chúng tôi chờ anh trở về.
Những tiếng này vọng vào núi liên tục.
- Trở về, cứ mong đi.
Hoành Đoạn Thiên Hà nói bằng tiếng Nhật.
Vào trong khu rừng trùng điệp, Diệp Phàm đã sớm đem Huyết cương chui vào trong đất, việc này dễ dàng với huyết cương.
Mà bởi vì Huyết cương không có hơi thở của người sống, cho nên mặc dù Hoành Đoạn Thiên Hà là cao thủ không cẩn thận cũng khó cảm thấy được.
Hơn nữa Hoành Đoạn Thiên Hà rất tự tin, rơi xuống rừng cây liền đứng trên thân cây, hai mắt giống như đèn pha tìm chỗ mai phục của Diệp Phàm.
Sát…
Một luồng gió truyền đến, mấy phi đao lướt qua sát tai Hoành Đoạn Thiên Hà, lão già này đưa ra ra đẩy phi đao sang một bên.
Diệp Phàm dùng kế nhiễu binh.
Nhưng, làm như vậy hậu quả chính là Diệp Phàm bị Hoàn Đoạn Thiên Hà phát hiện chỗ ẩn nấp.
Lão già này như một con chim đến trên đầu Diệp Phàm, một chưởng đã bổ xuống đến đây. Lão già này thật sự là ngoan, chưởng thứ nhất không ngờ dùng là Bối sơn.
Nội khí ngưng tụ trên không như một ngọn núi đè ép xuống. Rầm một tiếng vang lên rất lớn, tron bụi dân lên qua người Diệp Phàm, nhưng cảm giác tay run lên vì đau, giống như bị chặt đứt.
Mà vừa rồi chỗ ẩn thân lộ ra một hô to đường kính trên một mét, nếu thực sự bị bổ trúng thì người thành thịt nát xương tan.
Huyết Trích Tử nhanh chóng bay về phía Hoành Đoạn Thiên Hà.
Uốn éo bên ngoài, két một tiếng, một nhánh cây to gần Hoành Đoạn Thiên Hà đứng bị kéo đứt xuống dưới, nhưng vẫn không thể nào bắt được Hoành Đoạn Thiên Hà.
Lão gia này ra vẻ nổi giận, có lẽ là cả thấy có chút mất mặt. Ông ta lại một quyền chuyển sang đây, một tiếng nổ giống như là đạn, ầm một tiếng, Huyết Trích Tử của Diệp Phàm bị bay ra một xa hơn trăm mét. Diệp Phàm nhanh chạy đến thu lại, thu Huyết Trích tử trở về.
Nhưng hiển nhiên không hiệu quả.
Diệp Phàm chạy nhanh ra ngoài, nhưng một quyền lại tiếp tục đến đây. Quyền này cực kỳ nhanh, rầm một tiếng, Diệp Phàm bị đánh trúng, cả người phi về phía trước, liên tục chặt đứt đám cây nhỏ mới ngã lăn ra đất.
- Thằng nhóc, hôm nay cho hiệp hội người tàn tật Trung Quốc các người một thành viên nữa. Vết thương trên người con trai tôi tôi muốn đòi lại gấp trăm lần trên người cậu.
Hoành Đoạn Thiên Hà lộ ra khuôn mặt dữ tợn, một chưởng trên không trung đánh xuống, trúng một chút vai bên trái Diệp Phàm, nhất thời máu tươi phun ra.
Mà mắt thấy Hoành Đoạn Thiên Hà dừng trên đầu mình, Diệp Phàm vung lên,
nhất tiêu hồng vụt thoáng qua một cái đã lên đến đây.
Hoành Đoạn Thiên Hà trợn mắt, bởi vì nhất tiêu hồng chính là đồ của Hồng tà. Nếu bàn về công lực, Hồng tà tuyệt đối hơn Hoành Đoạn Thiên Hà. Binh khí của ông ta đương nhiên lợi hại.
Ngay cả Hoành Đoạn Thiên Hà cũng không dám khinh thường, nhanh chóng tránh sang bên, mà quyền phong lại tiếp tục giáng xuống Diệp Phàm.
A, Diệp Phàm hét thảm một tiếng bay ra ngoài.
- Ha ha ha…
Hoành Đoạn Thiên Hà cười vang, nhưng đúng lúc này trong đất một đạo kiếm quang đảo qua chân ông ta trong nháy mắt.
Két một tiếng.
- Thằng nhóc làm sao có thể?
Hoành Đoạn Thiên Hà hét lên, bởi vì giày dưới lòng bàn chân bị kiếm đâm thủng, bàn chân cũng bị đâm vào, nhất thời dưới lòng bàn chân của lão già này đầy máu tươi.
Lão già này tức giận, giậm một chân xuống đất. Rầm một tiếng vang thật lớn, dưới đất hình thành một cái hố to.
Nhưng, huyết cương da dày thịt béo, tuy nói phát ra một chút nhưng cũng không bị thương tổn, Huyết cương cũng đã chạy ra ngoài.
Hai tay Diệp Phàm xoay chuyển, nháy mắt một bóng nước xuất hiện bay về phía Hoàn Đoạn Thiên Hà.
- Chỉ một quả cầu!
Hoành Đoạn Thiên Hà cười lạnh một tiếng, một chưởng áp chế qua đi. Bóng nước không ngờ bị y khống chế không thể nổ.
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, Diệp Phàm ngược lại bị thương, miệng phun ra một ngụm máu tươi nhanh chóng chui vào rừng cây.
- Còn muốn trốn?
Hoành Đoạn Thiên Hà cười vang một tiếng, chưởng giống như đang hướng về phía lưng Diệp Phàm, một đạo đao đầy sát khí chém thẳng về phía lưng Diệp Phàm.
Nhưng, đúng lúc này, Hoành Đoạn Thiên Hà cảm giác bên trái có động tĩnh, nhanh chóng tránh, nhưng kiếm quang kỳ lạ kia lại xuất hiện.
Hoành Đoạn Thiên Hà vội thu chưởng lại, nhưng vẫn quá muộn. Bên trái bị kéo đi một chút. Lão già này tức giận, không để ý đến phía bên trái, cả người bắn lên như một con chim lớn cuồng đánh về phía sau lưng Diệp Phàm.
Một chưởng này khí thế quá lớn, trên không trung phát ra tiếng ba ba đáng sợ. giống như một cây to hướng về phía người Diệp Phàm.
- Bình tĩnh, cậu tránh sang bên phải, sau đó dùng toàn lực ném binh khí của cậu qua đó.
Ngay lúc Diệp Phàm cảm giác được nguy hiểm thật lớn, hơn nữa căn bản không có khả năng hóa giải là lúc bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng nói.
- Binh khí của tôi vô dụng, đánh ông ta không được.
Diệp Phàm vừa chạy vừa nói.
- Có tôi ở đây, cái gì đều dùng được, trước tiên làm ra đã.
Giọng nói đó lại truyền đến.
Diệp Phàm cũng không có cách nào khác, đánh phải làm theo. Đầu tiên là liều mình tránh sang phải, nhưng bả vai phía bên phải vẫn bị trúng một chút, nhưng hắn vẫn cắn răng dùng Nhất tiêu hồng.
Diệp Phàm chấn động, cảm giác một cỗ mạnh mẽ đột nhiên tràn vào cánh tay phải của mình, Mà Nhất tiêu hồng rời tay bay ra trong nháy mắt không ngờ phát ta ánh sáng màu tía.
Tốc độ so với vừa rồi chính là khác nhau một trời một vực. Nếu nói vừa rồi Nhất tiêu hồng xuất ra tốc độ giống tốc độ xe tự động thì hiện giờ chính là tốc độ của Ferrari.
- Cái này mặc kệ dùng cái gì, nhưng binh khí cũng không tệ lắm, cho cháu tôi chơi cũng tốt lắm.
Hoành Đoạn Thiên Hà ngạo mạn, khinh thường ngắm mấy Nhất tiêu hồng một cái sau đó vươn tay muốn hút Nhất Tiêu hồng vào tay xem.
Nhất tiêu hồng vốn có tốc độ cao, hơn nữa, Hoành Đoạn Thiên Hà hút vào, tốc độ lại nhanh hơn.
Két….
Hoành Đoạn Thiên Hà kêu lên một tiếng thảm thiết đến mức những người ở xa bốn dặm cũng nghe thấy được.
- Có chuyện gì vậy?
Người nhà Hoành Đoạn lo lắng hỏi.
- Có chuyện gì vậy?
Người nhà họ Phí cũng không hiểu.
- Ừm, hình như là Hoành Đoạn Thiên Hà đang kêu thảm thiết.
Vương Nhân Bàng không chắc chắn nói.
- Không giống …Diệp Phàm, chẳng lẽ Diệp Phàm…
Phí Thanh Sơn nói đến đây lại im lặng.
- Đại ca của tôi sẽ không đoản mệnh như vậy, hắn sẽ không chết.
Vương Nhân Bàng kêu lên.
- Hoành Đoạn Thiên Hà đều hét lên thảm thiết như vậy, Diệp Phàm chỉ sợ….
Tri Túc cũng nghẹn ngào.
- Chỉ sợ cái rắm, đại ca sẽ không chết.
Phí Nhất Độ không ngờ quát Tri Túc.
- Có phải là dùng tuyệt chiêu cuối cùng, dùng tính mạng đổi lấy Hoành Đoạn Thiên Hà bị trọng thương.
Nhất Diệp đại sư nói.