- Còn giả vờ với tôi, cơ hội thắng của cậu lần này có vài điểm. Một chính là lúc Hoành Đoạn Thiên Hà và Trương Vô Trần đại chiến.
Trên thực tế công lực của ông ta đã mất đi bảy phần. Nhưng, Hoành Đoạn Thiên Hà quá kiêu ngạo, cho rằng với ba phần công lực có thể thoải mái đánh thắng cậu.
Nhưng ông ta không nghĩ, cao thủ Bán tiên thiên cường giả như cậy ko giống với bán tiên thiên bình thường.
Hơn nữa, cậu còn có sự giúp đỡ, một người ko có sự giúp đỡ. Cho nên, mặc dù là ko có tôi hỗ trợ, ít nhất cậu còn có thể cùng Hoành Đoạn Thiên Hà lưỡng bại câu thương.
Người này cũng quá kiêu ngạo, thực muốn lấy Trung Quốc chúng ta có phải không? Trung Quốc rộng lớn, người tài xuất hiện lớp lớp.
Cao thủ không biết khiêm tốn thì ko thể làm được việc gì.
Người này nói.
- Ôi, tiền bối nói tôi có tính toán, nhưng trên thực tế đối mặt với một cao thủ Hoành Đoạn Thiên Hà hành động cũng khá khó khăn. Nhưng, chúng ta là người Trung Quốc, dù Diệp Phàm tôi hôm nay chết ở đây tôi cũng muốn chến.
Diệp Phàm nói.
- Hảo tiểu tử, khí phách rất tốt. Vừa rồi chính là vì khí phách quyết chiến này của cậu tôi mới ra tay tương trợ.
Cậu là một người thanh niên kỳ lạ mà tôi đã gặp. Một cao thủ như thế ko ngờ lại làm cán bộ trong cơ quan nhà nước.
Đương nhiên, tôi cũng ko phải nói làm cán bộ nhà nước không tốt. Chỉ là cảm thấy kỳ lạ. Đời con người ta, tự tại tiêu đao thật tốt.
Một cao thủ như cậu kiếm tiềm cũng không khó, lại chịu làm việc trong cơ quan nhà nước với nhiều khuôn sáo hạn chế, thật sự là đáng quý.
Người làm cán bộ trên lưng nhiều dàn giáo lắm, những việc cản tay không phải những cao thủ có khả năng chấp nhận được.
Cho nên, tính toán khác đi.
Người kia nói.
- Tiền bối nói là siêu tuyệt cường giả “niệm khí” đi?
Diệp Phàm nhanh chóng hỏi, muốn biết sự thật về người thần bí này.
- Ha ha, đây là suy nghĩ của cậu?
Người nọ cười nói.
- Lẽ ra là thế, Hoành Đoạn Thiên Hà là Tiên thiên cường giả lợi hại. Như đạo trưởng Quyền Thiên, cùng đạo trưởng Trương đều là cao thủ tiên thiên đại viên mãn cũng không bằng Hoành Đoạn Thiên Hà. Rồi sau đó tôi chỉ mượn một chút lực của tiền bối liền thắng được Hoành Đoạn Thiên Hà. Nếu như nói tiền bối và Hoành Đoạn Thiên Hà cùng một trình độ thì ko thể nào chiến bại ông ta.
Hơn nữa, còn cho tôi mượn tay. Với tình hình Hoành Đoạn Thiên Hà còn sót lại ba phần sức lực, tiền bối tự mình ra tay có thể thoải mái thu phục ông ta.
Diệp Phàm nói,
- Đương nhiên, sư phó của tôi còn là tiên thiên cường giả lợi hại nhất, hẳn là có thể đánh bại Hoành Đoạn Thiên Hà.
- Ha ha, cậu nhóc này thật là, thật đúng là ko hiểu được chi tiết Bức Vương. Là đệ tử cuối cùng của ông ta thật ko xứng đáng.
Người nọ cười nói.
- Lời này tôi nghe chính mồm sư phụ nói, nói là hắn có thể đánh bại Tiên thiên cường giả. Nhưng cũng ko thể đột phá đến giai đoạn “niệm khí”.
Diệp Phàm có chút sững sờ.
- Ha ha, cậu đó, thật đúng là tin tưởng sư phụ của cậu.
Người nọ cười nói.
- Tôi đương nhiên tin tưởng sư phụ.
Diệp Phàm nói
- Nhưng chẳng lẽ là sư phụ tôi nói dối tôi? Nhưng vì cái gì, ông ấy không cần phải thế? Nếu sư phụ công lực cao, làm đệ tử chẳng phải là càng tự hào sao?
- Ha ha, cậu đó, đầu óc khai hóa một chút chẳng phải là tốt sao?
Người nọ cười nói.
- Tôi thật sự ko hiểu, xin tiền bối chỉ cho một chút.
Diệp Phàm rất khiêm tốn nói.
- Đã có bán tiên thiên, vì cái gì không có bán niệm khí cường giả có phải ko?
Người kia nói.
Diệp Phàm như tỉnh giấc mộng, sửng sốt một chút, nói
- Đúng vậy, tôi còn thực sự bị sư phụ lừa dối.
Xem ra sư phụ thật đúng là cao thủ bán niệm khí cường giả đại viên mãn. Tôi vẫn bị niệm khí dây dưa, vẫn còn ko nghĩ đến chữ bán.
Tôi gặp tiền bối hai lần, cũng có hai lần duyên phận, nếu tiền bối có thể cho tôi gặp mặt, trong lòng…
- Ha ha, hữu duyên tự nhiên sẽ có cơ hội gặp lại. Vậy phải xem cơ duyên, tôi và cậu còn chưa có cơ duyên gặp mặt. Nhưng, tôi thấy cậu hiện giờ đã vượt qua năng lực bán tiên thiên. Tìm một cơ hội thích hợp cậu hoàn toàn có thể nâng lên cảnh giới tiên thiên. Cậu nhóc, nhanh chóng tìm cơ hội.
Người nọ cười nói.
- Tôi chỉ là Bán tiên thiên đại viên mãn, muốn bước vào cảnh giới tiên thiên, còn kém xa lắm.
Diệp Phàm nói, thật ra, trong lòng đã xúc động.
- Ha ha, nội khí lưu trữ trong cơ thể cậu đã đạt đến cảnh giới tiên thiên. Đây là chỗ kỳ lạ trong cơ thể cậu.
Hơn nữa, tôi thấy cơ thể cậu hình như không chỉ một cái đan điền, đây là một cách trữ khí rất kỳ lạ.
Có thể trữ nội khí ở mức lớn nhất. Cho nên, cậu chỉ cần một cơ hội là đủ.
Người nọ cười nói.
- Tiền bối có thể nêu lên một chút cơ hội?
Dp tùy tay hỏi tiếp.
- Mang mang Bột Hải, ha ha.
Người nọ cuối cùng nói một câu, Dp hỏi lại biết người ta đã đi rồi.
“Mang mang Bột Hải?”
Diệp Phàm nói thầm trong lòng
“Bột Hải lớn như vậy chạy đâu đi tìm”
- Bồng Lai ko phải là Hột Hải sao? Bồng Lai có truyền thuyết bát tiên. Cảnh trí mờ ảo, Anh Diệp có phải là muốn đi du ngoạn nghỉ ngơi một chút. Đúng rồi, anh cùng Viên Viên ko phải nói kết hôn, đi nghỉ tuần trăng mật thôi, đến Bồng Lai đi.
Vương Nhân Bàng thò mặt ra cười nói.
- Bồng Lai ở Bột Hải, cậu còn biết những gì, nói hết đi.
Diệp Phàm sửng sốt, hỏi nhanh.
- Truyền thuyết kể lại, từ xa xưa, ở Bột Hải có ba ngọn núi, màu trắng, màu vàng, và bạc, cây lanh canh mọc thành bụi, hoa ăn vào có thể trường sinh bất lão.
Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước xong, muốn giang sơn được lâu dài, mình được trường sinh bất lão liền đến đây tìm kiếm thần núi, cầu được trường sinh bất lão.
Khi ông ta đi vào Bồng Lai, trèo lên núi nhìn về phía xa, biển rộng ko thấy bóng dáng thần núi đâu, chợt phát hiện giữa biển sóng có một vật màu đỏ, liền hỏi, người ta trả lời là tiên đảo.
Tần Thủy Hoàng lại hỏi:
- Tiên đảo tên là gì?
Phương sĩ nhất thời ko thể trả lời, thấy tảo trôi nổi trong nước, liền trả lời là
- Bồng Lai.
Bồng Lai cây cỏ hao lai, Vương Nhân Bàng cười nói.
- Cửu Diệu đảo của Cửu Chỉ đạo trưởng không phải là ở Bồng Lai sao? Chẳng qua không có chút manh mối, Bột Hải to lớn như thế, nếu như không rõ thì giống như tìm kim dưới đáy biển.
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, Bột Hải lớn như
vậy, không có manh mối thì tìm cái rắm.
Vương Nhân Bàng tức giận hừ nói, quay người nhìn Diệp Phàm một cái thần bí cười nói
- Diệp Phàm, vừa rồi anh làm sao có thể mạnh mẽ đánh cho Hoành Đoạn Thiên Hà thành người sống thực vật?
Con mẹ nó, thật là khoái, sau này có Diệp Phàm, ông đây không sợ gì trên thế giới.
Ai dám đến gây chuyện, lão Diệp của chúng ta sẽ trị y.
- Anh nữa, so với tôi lợi hại hơn. Nếu thật sự có suy nghĩ thế thì mua đậu hũ về đâm chết xong hết mọi chuyện.
Nếu không, đến lúc đó nhân vật lợi hại bị người ta đánh thành như Hoành Đoạn Thiên Hà thì tôi không có cách nào.
Nói thật với anh, tôi làm sao có thể đi tìm Hoành Đoạn Thiên Hà, chỉ là may mắn thôi. Không cần nói là Hoành Đoạn Thiên Hà, ngay cả Quyền Thiên cùng đạo trưởng Trương tôi cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Diệp Phàm nói.
- Thiết!
Vương Nhân Bàng dùng tay ra hiệu, cười khan hai tiếng
- Vậy làm sao anh đánh bại Hoành Đoạn Thiên Hà, đây không phải là sự thật, chẳng lẽ trong rừng cây có kỳ tích?
- Không cần nói, đây là sát chiêu lớn nhất của Diệp Phàm tôi, tôi sẽ không để lộ cho bất cứ ai, dù là anh.
Diệp Phàm quay sang xem thường.
- Không nói thì không nói, có lẽ cũng không có gì dễ nghe, muốn ra vẻ thần bí trước mặt tôi, anh em tôi không có cửa, không thú vị.
Vương Nhân Bàng lại giơ tay ra hiệu, có chút ủ rũ, rõ ràng không để ý đến người này.
- Anh đó, tôi giúp anh hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi, các tổ viên đều có thu hoạch, ngân sách của anh có phải là nên lấy ra mời khách không?
Diệp Phàm hỏi.
- Anh nữa, qua sông quên cầu có phải không? Lần sau không thể có may mắn như vậy.
Diệp Phàm thiếu chút nữa chán nản.
- Đại sư, ký tên một cái cho Thiến Thiến được không?
Một ni cô xinh đẹp đi đến, còn cầm theo một quyển sổ, có lẽ là đệ tử Nga Mi.
- Đại sư gì, cứ gọi tôi là Diệp Phàm là được.
Diệp Phàm cười ký tên.
- Tôi gọi anh là anh Diệp thì thế nào? Dù sao anh cũng không lớn tuổi, tôi là Trương Thiến Thiến, đến từ Bồng Lai, Nhất Diệp đại sư của Nga Mi là sư phụ của tôi. Tôi cùng thế hệ với trưởng môn Vi Thảo sư thái. Anh thấy tóc tôi đều còn, tôi mang danh tu hành, có thể tùy thời hoàn tục về nhà.
Trương Thiến Thiển vẻ mặt xinh đẹp cười nói.
- Mang danh tu hành, ha ha ha ha ….
Vương Nhân Bàng cười.
- Anh cười gì, tránh ra, tránh ra, tôi và anh Diệp nói chuyện, thật đáng ghét.
Trương Thiến Thiến nói chuyện xong, giống như đuổi ruồi bọ đuổi Vương Nhân Bàng đi.
Anh ta tức giận đến mức thiếu chút nữa cắn răng.
- Một ni cô như cô còn muốn tư xuân, ha ha, Diệp Phàm người ta có khi là phụ nữ. Những ngày khác đến tiên đều có, một ni cô như cô người ta ai để ý, trở về làm bạn với mõ của cô là được rồi.
- Trương Thiến Thiến tôi không dám nói quốc sắc thiên hương, nhưng không phải là kém cỏi. Anh là ai, tên là gì, nói ra xem.
Có phải là chưa ăn cây nho đã nói cây nho chua không. Nhìn bộ dạng anh, khổ người lớn như vậy, ngay cả lôi đài cũng không dám đi lên.
Chỉ làm chút việc dọn bàn quét tác.
Trương Thiến Thiến nói đến đây đột nhiên nghĩ ra cái gì cười nói
- Tôi biết rồi, anh là người mà nhà họ Phí gọi đến làm vệ sinh có phải không? Đúng rồi, anh có phải là người nhà họ Phí không? Hẳn là họ Phí phải không?
- Cô… ông đây đường đường là lãnh đạo cục Cảnh vệ, không ngờ thành như vậy?
Vương Nhân Bàng thiếu chút nữa tức giận, ngay cả bàn tay cũng giơ lên.
- Sao thế, người thanh niên, muốn động thủ có phải không?
Lúc này một giọng lạnh lùng vang lên. Vương Nhân Bàng quay đầu vừa thấy, nhất thời nhanh chóng giơ tay lên, đánh vào khuôn mặt tươi cười.
- Đúng vậy, Nhất Diệp đại sư, tôi đuổi muỗn, con mẹ nó, muỗi thật đúng là lớn, ở ngoài rừng này.
- Chú ý chút người trẻ tuổi, dù cậu là đội trưởng gì trước mặt tôi cũng không được việc. Ngay cả bộ đội chính quy nhìn thấy Thiến Thiến nhà chúng tôi cũng phải tươi cười.
Đại sư Nhất Diệp hừ nói, khuôn mặt lạnh lùng.
- Hả, trong nhà cô Thiến Thiến nhất định có lãnh đạo cao cấp.
Vương Nhân Bàng châm chọc.
- Tục tằn.
Nhất Diệp đại sư hừ một tiếng xoay người đi.
- Tục tằn, Vương Nhân Bàng tôi tục tằn, mẹ ôi, cái gì thế. Anh Diệp, anh phân xử cho tôi, Vương Nhân Bàng tôi tục tằn?
Vương Nhân Bàng thiếu chút nữa tức giận, hét lên.