- Không phải đại sư, sẽ không như thế.
Vương Nhân Bàng mặt đỏ lên nắm chặt tay, ra vẻ phải cùng Nhất Diệp đại sư chiến đấu kịch liệt.
Mấy vị cao nhân Trương Vô Trần, Quyền Thiên cùng Phí Đống đều dỏng tai nghe, ba người chưa hề lên tiếng.
Nhất tiêu hồng đâm thủng ngực phải Hoành Đoạn Thiên Hà, một cỗ máu tươi từ ngực Hoành Đoạn Thiên Hà phun ra.
Huyết cương cũng không chậm, nắm lấy cơ hội giơ lên trên, kéo chân Hoành Đoạn Thiên Hà vào trong đất.
Nhất thời, trong đất giống như xảy ra động đất.
Hoành Đoạn Thiên Hà ở trong đất không tốt thi triển chân tay, hơn nữa, bị thương lại còn phun huyết, nhất thời bị Huyết cương làm cho luống cuống tay chân.
Thấy Huyết cương gây sức ép, Diệp Phàm khôi phục chút nguyên khí xông lên từng quyền về phía Hoành Đoạn Thiên Hà.
Dưới những quả đấm thép cuồng loạn của Diệp Phàm, Hoành Đoạn Thiên Hà không chịu nổi liền trốn tránh.
Nhưng, tuy nói có quyền đập trúng nhưng chỉ là bên cạnh. Đây là Hoành Đoạn Thiên Hà bế huyệt phong huyết, nếu không sao có thể đập vào y.
- Tặng ông một quyền nữa, tấn công!
Lúc này giọng nói kia lại vang lên.
Diệp Phàm lần này không lo lắng, một quyền hướng về phía Hoành Đoạn Thiên Hà.
Lần này nắm tay đáng sợ, mà ngay cả không khí đều run sợ. Diệp Phàm cảm giác đột nhiên gia tăng sức mạnh gấp bội. Giống như đây là uy lực của cảnh giới Tiên Thiên.
Thình thịch….
Một tiếng vang thật lớn.
A…
Lần này Hoành Đoạn Thiên Hà hét lên thảm thiết càng vang dội hơn, làm cho những người nhà Hoành Đoạn đang xem thi đấu đều đứng lên nhìn về phía rừng cây cổ thụ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
- Ông cụ sẽ không sao chứ?
Một người trong gia đình Hoành Đoạn nhỏ giọng hỏi. Rầm một tiếng, người này bị Hoành Đoạn HAạc Cửu tát một cái bay ra xa hơn mười mét.
- Mày còn mở miệng quạ đen của mày ông sẽ tát chết mày.
Hoành Đoạn Hạc Cửu mắng.
Thình thịch, thình thịch…
Diệp Phàm giống như đang luyện quyền anh, lúc này Hoành Đoạn Thiên Hà hoàn toàn là một bao cát. Những cú đấm của Diệp Phàm nhanh như chớp, từng cú vẫn trúng mục tiêu.
Sau đó, lão già này không có chút ý thức nào, mặc Diệp Phàm hành động. Đùi phun máu tươi, Hoành Đoạn Thiên Hà đã thành người máu.
- Lão già này, ông cũng thế thôi, tôi không muốn mạng của ông, về nhà nằm trên giường cả đời đi.
Diệp Phàm cười lạnh.
Một cái tát như đao, lúc này đầu Hoành Đoạn Thiên Hà như bay đi, ngay cả tủy não đều lộ ra, hơn nữa một phần tủy não bay xuống đất. Đời này còn muốn đứng lên, tuyệt đối là không thể nào.
Diệp Phàm thu hồi Huyết cương, giống như Diều hâu bắt gà bắt Hoành Đoạn Thiên Hà ném ra giữa lôi đài.
- Làm sao có thể?
Tất cả mọi người của nhà Hoành Đoạn sợ ngây người.
- Đại ca, anh còn chưa chết?
Vương Nhân Bàng không ngờ ngây người hỏi ra những lời này.
- Anh làm sao thế, anh Diệp làm sao có thể chết. Hắn họ Chương tên Lang.
Phí Nhất Độ đắc ý nói.
- Anh Diệp uy phong, Anh Diệp uy vũ, Trung Quốc uy phong, nhà họ Phí uy vũ….
Tiếng hô không ngừng vang lên, vọng vào trong núi rất lâu mới ngừng lại.
Nhà Hoành Đoạn đã luống cuống chân tay.
Phí Thanh Sơn cũng cử người đi quan sát, gọi thầy thuốc giúp đỡ trị liệu.
- Nhanh chóng đưa vào phòng phẫu thuật, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Phí Thanh Sơn hét lên, mấy thằng nhóc nhà Hoành Đoạn khênh Hoành Đoạn Thiên Hà chạy như bay.
Bởi vì, cách đó không xa một trực thăng dân dụng đã đậu sẵn, không lâu, trực thăng nổ máy giòn vang vay đi.
Y Huyết Tiên nhìn Diệp Phàm thật lâu.
Ngay cả Trương Vô Trần, Quyền Thiên, Phí Đông cũng không khác gì. Tất cả đều có chút si ngốc nhìn Diệp Phàm. Trong lòng có lẽ đều nói “điều này sao có thể”.
- Các vị, mặt tôi không có hoa chứ?
Diệp Phàm nhún vai.
- Cậu thanh niên, cậu chắc chắn phải dùng cái gì?
Y Huyết Tiên nhìn Diệp Phàm một cái hừ nói.
- Bà nói cái gì?
Diệp Phàm cười thần bí,
- Nhưng, tôi không làm thế, hơn nữa tôi thắng hết.
Y Huyết Tiên, Đây là Trung Quốc, Trung Quốc to lớn, đất rộng của nhiều, không phải bất luận kẻ nào dám đến tùy tiện khiêu khích được.
Hoành Đoạn Thiên Hà muốn tự hủy diệt, đây là một bài học. Hôm nay có thể tha cho ông ta một mạng, đó là bởi vì người Trung Quốc chúng tôi nhân từ
Cũng không phải chúng tôi sợ phiền phức.
- Cậu thanh niên, trong vòng năm năm, cậu dám đến đất nước chúng tôi sao?
Y Huyết Tiên lạnh lùng hừ nói.
- Bà khiêu chiến với tôi?
Diệp Phàm hừ lạnh lại.
- Cậu ngay cả Hoành Đoạn Thiên Hà đều đánh thành như vậy, chẳng lẽ còn sợ Y Huyết Tiên tôi?
Những lời này Y Huyết Tiên là có ý nghĩa, có lẽ cũng khá nghi ngờ.
Không cần nói bà ta, ngay cả Trương Vô Trần trong lòng cũng thắc mắc, Quyền Thiên liền lại càng không cần nói- chẳng lẽ Diệp Phàm trong lúc đó đột nhiên lợi hại đáng sợ đến như vậy.
Không thể nào.
Tuyệt đối không thể như thế được!
Trong đó chắc chắn có bí mật.
- Cuộc chiến này tôi ứng, trong vòng năm năm từ hôm nay tôi sẽ đến gia tộc Y Huyết Tiên. Đến lúc đó, Diệp Phàm tôi sẽ san phẳng gia tộc Y Huyết Tiên.
Diệp Phàm rất hào khí.
- Ha ha, trên đời này dám cuồng ngôn như thế trừ Diệp Phàm cậu ra không còn ai khác.
Y Huyết Tiên tôi chờ caauk. Đây là gia tộc Y Huyết Tiên tôi tỷ thí với người Trung Quốc. Đến lúc đó, các vị có rảnh xin mời đến.
Đương nhiên, không dám tới thì không tính rồi.
Y Huyết Tiên hừ nói.
- Chúng tôi đều sẽ đến.
Tất cả mọi người bên nhà họ Phí đều nói.
- Bởi vì, chúng tôi muốn xem Diệp đại sư sẽ san bằng gia tộc Y Huyết Tiên của Nhật Bản như thế nào.
Vương Nhân Bàng nói và cười vang.
- Đúng vậy, làm cho gia tộc Y Huyết Tiên hoàn toàn trở thành lịch sử của thế giới.
Phí Nhất Độ hét lớn.
- Cuồng vọng, chúng ta đi. Nhớ kỹ, cậu thanh niên, năm năm ước hẹn.
Y Huyết Tiên xoay người đi, còn Y Đế Đức cũng chạy nhanh đuổi theo. Mấy người Mễ Tử cũng đi rồi, chri còn lại mấy người gia tộc Hoàn Đoạn đáng thương.
- chúng ta bị đánh bại.
Hoành Đoạn Hạc Cửu nhục nhã nói ra những lời này.
- Tôi tuyên bố, lần này nhà họ Phí của Trung Quốc và nhà họ Hoành Đoạn tỷ thí, nhà họ Phí hoàn toàn thắng.
Trí Dã cùng Sơn Lâm đứng lên tuyên bố.
Sơn Lâm tuy không muốn nói ra nhưng sự thật xảy ra như vậy, ông ta không thể không nói ra.
Tất cả người nhà Hoành Đoạn đều nắm chặt tay, nhưng cũng không thể làm gì. Chỗ dựa lớn nhất của
bọn họ hiện giờ sống chết chưa rõ, còn có cái gì cái thể khoe khoang.
- Nếu mấy người không phục, có thể khiêu chiến với nhà họ Diệp Trung Quốc chúng tôi.
Diệp Phàm nhìn đám người nhà Hoành Đoạn một cái hừ nói.
- không thể so.
Hoành Đoạn Hạc Cửu cúi đầu vẻ mặt buồn bã.
- Chúng tôi sẽ cùng gia tộc Y Huyết Tiên gặp lại cậu.
Một người thanh niên nhà Hoành Đoạn hét lớn.
- Ha ha, hi vọng đến lúc đó cậu còn chưa gia nhập hiệp hội người tàn tật.
Diệp Phàm khinh thường hừ một tiếng.
- Anh thật ngông cuồng.
Người thanh niên nhà Hoành Đoạn hung tợn nói.
- Diệp Phàm tôi cho đến bây giờ đều khiêm tốn, Trung Quốc là một quốc gia khiêm tốn. Nhưng, đối với các anh như thế, tôi không cần phải khiêm tốn làm gì. Nên cuồng thì sẽ cuồng, nếu không anh có thể khiêu chiến với tôi lúc này, tôi chấp anh một bàn tay.
Diệp Phàm cười lạnh nói.
- Anh… năm năm sau gặp lại.
Người thanh niên nghẹn lời, mặt đỏ như mông khỉ, xoay người bỏ đi.
- Ha ha, vui quá, vui quá!
Cung Khai Hà đập bàn, nước trà văng cả lên mặt Kế Viễn.
- Ông nhẹ một chút có được không, giông như lão Phong vậy.
Kễ Viễn vẻ mặt căm giận nói.
- Ha ha, lão Kế, không có gì, không phải chỉ là một chút nước trà sao? Diệp Phàm đại thắng, vui quá, vui quá. Hôm nay thật vui, lão Kế, uống mấy bình thì thế nào?
Cung Khai Hà vừa lấy khăn lau vừa cười nói.
- Chỉ mình ông vui có phải không? Giống như đánh gà, được uống!
Kế Viễn cũng hào hứng lên.
- Lão Kế, ông nói xem, thật đúng là Diệp Phàm đánh bại Hoành Đoạn Thiên Hà sao?
Hai người uống một chén xong, Cung Khai Hà hỏi.
- Nhìn ngoài thì chính xác là như thế, trong đó có biến cố gì, có lẽ chỉ hai người họ biết.
Nhưng, Hoành Đoạn Thiên Hà đời này đã thành tàn phế, có thể tỉnh lại hay không đều khó nói.
Vậy chỉ có Diệp Phàm biết, nhưng thằng nhóc này có lẽ không chịu nói thật.
Kế Viễn cười nói.
- Ôi, tôi nghĩ, hỏi cũng không tốt. Nhưng, muốn nói Diệp Phàm đã mạnh đến mức đả bại Hoành Đoạn Thiên Hà tuyệt đối là không thể.
Có lẽ hắn có một chút thủ đoạn người khác không biết. Nhưng nếu có thể đánh bại Hoành Đoạn Thiên Hà, nếu gặp tình huống tương tự thì hắn đánh bại một cao thủ Tiên Thiên cường giả là hoàn toàn có thể.
Đây đối với tổ chúng ta đều là việc mừng.
Cung Khai Hà nói.
- Đó là đương nhiên, Diệp Phàm có lẽ hiện giừ đã đủ thực lực để đánh bại cao thủ Tiên thiên sơ cấp.
Ông thấy Không Trạch Bản Tú thế nào, cũng là cao thủ bán tiên thiên cường giả, còn không phải là bị Diệp Phàm đả bại sao?
Việc này, có phải là nên báo cáo cấp trên một chút không.
Kế Viễn nói.
- Ông nói là việc kia?
Cung Khai Hà hơi mở mắt.
- Tôi thấy đề nghị mạnh mẽ việc kia, Diệp Phàm được điều đến chỗ vô dụng, đối với Đảng và nhà nước ta là một tổn thất. Hơn nữa, hiện giờ tình hình của chúng ta không phải thật sự tốt, cần thực lực như vậy.
Kế Viễn nõi.
- ừ.
Cung Khai Hà gật đầu.
- Không cần tìm tôi, chúng tôi đã gặp mặt.
Diệp Phàm đứng trên lôi đài, nhìn hết đông rồi lại tây, hi vọng có thể phát hiện người hỗ trợ thần bí kia.
- Đã gặp, sao tôi không có ấn tượng gì với tiền bối?
Diệp Phàm nhỏ giọng nói.
- Núi Xương Bối, ha ha, tay tôi trên một cái lò.
Một giọng già nua cười nói.
- Ngài là vị tiền bối đó?
Diệp Phàm thiếu chút nữa bật cười.
- Ha ha, đệ tử Bức Vương, Bất Phàm.
Người này cười nói.
- Làm sao có thể, còn không phải là tiền bối bí mật tương trợ. Nếu không, tôi làm sao có thể đánh bại Hoành Đoạn Thiên Hà, có lẽ hiện giờ thê thảm như ông ta chính là tôi.
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
- Không thể nói vậy, tôi chỉ cho cậu mượn lực. Mà hành động thật sự cũng là cậu hoàn thành. Hơn nữa mặc dù không có sự tương trợ của tôi, thật ra, có lẽ cậu đã có tính toán tốt rồi có phải không?
Giọng nói kia nói.
- Tiền bối cũng nhìn ra điểm này?
Diệp Phàm hỏi.