- Đúng vậy, có mấy viên thì đưa mấy viên là được.
Cung Khai Hà và Chủ tịch phối hợp rất ăn ý.
- Một viên cũng không có mà, thực sự không có. Nếu hai vị thủ trưởng
không tin có thể gọi Tổ trưởng Ngô của Tổ Khoa học Năng lượng đến. Bọn
họ cũng đã nghiên cứu rất lâu rồi. Tổ trưởng Ngô cũng biết, nguyên liệu
của loại thuốc này rất khó kiếm. Là biết mà không làm gì được.
Diệp Phàm nói.
- Không sao, đồng chí Diệp Phàm, chúng tôi tin rằng cậu có thể tìm được.
Câu nói của Chủ tịch Đường như đã định, Diệp Phàm còn có thể nói gì, đành phải đau lòng gật đầu.
Bởi vì, có lẽ là phải đem quả Ô Vân Lạc Cơ ở chõ Lô Định Tông mới vừa làm được hiến ra.
Dùng loại quả này để điều chế viên Tiềm lực Sinh mệnh thì chắc chắn có
thể thành công. Tuy nhiên, đây là thứ tốt của một Tiên Thiên cường giả
mà Diệp Phàm giữ lại.
Thực sự không nỡ.
- Đi, đi, chúng ta xuống luyện cùng bọn họ.
Chủ tịch Đường cười nói, thân thiết vỗ vai Diệp Phàm, sau đó thuận tay cầm công văn đã phê chuẩn đưa cho Diệp Phàm.
Ba người chậm rãi đi xuống lầu.
- Chủ tịch, anh xem, những tướng quân già này vẫn rất khỏe. Từng người
họ vẫn khỏe như rồng như hổ, tôi còn nghi ngờ liệu có phải bọn họ đã trở lại của trước kia.
Cung Khai Hà cười nói.
- Đó là đương nhiên, tinh thần vui vẻ mới là niềm vui lớn nhất trong
cuộc sống. Đương nhiên, cơ thể cũng quan trọng. Đó là cơ sở của tinh
thần vui vẻ.
Chủ tịch Đường cười nói.
Thấy ba người đi đến, các lão cán bộ đều bước lên chào. Diệp Phàm phát
hiện Triệu Bảo Cương cũng có trong đám người này. Lúc này đang nói
chuyện cùng với một ông lão tóc đã bạc trắng cả.
- Lão Triệu cũng ở đây ạ.
Diệp Phàm bước lên chào hỏi.
- Tiểu Diệp cũng ở đây hả, lại đây lại đây, ta giới thiệu với cậu một chút, dây là Ngư tướng quân.
Triệu Bảo Cương cười ha hả chỉ ông lão tóc bạc giới thiệu.
Diệp Phàm phàm giật mình, đồng chí họ Ngư của nước cộng hòa chính là Ngư Quốc Chương tướng quân rồi, cũng là một trong những người có công lớn
khai quốc. Sau đó đã đảm nhiệm qua chức Bộ trưởng Bộ Bảo mật Nước cộng
hòa và Phó thủ tướng CP.
- Cháu chào Ngư lão.
Diệp Phàm bước đến chào hỏi.
- Cậu chính là đồng chí Diệp Phàm đến từ tỉnh Điền Nam?
Ngư lão dường như biết Diệp Phàm, liếc nhìn Diệp Phàm với ánh mắt đánh giá.
Tuy nhiên, vừa bắt tay, Diệp Phàm cảm thấy một luồng lực truyền đến. Biết Ngư lão muốn ra đòn phủ đầu với mình.
Diệp Phàm cố ý nhíu mày, tỏ vẻ rất đau. Đương nhiên là để thỏa mãn một chút lòng tự trọng của ông ta.
Làm cho ông ấy thoải mái trong lòng một chút thì có lẽ sẽ buông tay. Tuy nhiên, chẳng hiểu được Ngư lão sao lại không muốn buông tay ra. Lực
trên tay lại càng ngày càng mạnh, đầu ngón tay càng ngày càng bóp chặt
vào.
Nếu là người bình thường, có lẽ đã đau quá mà hét lên rồi.
Đương nhiên, trong lòng Diệp Phàm cũng thầm lấy làm kỳ lạ. Dường như Ngư lão cũng là một nhà luyện, như bây giờ mà nói. Người đã hơn 70 rồi, có
lẽ còn có thân thủ lục đẳng.
- Ha ha ha, hai đồng chí, cái bắt tay này lại hứng thú nắm đến không muốn buông tay.
Lúc này Chủ tịch Đường nhìn Ngư Quốc Chương cười nói. Chủ tịch Đường nói như vậy, hơn chục đôi mắt đều hướng về phía Diệp Phàm và Ngư Quốc
Chương.
Còn Cung Khai Hà vừa nhìn chợt khóe miệng không khỏi run lên một chút.
Lão ta vội vàng liếc nhìn Diệp Phàm, nháy mắt một cái, có lẽ ý là tiểu
tử cậu kiềm chế một chút, đừng thể hiện gì, nếu mà làm bị thương Ngư lão người ta thì sao?
Còn khóe miệng của Triệu Ngọc Cương lại nở một nụ cười. Bởi vì Triệu Bảo Cương đã biết được rõ về Diệp Phàm. Biết rằng lần này đồng chí Ngư Quốc Chương chẳng le muốn lật thuyền trong mương?
Tuy nhiên, đối với cử động khác thường của Ngư Quốc Chương, Triệu Bảo
Cương cũng cảm thấy có chút tuyệt xảo. Làm sao dường như Ngư Quốc Chương có chút không thích Diệp Phàm.
Trong lòng cũng suy nghĩ liệu có phải Diệp Phàm đã đắc tội gì với đồng
chí này. Rồi mới nhớ ra lần trước Ngư lão đã từng hỏi việc của Bạch gia ở tỉnh Điền Nam.
Có lẽ chính là chuyện này, tuy nhiên, đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Hơn nữa cũng chẳng phải là việc của Ngư lão.
Mà trí tuệ của Ngư Quốc Chương thì Triệu Bảo Cương chẳng hề có điều gì nghi ngờ, có lẽ còn có việc gì khác nữa.
Tuy nhiên, thiệt thòi trước mắt cũng không thể nhường được…
Đương nhiên, dưới sự quan sát của Chủ tịch Đường, Diệp Phàm cũng không
dám quá kiêu ngạo. Bởi vì Chủ tịch biết rõ về mình. Nếu ngươi muốn thực
sự giả ngốc khiến cho Ngư lão người ta mất mặt trước mọi người thì chẳng nói được gì.
Bởi thế, hắn chỉ hơi dùng sức một chút là đã lập tức buông tay rồi. Ngư
Quốc Chương cảm thấy được đau ở tay. Lão muốn chống đỡ không buông tay,
tuy nhiên, tay của Diệp Phàm người ta đã thoát ra rồi. Bàn tay đó trượt
ra giống như con cá vậy.
- Cuối cùng cũng đã bắt tay đủ rồi.
Cung Khai Hà là người đầu tiên nở nụ cười, tất cả cũng cười theo.
- Ngư lão đầu, cảm nhận thế nào?
Có một lão đồng chí cười trên nỗi đau của người khác hỏi. Có lẽ trước
kia cũng đã từng được thử qua bàn tay của Ngư Quốc Chương rồi. Hơn nữa,
cũng nhìn ra chút manh mối gì đó giữa Ngư Quốc Chương và Diệp Phàm.
- Không tồi, không tồi.
Ngư Quốc Chương ra vẻ tủm tỉm cười. Sau đó liếc nhìn Diệp Phàm, nói:
- Chủ tịch. Hôm nay hứng thú khó có được. Vừa rồi mọi người đều đang tập Thái Cực Quyền. Tôi nghĩ có thể để đồng chí Diệp Phàm này đấu với tôi
một phen không? Đương nhiên, nếu đồng chí Diệp Phàm không dám quá tay
thì gọi ta 3 tiếng “Ngư đại đầu” là được.
Diệp Phàm vừa nghe, thiếu chút nữa thì bật cười thành tiếng, cảm thấy
lão già này đúng là có chút kỳ lạ, dường như biệt danh “Ngư đại đầu” này rất có danh tiếng, rất vẻ vang.
Triệu Bảo Cương dường như đã nhìn ra tâm sự của Diệp Phàm, cười nói:
- Diệp Phàm, chắc cậu không biết “Ngư đại đầu” có như thế nào.
Năm đó khi đánh giặc, đồng chí Quốc Chương dẫn theo 200 người đánh tan một binh đoàn của Quốc Dân Đảng, hàng nghìn người.
Cho nên đối phương gọi đồng chí Quốc Chương là đầu rất to, giống như Đại Ngư đầu mở miệng có thể nuốt chửng người. Vì thế sau này đánh trận, vừa nghe nói Ngư Quốc Chương đến là tất cả đều hô lên “Ngư đại đầu” đến.
Uy danh này
của ông ấy, khi đó uy phong rất lớn.
- Không sai, không sai, năm đó khi đánh trận, “Ngư đại đầu” đã từng dùng một cây Hậu Bối Đại Đao chém liên tiếp xuống là đã chém được 20 cái đầu rồi. giống như là bổ dưa vậy, được cấp dưới gọi là “Ngư Thần Đao”.
Vừa rồi là một ông có mụn ruồi đen trên trán cười nói.
Ngư lão vừa nghe, chợt nhíu mắt lại, khó nén được sự đắc ý.
- Hậu bối cung kính xin nghe.
Diệp Phàm chắp hai tay ôm quyền.
- Thế nào, đấu vài chiêu với Ngư Đại Đầu chứ. Vừa rồi mấy lão già chúng tôi đều thua ông ấy.
Ông ấy đánh rất giỏi. Nếu nói một câu mất mặt, thì chúng tôi thực sự
không phải là đối thủ của ông ấy. Tiểu tử, lấy lại thể diện cho chúng
tôi.
Lão già có mụn ruồi đen bước đến thân mật vỗ vai Diệp Phàm.
- Đừng để tiểu tử người ta lên mà mất mặt mà, chúng ta đều là những cựu chiến binh. Đánh thắng Nhật Bản…
Đến khi đó, dù là may mắn thắng cũng khiến cho người ta không phục có phải không nào?
Ngư Quốc Chương dùng cách khích tướng liếc mắt nhìn Diệp Phàm.
Chủ tịch Đường nói:
- Đấu một chút cung có thể, đây cũng là rèn luyện cơ thể mà! Tuy nhiên, thanh niên khí lực lớn, kiềm chế một chút.
- Chủ tịch, thanh niên khí lực lớn, tuy nhiên, chúng ta khí lực của
những lão già này cũng không nhỏ. Đến lúc đó, ai kiềm chế ai thì cũng
không định được.
Ngư Quốc Chương có chút không phục.
- Ha ha, thế thì tốt, thế thì tốt.
Chủ tịch Đường cười khoan dung gật đầu.
- Vậy thì hậu bối thất lễ.
Hai tay Diệp Phàm lại ôm quyền bước đến giữa bãi đất trống.
Ngư Quốc Chương bước hùng hổ lên, tính thị uy của bước chân đó dẫm lên cỏ để lại những vết chân rất rõ ràng.
- Quốc Chương không già đâu.
Mọi người đều vỗ tay cổ vũ.
- Quốc Chương, lát nữa hạ thủ lưu chút chút tình, đừng làm bị thương
tiểu tử người ta. Chàng thanh niên cũng không dễ dàng đâu, dựa vào thân
thủ của cậu, chắc chắn là cũng uy vũ đấy.
Một ông nói.
- Đúng vậy, khi còn trẻ Quốc Chương một cước có thể đạp gãy một cây nhỏ. Tuy tiểu tử có sức khoẻ, nhưng sức lực này phải được luyện tập.
Một ông lão khác cũng nói.
Lão già này khoe khoang cái gì. Cũng chỉ là vài vết chân mà thôi. Trong lòng Diệp Phàm khinh thường.
Hai người chào nhau theo nghi lễ của võ thuật.
Sau đó, cơ thể Ngư Quốc Chương vừa rung lên các khớp xương trên cơ thể
kêu “răng rắc” giống như các khớp xương đều đang co giãn. Sau đó ông ta
xuống trung bình tấn, nhìn tư thế rất chắc chắn, ngay cả Diệp Phàm cũng
thầm khâm phục.
Đương nhiên Diệp Phàm rất bình tĩnh, hai tay đưa lên trước đan vào nhau, đan vào hai tay của Ngư Quốc Chương. Ngư Quốc Chương đẩy mạnh tới, ông
ta có chút nóng vội, muốn một chiêu đã đẩy ngã Diệp Phàm.
Bặp.
Mọi người nhìn thấy hai tay của Ngư Quốc Chương chấn động, giống như
đang bị sốt rét. Sau đó, thể hiện của Ngư Quốc Chương dường như đã có
chút ngạc nhiên.
Liền sau đó chân lùi ra ngoài một bước, có lẽ cảm thấy người thanh niên
này hình như kình khí rất mạnh, đổi thành Du Thối Bộ để đẩy cho Diệp
Phàm ngã xuống đất.
Thôi Thủ của Thái Cực Quyền chú trọng đẩy và xẻ, một khi không cẩn thận
sẽ bị đối phương đẩy bay ra ngoài. Không cẩn thận nữa thì người ta xẻ
một cái là sẽ cắm mặt xuống đất ngay.
Chỉ có điều, hôm nay là ngày không may đối với đồng chí Ngư Quốc Chương. Thôi Thủ trước kia bách thí bách linh giờ lại chẳng là gì trước mặt
người thanh niên này.
Chủ tịch Đường cười như không cười nhìn, Cung Khai Hà thì lo lắng Diệp Phàm nếu mạnh tay thì sẽ làm bị thương Ngư Quốc Chương.
Mấy phút sau, đồng chí Ngư Quốc Chương vì sốt ruột muốn thắng đã dốc
toàn lực cuối cùng thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm lưng. Bước chân cũng trở
nên chậm chạp, lão không phục, cắn răng kiên trì, muốn đấu về sức chịu
đựng.
Lão thờ phụng câu danh ngôn gừng càng già càng cay mà.
Chỉ có điều đồng chí Ngư Quốc Chương trong mắt Diệp Phàm cũng chỉ như đang chơi đùa với trẻ con mà thôi.
Người ta mỉm cười, bình tĩnh, thoải mái đấu với Ngư Quốc Chương. Hơn
nữa, từ đầu đã mang vẻ mặt tươi cười, thuận tay nhẹ nhàng đấu, bất kể
đồng chí Ngư Quốc Chương biến đổi Thủ thức như thế nào, Diệp Phàm trước
sau vẫn bình tĩnh giống như đang chơi đùa.
- Ha ha, Ngư lão, cháu cũng mệt rồi, chúng ta nghỉ một chút nhé?
Diệp Phàm cười thầm hỏi. Đương nhiên là muốn bắc thang để đưa Ngư Đại Đầu xuống.
- Đánh vẫn chưa có kết quả sao lại dừng lại?
Vẫn là người có mụn ruồi đen vừa nãy nói đùa.
- Đúng vậy, tiếp tục, tiểu tử, nếu ngươi thật sự mệt thì thu tay về là được rồi.
Đồng chí Ngư Quốc Chương vãn muốn giữ thể diện.