- Lại làm ra vẻ thần bí, tôi thấy người cổ đại các người thích chơi trò
thần bí lắm. Nơi ở của các người, nơi luyện công của các người, những bố trí mà các người bày ra…tất cả đều hết sức thần bí.
Diệp Phàm châm biếm nói.
- Đối với ngươi là thần bí còn đối với bọn ta lại là một chuyện
khác. Tất cả đều do công lực của ngươi quá thấp không có duyên mà thôi.
Chờ khi công lực của ngươi đạt được thì tất cả đều rất rõ ràng dễ hiểu.
Làm một phép so sánh, học sinh tiểu học đối với văn chương của đại học
có phải là cảm thấy rất xâu xa khó hiểu. Còn học sinh đại học thì thấy
học sinh tiểu học lại chẳng ra cái chó gì. Đây chính là vấn đề đẳng cấp
và cảnh giới.
Tám Hóa cười và cũng thô tục.
- Đúng rồi, Trương Thiên Lâm bây giờ đã trúng độc lạ, tiền bối có kiểm tra được không?
Diệp Phàm hỏi.
- Ngươi thực sự đã xem ta là người sống rồi có phải không? Nói
cho ngươi biết ta chẳng có tinh lực như thế hàng ngày nhìn các ngươi.
Vừa rồi có thể cảm nhận được, đó là bởi vì ngươi đang đụng phải
không gian vô cùng đẹp của Ảnh Lâu. Ảnh Lâu này đã mấy chục năm không để lộ, đương nhiên đã hấp dẫn sự chú ý của ngươi.
Nói về độc, cái này ta không hiểu. Dù có hiểu ta cũng sẽ chẳng giải độc cho một gã đẳng cấp mới là bát đẳng.
Phải biết rằng, ta và ngươi một lần giao lưu đã tiêu hao một
phần trong 10 phần Hồn Khí của ta. Vừa rồi lại bổ sung cho ngươi một đan điền, bây giờ ta chỉ còn lại 5, 6 phần. Việc tiêu hao lượng lớn như
thế, vài lần là sẽ có thể tiêu hao hết Hồn Khí mà ta gửi lại trong bức
tượng.
Tám Hóa lạnh lùng nói.
- Xin lỗi tiền bối. Tuy nhiên, Trương Thiên Lâm là hậu bối của
các người, hơn nữa, là chưởng môn đương nhiệm. Hắn ta là người đại diện
thừa kế của các người.
Diệp Phàm giở bài tình cảm.
- Thế thì làm sao, một chưởng môn chẳng ra gì. Chi bằng sớm để người ta diệt đi, tránh cho bọn ta mất mặt.
Thói đời, cá lớn nuốt cá bé. Ngươi không gánh được trách nhiệm chưởng môn Võ Đang thì cút sớm đi. Đừng có chiếm chỗ.
Sau mấy nghìn năm vì sao phái Võ Đang lại chưa từng xuống dốc
như ngày hôm nay, chính là bởi vì những chưởng môn vô dụng như thế này
tạo nên.
Sinh tồn, đương nhiên có đào thải. Phái Võ Đang khi thực sự
không có cao thủ nữa thì chính là lúc đương nhiên nó sẽ bị diệt vong.
3000 năm trước, trên thế giới có biết bao nhiêu môn phái. Nhưng bây giờ thì còn lại được bao nhiêu môn phái.
Tam Hóa “hừ” nói, Diệp Phàm cảm thấy thật lạnh lùng. Cảm thấy những cao nhân này đúng là chẳng có chút tình cảm nào.
Buổi tối.
- Diệp sư thúc, ngày mai có phải gọi thêm vài người cùng đi không?
Trương Thiên Lâm hỏi.
- Không cần đâu. Ngươi dẫn theo mấy cao thủ đi theo là được rồi. Bên này ta sắp xếp mấy người nữa cùng đi.
Diệp Phàm nói.
- Thiên Lâm, sau khi ta đi, sư bá của ngươi lại đi xa rồi, có lẽ nhất thời không thể về được. Bây giờ thực sự công lực của ngươi quá
yếu. Tuy nhiên, ta hi vọng ngươi thường xuyên đến Tàng Thư Các ngồi.
Diệp Phàm cười thần bí.
- Đương nhiên ta sẽ quay về đó, khi rảnh rỗi sẽ đi xem sách. Tuy nhiên, công việc của ta thực sự rất nhiều.
Mấy trăm người trong phái cần phải có cơm ăn, áo mặc. Phái chúng ta lại chẳng có người kinh doanh, cả đống người này chỉ dựa vào chút
tiền hương khói thì không thể sinh tồn được.
Dưới chân núi tuy có võ quán, nhưng thu nhập cũng chẳng đáng là
bao. Dù sao rất nhiều phòng ở của chúng tá đã quá cũ ròi, đều phải tu
sửa lại.
Những việc này đều cẩn một khoản tiền lớn.
Trương Thiên Lâm nhíu mày rất chặt.
- Có thể tranh thủ sự ủng hộ của chính phủ mà.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, ngoại viện chúng ta được phân công quản lý những miếu tự
đó, tuy là người của chúng ta đang ở đó. Nhưng quyền tài sản đó lại
tương đối hỗn loạn.
Chúng ta chỉ có thể nhận một chút tiền hương khói, còn có tiền
quyên tặng. Nhưng du khách đã mua vé từ dưới núi. Số tiền ngắm cảnh đó
đều đưa hết cho Công ty khai thác du lịch.
Chúng ta chẳng được chia một đồng xu nào. Nhiều lắm là khi xin,
chỗ nào thực sự tổn hại đến mức không thể nữa thì bọn họ mới cấp cho
chúng ta một khoản để tu sửa.
Nhưng nơi môn phái chúng ta ở thì chẳng có đãi ngộ như thế. Bởi vì, nơi đây của chúng ta không mở rộng cho người đến thăm quan.
Đối với người ngoài mà nói ở đây vẫn là một bí mật. Đương nhiên, tất cả ở đây đều phải dựa vào bản thân mình nghĩ cách tự kiếm tiền.
Cũng có người đề nghị mở cửa môn phái, nhưng là việc rất điên rồ. Bởi vì để môn phái lộ ra khắp thiên hạ thì sẽ rất nguy hiểm.
Trương Thiên Lâm nói ra vấn đề hiện thực.
- Đáng tiếc, Ảnh Lâu của các người xây dựng quá đáng sợ, nếu
không, mở cửa cho những người thích tìm kiếm sự kích thích đến chơi thì
đã có cách kiếm tiền rồi.
Diệp Phàm thở dài.
- Đó là trò chơi nguy hiểm đến tính mạng.
Trương Thiên Lâm cười.
Ngày hôm sau, lúc hoàng hôn cuối cùng đã đến sườn núi Quỷ Khóc.
Nơi đây thực sự là hoang vắng, xung quanh mấy chục dặm không có người ở. Hơn nữa, rõ ràng trong thâm sơn.
Toàn bộ triền núi tạo cho người ta cảm giác rất sợ hãi, một
luồng khí lạ bao trùm, ngay cả Ngưu Bá người to gan như thế cũng cảm
thấy da đầu run lên.
- Nơi ma quỷ này là có thật.
Ngưu Bá chửi.
- Bên trong ít nhất cũng có hơn chục nghìn bộ xương, có thể gì tốt đẹp ở đây.
Xa Thiên lạnh lùng cười nói.
Không lâu sau, hơn chục người lặng lẽ bước đến chỗ người quan
tài đáng sợ mà Trương Thiên Lâm gặp phải. Diệp Phàm thi triển mắt chim
ưng bắt đầu quét qua một lượt.
Nhíu mày rất lâu.
- Ở chỗ này các người đã đào sâu đến hơn 20 mét có phải không?
Diệp phàm hỏi.
- Ừm, xung quanh đây 100 mét cũng đều đã được đào lên. Sau đó sư bá còn dẫn người đào những nơi nào cảm thấy nghi ngờ. Tuy nhiên, ngoài
xương trắng ra thì chẳng có gì nữa.
Trương Thiên Lâm lắc đầu.
- Có lẽ ổ của bọn họ không phải ở chỗ này, các ngươi đào vô ích.
Diệp Phàm nói.
Mọi người tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Xa Thiên cứ đứng, gã như một bảo vệ có trách nhiệm. Hơn nữa
thỉnh thoảng lại chú ý đến thân phận của mình. Ngưu Bá thì rất lười
nhác, khi có thể ngồi là tuyệt đối không đứng.
- Các người lui ra sau 200 mét, một mình ta kiểm tra một chút.
Diệp Phàm suy nghĩ rồi nói, mọi người lui ra ngoài 200 mét.
Diệp Phàm thả
Huyết Cương ra, trong quan tài có một con giun to
xuất hiện, Diệp Phàm muốn Huyết Cương ngửi xem liệu có thấy mùi của đồng loại hay không. Bởi vì Huyết Cương cũng đã ăn giun.
Huyết Cương hít xuống đất rất lâu.
- Có phát hiện thứ gì có mùi vị giống như con giun mà mày đã nuốt không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đi…theo…tôi.
Huyết Cương gật đầu, bây giờ đã có thể kéo dài giọng nói để trả lời những câu đơn giản.
Sợ làm kinh động đến người khác, Diệp Phàm bố trí cho nó đi trước cách một dặm. Sau đó Diệp Phàm dẫn mọi người đi theo.
Trong khoảng cách một dặm, với cảnh giới hiện tại của Diệp Phàm thì vẫn có thể duy trì rất tốt mối liên hệ với Huyết Cương.
Hai tiếng sau, đi được khoảng 30 dặm, Huyết Cương dừng lại ở trước một đống đá, sau đó bỏ đi.
- Ngây ra ở đây làm gì, chẳng có cái gì cả. Lẽ nào quan tài giun đang ở trong đống đá này hay sao?
Ngưu Bá nói.
- Ít thôi thôi đi, nghe tiên sinh.
Xa Thiên “hừ” nói, Ngưu Bá không dám mở miệng nữa.
Nếu tiếp tục nói co lẽ sẽ ăn đấm của Xa Thiên. Ngưu Bá chắc đã bị Xa Thiên đánh cho sợ rồi.
- Đống đá này nhìn bề ngoài những viên đá giống như những chiếc bánh bao và cỏ dại mọc ra thì chẳng có gì nữa cả.
Hơn nữa, đến cả mùi vị đặc biệt của bãi tha ma cũng không ngửi
thấy. Chắc chắn không giống như một nơi có thể chôn giấu sự thần bí.
Trương Thiên Lâm nói,
- Lần trước, sư bá cũng đã từng đem người qua đây, cũng chẳng phát hiện được gì.
- Đào xuống một chút thử xem.
Triệu Thanh Thanh trưởng lão nói.
- Thế thì đào.
Diệp Phàm gật đầu, mọi người bắt đầu đào lên. Đống đá này thật
không dễ đào, khiến cho mọi người mệt muốn chết, kết quả là chẳng thu
hoạch được gì.
- Quái lạ, nơi này làm sao lại có thứ như thế được, người nào đem vứt xuống đây.
Ngưu Bá nói tiếng địa phương cầm vứt một thứ gì đó sang một bên.
- Ngươi ném hòn to này phải cẩn thận một chút có được không?
Một đệ tử Võ Đang có chút bất mãn vừa xoa chân vừa nói.
- Làm sao, Ngưu gia ta ném rác ngươi cũng có ý kiến sao?
Ngưu Bá trợn mắt với người kia.
- Thiết Thuận, nói chuyện khách khí với Ngưu tiên sinh một chút.
Trương Thiên Lâm trợn mắt gọi đệ tử Võ Đang Thiết Thuận kia.
- Hắn ném đồ tôi nói hai câu cũng không được sao, hòn đá này rất nặng, đập vào lõm cả chân tôi vào rồi.
Thiết Thuận có chút uất ức.
- Hòn đá?
Diệp Phàm hỏi, liếc nhìn Ngưu Bá,
- Ngươi ném hòn đá làm cái gì?
- Hòn đá gì, hòn đá là hòn đá, tuy nhiên, nhìn thì giống như một mảnh vỡ của bia mộ. Xui xẻo không vứt đi thì để làm gì.
Ngưu Bá nói.
Diệp Phàm vừa nghe, giật mình, đưa tay hút hòn đá dưới chân Thiết Thuận lên.
- Hình như đúng là một mảnh vỡ của bia mộ, phía trên còn có một số văn tự lờ mờ nhìn không rõ.
Đúng là quái lạ, nếu đây là một bãi tha ma, nhưng một chút dâu vết của phần mộ đều không có.
Thứ này làm sao lại chạy được đến đây?
Trương Thiên Lâm cũng chạy lại, nhìn rất nghi ngờ.
Lẽ nào trong đống đá này có mộ, tuy nhiên, ngôi mộ này sao lại
không thấy được. Hay là, lẽ nào là dùng pháp môn giống như Thái Cực
Phong Giới? “Ầm” lên một tiếng trong đầu Diệp Phàm, thiếu chút nữa thì
viên đá kia rơi xuống đất.
Nếu con giun to kia và chiếc quan tài thực sự đã vào trong Phong Giới thì người ngoài đúng là khó mà tìm thấy được.
Hơn nữa, mặc dù Diệp Phàm đã phát hiện, nhưng loại người này
cũng không phải là người Diệp Phàm có thể giải quyết được, đó chỉ có thể là những thứ mà cao thủ Thoát Thần Cảnh mới tạo ra.
Diệp Phàm toàn lực mở mắt chim ưng quét qua, đứng ở một chỗ mười phút. Quả nhiên, phát hiện phía trước cảm giác có gì đó khác thường.
Tuy nhiên, cảm giác này rất mơ hồ, dường như là một đám mây mù đang bao phủ lấy đống đá đó.
Đây chính là cảm giác Phong Giới hay sao?
Diệp Phàm trong lòng thầm hỏi. Cảm thấy sự việc quá nghiêm túc.
- Thiên Bá, ta thấy tà khí ở đây rất nặng. Chúng ta hãy lui ra ngoài trước đã.
Diệp Phàm nói.
- Càng có tà khi thì càng có thể chứng tỏ không chừng con giun
kia đang ở trong đống đá mà, hay là tôi mời mấy người đến đào, chắc sẽ
đào được.
Trương Thiên Lâm không cam lòng, mắt như nhìn thấy hi vọng tìm
được căn của bệnh, lúc này muốn rút ra đương nhiên không cam lòng.
- Không phải không tìm, thế này nhé, trước hết xua được hết tà
khí đã rồi sẽ dễ tìm hơn có phải không nào. Nếu không, mọi người bị
trúng tà khí sẽ ngất hết ra đấy thì tìm thế nào?
Diệp Phàm nói dối.