- Tôi....cũng được, vẫn có thể trụ được
Diệp Phàm cười nói, tiếp tục đẩy tay.
Cuối cùng Ngư Quốc Chương thực sự mệt không chịu nổi nữa rồi. Chân đã
mềm nhũn ra, vừa rồi không cẩn thận tự mình đã giẫm lên chân mình, cả
người ngã xuống.
Diệp Phàm nhanh chóng đưa tay ra đỡ Ngư Quốc Chương dậy, hắn dùng lực
quá mạnh nên hai chân của Ngư Quốc Chương đều bị nhấc lên cách mặt đất
gần 10 milimét. Dường như nhấc bổng một người vậy.
Tình thế này thì ngay cả thằng ngốc nó cũng phân biệt được mạnh yếu.
Khuôn mặt Ngư Quốc Chương đỏ tới tận mang tai. Đương nhiên, Diệp Phàm
nhanh chóng ấn hai chân của Ngư Quốc Chương xuống.
Mi mắt của Cung Khai Hà dựng ngược lên, dở khóc dở cười. Chủ tịch Đường
cũng sửng sốt cả người, vội che điệu cười, hai người đều biết Diệp Phàm
đang cố ý làm mất mặt Ngư Quốc Chương.
- Đều mệt cả rồi, nghỉ một chút đã. Đừng có để cho đồng chí ấy mệt.
Chủ tịch Đường khoát tay áo, cười nói, hai người rốt cục cũng buông tay ra.
- Thời gian không buông tha con người, hậu sinh khả úy.
Ngư Quốc Chương thở dài.
- Ha ha, hòa nhau.
Một người cười lớn, tự nhiên vì Ngư Quốc Chương giành lại chút thể diện.
- Là Ngư Quốc Chương đã nhường kẻ hậu sinh tôi đây, bằng không, tôi đã
sớm mệt phải than sao trời chương và tiết mới nhất rồi. Vậy thì sức lực
cũng không còn nữa.
Diệp Phàm khiêm tốn cười nói.
- Ha ha, cậu thanh niên, không tồi không tồi!
Ngư Quốc Chương cười sảng khoái, y cảm thấy Diệp Phàm là người rất nể
mặt. Tuy nói là hắn hiểu những lời này không lừa được mọi người, nhưng
lừa gạt là một chuyện, và mọi người nói những lời này lại là một chuyện.
- Các đồng chí có muốn nhìn tận mắt thái cực quyền không?
Chủ tịch Đường đột nhiên cười thần bí.
- Đương nhiên là muốn nhìn, nghe nói thái cực quyền là chính thống của
phái Võ Đang. Trước đây, thái cực quyền âm dương của Trương Tam Phong đã gây chấn động mọi nơi. Không hiểu là loại thái cực quyền thuần túy này
khi thực hiện thì nó như thế nào. Thật khiến người ta hiếu kì.
Hắc Chí cười.
- Tôi đã nhìn thấy trên ti vi rồi, rất lợi hại. Dường như một đẩy thôi
cũng có thể lật đổ cái cây to. Hơn nữa, lợi hại tới mức cát vàng đều bị
cuộn tròn lên khắp trời. Nhưng mà, cái mà chúng ta luyện đều là rèn
luyện thân thể. Cái đó cũng là võ công chính tông.
Một người nói.
- Kỳ thật, làm đổ cây thì không có gì kỳ lạ. Khi tôi còn nhỏ cũng có thể làm được như vậy. Năm đó, tôi dùng một chân hạ đổ. Có thể đá một tảng
đá dày tới 5cm.
Bây giờ già rồi, không làm được nữa rồi. Nhưng mà cao thủ thực sự so với tôi đây thì lợi hại hơn nhiều, nghe nói có thể dùng chưởng chém cây đại thụ bằng thùng đựng nước.
Chân có thể đá tảng đá, điều này cũng không phải thần thoại truyền
thuyết, mà là chuyện mà một cao thủ chân chính của TQ chúng ta có thể
làm được.
Ngư Quốc Chương cười tủm tỉm nói.
- Võ thuật của Hoa Hạ chúng ta thật là tuyệt đỉnh.
Một người thở dài.
- Không thể nào, lợi hại như vậy sao, ngay cả cái cây đại thụ to như cái thùng nước cũng có thể chặt đứt, hẳn phải dùng sức lực rất lớn.
Nếu nói là một người to lớn mập mạp thì có thể, giống như những cấp
quyền vương ở ngoại quốc một khi ra chưởng là có thể phát huy ra sức
mạnh tấn công khoảng nghìn rưỡi hai nghìn cân.
Một khi mà đạp đổ cái cây đại thụ to lớn thì cũng có thể làm được điều
đó. Điều này kỳ thật là bốc đồng thôi. Nếu cậu gọi thì nó sẽ từ từ tới.
Nhất định không đổ được.
Một người có vẻ không tin.
- Ừ, thùng nước to sao, thật là có chút mơ hồ.
Một người khác gật đầu nói.
- Các đồng chí có muốn mở rộng tầm mắt về tuyệt đỉnh công phu của Trung Hoa chúng ta không?
Chủ tịch Đường nói.
- Đương nhiên là muốn rồi, nghe nói những vệ sĩ bên cạnh chủ tịch kia có người có khả năng như vậy. Hay là mời bọn họ ra đây biểu diễn để chúng
tôi mở rộng tầm mắt.
Có người đề nghị, còn nhìn Vương Nhân Bàng một cái thật lạnh lùng.
- Ha ha, còn phải xem thái cực quyền của Diệp Phàm như thế nào?
Cung Khai Hà cười hỏi.
- Vậy thì còn gì hay nữa. Ngoài việc tập thể dục ra vẫn là rèn luyện thân thể, không thấy gì khác.
Một người nhìn Diệp Phàm khinh thường, hừ lạnh một tiếng.
Mới thấy Diệp Phàm tuy là có tỏ vẻ nhưng xem ra cũng không dám thể hiện sự thông minh ở đây.
- Ha ha, vậy thì mời đồng chí Diệp Phàm thể hiện trước. Sau đó sẽ tới cao thủ khác.
Chủ tịch Đường sắp xếp.
- Nơi này chỉ sợ không đủ rộng.
Diệp Phàm chắp tay, nói.
- Đổi địa điểm.
Ngư Quốc Chương dường như rất muốn lật đổ Diệp Phàm, bởi trong lòng người này có chút không phục Diệp Phàm.
Y cho là vừa rồi tự mình đã dùng sức quá mạnh mới ngã ra sau. Hơn nữa,
tuổi tác lớn cũng là một nguyên nhân. Diệp Phàm là một người trẻ tuổi
khỏe mạnh, nếu như ban đầu có thể nắm bắt được sức lực bản thân thì có
lẽ đã không thua.
- Chủ tịch, nếu không đổi chỗ, cảnh vệ bộ đội sẽ có một nơi huấn luyện ngược lại không hề tồi chút nào.
Cung Khai Hà đề nghị.
- Ừ, tới chỗ tên thần y vô lại kia.
Chủ tịch Đường gật đầu, đoàn người bí mật hướng về sân huấn luyện.
Đồng chí Tôn Lực là tư lệnh viên khu vệ binh quân khu Yến Kinh lại tỏ ra căng thẳng, vừa vui mừng vừa căng thẳng. Lập tức triệu tập thành viên
mở hội nghị ngay tại hiện trường.
Nhưng Mã Hán sớm đã đứng ra sắp xếp bố trí khu vệ binh này an toàn rồi.
Không lâu sau, sân huấn luyện đã ở trước mặt, xe quân đội một lát sau
cũng tới sân huấn luyện. Sân huấn luyện bị bao vây không lâu sau.
Đương nhiên, tình hình này cũng không khiến người ta thấy hứng thú. Bởi
sân huấn luyện quân đội bất thường sẽ có chuyện xảy ra, người ngoài lại
nghĩ rằng rất nhiều quân nhân tới đây để huấn luyện.
Thỉnh thoảng vẫn phải tổ chức vài hoạt động diễn tập.
Sân huấn luyện của khu vệ binh Yến Kinh ở trong một ngọn núi lớn chỗ
tiếp giáp thủ đô. Đoàn xe phải hơn một tiếng mới đến được đây.
Vương Nhân Bàng hồi hộp, bởi sự an toàn của các thủ trưởng trên đường đi không thể đoán trước được sẽ thế nào. Nhưng mà có một Tiên thiên cường
giả là Diệp Phàm ngồi cạnh các thủ trưởng đây rồi nên y cũng có chút lơ
là.
Bằng không, phỏng chừng cũng phải đổ mồ hôi.
Đoàn người rất hào hứng đứng trong rừng cây rậm rạp. Nhưng nhìn thấy phân phát kính viễn vọng, mọi người ai cũng thấy khó hiểu.
Một người nói:
- Thị lực của ta vẫn tốt, không thua kém gì những người trẻ, không cần cái này.
- Lão Tống, chúng ta phải đứng ra xa để nhìn. Quá xa sẽ không nhìn rõ.
Cung Khai Hà giải thích với vẻ mặt thân thiện.
- Phải đứng xa, không phải là biểu diễn thái cực quyền sao, làm như là ở ngoài chiến trường vậy.
Tống lão có chút bất mãn nói.
- Đứng cách Ngư Long Thập Bát ngàn mét để xem cuộc chiến.
Cung Khai Hà nói.
- Xa như vậy, hà tất phải
như thế không?
Một người khác có chút nghi hoặc.
- Được rồi, chúng ta nghe theo sự sắp xếp này đi.
Triệu Bảo Cương lên tiếng, nhưng thật ra cũng không ai nói nhiều, đi theo nhau ra xa cách hàng nghìn mét.
Có điều, Tống lão và người nữa cuối cùng vẫn từ chối dùng kính viễn vọng, bởi họ cảm thấy nhìn bằng mắt tốt hơn.
Diệp Phàm mỉm cười đi ra giữa, vung tay làm lễ, sau đó bước đi mạnh mẽ bắt đầu biểu diễn âm dương thái cực quyền.
- Quá bình thường.
Tống lão hừ nói.
- Là vậy đấy, dường như tư thế này không đẹp bằng Ngư Quốc Chương, giống như là đang thể hiện kỹ năng vậy. Ngư Quốc Chương có vẻ tràn đầy sức
mạnh.
Một người nói.
- Đoán chừng chỉ là hình thức thế thôi.
- Ôi, vẫn là xem biểu diễn đặc sắc của các bảo tiêu ở phía sau vẫn hay
hơn. Lần trước tôi có xem bọn họ dùng ngón tay đâm xuyên qua thủy tinh.
Dần dần, hai tay Diệp Phàm xoay chuyển, động tác cũng không nhanh, ngược lại còn có cảm giác như cảnh quay trong điện ảnh.
- Càng ngày càng không thấy đầu.
Tống lão hừ một tiếng.
- Ừ, chậm như vậy, chúng ta không phải đứa trẻ lên ba, nhìn rất rõ.
Một người cũng hừ theo.
- Các vị cứ xem từ từ, đừng nóng vội.
Cung Khai Hà cười.
- Như này có gì xem chứ, còn không nóng vội, vô vị.
Tống lão hừ nói.
- Các đồng chí đừng nóng vội, từ từ sẽ đến chương và tiết mới nhất đế
hoàng quật khởi của võng du. Cái mà đồng chí Diệp Phàm biểu diễn có thể
là thái cực quyền chính thức. Đến từ võ đang, chúng tôi phải chú ý
thưởng thức quá trình này. Nếu có thể thì sẽ học được điều gì đấy để rèn luyện thân thể cũng không tồi.
Chủ tịch Đường lên tiếng, đám người này cuối cùng cũng đã dừng nói.
Dần dần, một cơn gió thổi đi lên. Diệp Phàm hai tay xoay chuyển hết sức. Không khí vốn khô ráo đột nhiên như bị ẩm lên.
Tiếp tục đi, một người kinh ngạc đưa tay ra, nói:
- Chuyện gì thế này, dường như là trời muốn đổ mưa giữa thanh thiên bạch nhật.
- Ừ, rất ẩm ướt, đây là dấu hiệu trời sắp mưa.
Triệu Bảo Cương cũng có chút nghi hoặc.
- Đúng là trời muốn mưa thật.
Cung Khai Hà cười thần bí, chủ tịch Đường lại rất nghiêm nghị, chăm chú nhìn.
Không lâu, Tống lão nói:
- Đúng là mưa rồi, mưa bụi thôi. Quái nhỉ, mưa như này thì đi đâu đây.
Đúng vậy a, dường như chỉ có mưa nội trong cái vòng này. Mau kêu người mang ô tới.
Một người nói.
- Không cần, mưa này là do người tạo ra.
Chủ tịch Đường khoát tay áo.
- Người tạo mưa, sao có thể.
Ngay cả Ngư Đại Cương cũng đều nghi ngờ.
- Đúng là hắn ta tạo ra nó, Cung Khai Hà giơ tay chỉ về phía Diệp Phàm.
- Hắn.....tự tạo ra mưa, sao có thể?
Tống lão căn bản là không tin.
- Ha ha, đó là nội khí, cao thủ dùng nội khí có thể thu thập tất cả thủy khí trong không trung, đem những đám không khí ẩm sau khi tích tụ lại
nén lại, cuối cùng hình thành mưa. Các đồng chí cứ từ từ mà xem, phía
sau còn nhiều trò hay nữa. Cung Khai Hà giải thích.
Hiện trường rất im lặng, từng người đều mở to mắt nhìn Diệp Phàm.
Lát sau, mưa dường như đã tạnh rồi. Nhưng ở cách tay Diệp Phàm 5 mét lại xuất hiện quả bóng nước .
Nước trong quả bóng này có màu xanh nhạt, hai tay Diệp Phàm lúc đó cũng xoay tròn. Thỉnh thoảng còn giơ lên cao đẩy xuống thấp.
Diệp Phàm vừa hút một cái, quả bóng nước liền bay tới bàn tay.
Hiện trường càng trở nên yên lặng, tới nỗi cây kim có rơi xuống cũng có
thể nghe thấy. Các vị đều nín thở nhìn. Dường như sợ tiếng hít thở quá
mạnh sẽ đánh vỡ tan quả bóng nước này.
Một lát sau gió thổi quả cầu nước bay lên.
- Các vị thủ trưởng đứng vững một chút.
Diệp Phàm cười lớn một tiếng, quả bóng nước xoay tròn, không khí xung quanh phát ra sóng âm rùng mình.
Không lâu sau, không khí dường như bị hút hết lại. Những người dùng kính viễn vọng cũng cảm nhận một cách rõ ràng giống như có cái máy hút bụi
hút hết không khí lại, một đám người vội vàng cúi xuống, thậm chí có
người còn ngồi thế trung bình tấn như khi tập thể dục.
- Mang cho ta cái kính viễn vọng.
Tống lão không tự chủ được, đưa tay ra nói.
- Lão Tống, không phải anh không muốn sao?
Ngư Quốc Chương cười gượng một tiếng.
- Ha ha, lúc trước khác bây giờ khác.
Lão Tống cười, Vương Nhân Bàng đem kính viễn vọng tới.
Trận cuồng phong nổi lên, xung quanh Diệp Phàm dường như gió to nổi lên. Gió cuốn tất cả cỏ cây hoa lá ở trong phạm vi trăm mét lên.
Giống như trời sắp sập rồi ấy, khiến mọi người có cảm giác trời đất mịt mù.