Ngư Quốc Chương vừa nghe, lập tức nghe ra mùi nào đó, bốn lão liếc nhìn nhau, giống như đều nghe thấy.
- Ha hả, chúng ta đang suy nghĩ biện pháp giải quyết triệt để
vấn đề này. Mà trạm biến thế của tập đoàn Hoành Không cũng đang trong
giai đoạn xây dựng. Đúng là nước ở xa không giải được cái khát ở gần,
tuy nhiên cứ yên tâm, ngày mai sẽ có nhiều điện hơn một chút, bởi vì,
trạm biến thế ở huyện Lăng Hà đang được tập đoàn Hoành Không trang bị
thêm thiết bị. Đến lúc đó, việc phục vụ điện cho người dân có thể đảm
bảo.
Diệp Phàm nói, ra vẻ rất cố gắng.
Lúc này, ngọn nến cháy.
- Bốn vị, các vị khó có thể được một lần trưng cầu của toàn dân. Tôi không có gì để biếu các vị, chỉ có mấy viên thuốc biếu bốn vị để
tán chuyện. Lần trước có mấy viên, đã biếu hết cho ông nội.
Diệp Phàm nói xong, lấy ra bốn cái lọ sứ. Đó chứa đựng một chút Sinh Mệnh Tiền Lực Hoàn.
Đương nhiên bốn lão biết đây là thuốc quý, sớm nghe Triệu Bảo
Cương nói qua cảm giác sau khi dùng. Đương nhiên, cũng không khách khí,
mọi người đều nhận.
Sau đó ngồi một chút dưới ánh nến luyện Thái Cực quyền.
Đang luyện, Ngư Quốc Chương không cẩn thận nên gẫm vào một tảng
đá bên cạnh thiếu chút nữa ngã lăn quay, sau đó tức giận, hừ nói:
- Phải biết là tập đoàn Hoành Không cần điện, việc xây dựng
thành phố là chuyện lớn, làm sao có thể di dời trạm biến thế Hoành Không đi. Hoãn chậm lại cũng không được, vậy muốn làm cái gì chứ?
- Đây là có một số đồng chí không hiểu không lấy đại cục làm
trọng, chính là việc di dời trạm biến thế cũng phải hoãn chậm lại có
phải không?
Trước kia xây dựng trạm biến thế Hoành Không phỏng chừng cũng là vì việc xây dựng tập đoàn Hoành Không, làm sao lại không hiểu chuyện,
đây chẳng phải là muốn hủy hoại Hoành Không sao?
Lão Lưu Nguyên Quang cũng tức giận, lão cũng là người ngay thẳng, thấy không đúng là nói ngay.
- Tôi cùng anh phải nhắc nhở mới được.
Ngư Quốc Chương nói.
- Thực sự xin lỗi thực sự xin lỗi, việc này để tôi hỏi lại. Rồi sẽ cho giải quyết ngay lập tức.
Ninh Chí Hòa cúp điện thoại, sắc mặt thiếu chút nữa biến thành heo can.
- Chí Thăng vẫn còn ở tỉnh thành phải không?
Ninh Chí Hòa quay đầu hỏi lão bà Phí Hương Ngọc nói.
- Hôm qua mới tới, vẫn chưa về. Nghe nói còn có chút việc riêng
phải giải quyết, anh ta vừa chuyển tới Hạng Nam không lâu, sao không đưa người nhà đi, mà phải đi làm việc này.
Phí Hương Ngọc nói.
- Lập tức gọi anh ta tới đây, lập tức, đúng là vớ vẩn.
Ninh Chí Hòa khoát tay chặn lại.
- Làm sao rồi lão Trữ. Đừng nóng giận. Tôi đi gọi điện thoại.
Phí Hương Ngọc nói.
Mười mấy phút sau Dương Chí Thăng đã vội vàng có mặt trong nhà
Ninh Chí Hòa. Nhìn thấy vẻ mặt Ninh Chí Hòa, Dương Chí Thăng đứng im
không dám ngồi xuống.
- Cậu làm cái quái gì vậy, vừa đến Hạng Nam đã di dời trạm biến
thế Hoành Không. Cậu nghĩ rằng Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh mù hết cả
rồi phải không? Là do cậu gây sức ép.
Ninh Chí Hòa mắng ngay vào mặt, sau đó hừ nói,
- Lập tức gọi điện thoại tới trạm biến thế Hoành Không yêu cầu
cung cấp điện cho tập đoàn Hoành Không cùng với thị trấn Hoành Không.
Ngay lập tức.
- Anh họ. Việc này, trước hết anh nghe tôi giải thích một chút.
Dương Chí Thăng vừa mới nói đến đây, một tiếng giòn vang.
Ninh Chí Hòa không giữ được bình tĩnh đập một cái lên trên bàn, hừ,
- Giải thích, chờ cậu giải thích thì chiếc mũ trên đầu không cánh mà bay. Lập tức gọi điện thoại đi!
Vẻ mặt Dương Chí Thăng tối sầm không dám dông dài, lập tức gọi điện thoại. Gọi điện thoại xong sắc mặt càng khó coi hơn.
- Thế nào rồi. Có khôi phục lại được việc cung cấp điện không?
Ninh Chí Hòa lạnh lùng hỏi.
- Ngay hiện tại không có biện pháp nào để khôi phục cả.
Trên trán Dương Chí Thăng toát mồ hôi, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Tuy nói Ninh Chí Hòa là anh họ của anh ta, nhưng người lãnh đạo
uy tín Ninh Chí Hòa mà Dương Chí Thăng nhìn thấy bây giờ rất nhút nhát.
- Tại sao?
Ninh Chí Hòa quát lớn.
- Lão Trữ, xin bớt giận. Nghe Chí Thăng nói đã.
Phí Hương Ngọc đứng bên cạnh khuyên nhủ.
- Cô biết cái gì mà nói, bây giờ tôi không thể bảo đảm cho anh ta.
Ninh Chí Hòa hừ nói.
- Anh họ. Lý do để quyết định di dời trạm biến thế Hoành Không
đến thị trấn Chương Câu bởi vì chỗ đó hiện tại được mở rộng ra. Nhu cầu
cấp bách cần phải phối thiết bị điện. Bởi vì nhất thời không có nhiều
tiền trong một lúc như vậy, cho nên liền nghĩ đến việc di dời trạm biến
thế Hoành Không.
Hơn nữa, chúng ta không phải quá suy nghĩ về tập đoàn Hoành
Không. Cảm thấy một tập đoàn lớn như vậy cần phải có trạm biến thế của
riêng mình.
Cho nên, hôm qua đã cho di dời thiết bị. Toàn bộ thiết bị ngầm
bị hủy đi, không có biện pháp nào để khôi phục lại việc cung cấp điện.
- Tôi không biết anh dùng biện pháp gì, trong ba giờ phải khôi
phục lại việc cung cấp điện. Cho dù là đã hủy đi, lập tức tìm người,
khôi phục lại.
Ninh Chí Hòa hừ nói.
- Được rồi, tôi lập tức sai người đi làm.
Dương Chí Thăng lấy tay lau mồ hôi rồi gọi điện thoại.
Sau đó hạ điện thoại xuống, nói:
- Anh họ, các công nhân của cục điện lực đều đã tan ca, tôi đã
chiêu tập bọn họ lại. Tuy nhiên, từ thành phố Hạng Nam đến thị trấn
Hoành Không phải mất một giờ đồng hồ. Hơn nữa còn phải lắp đặt thiết bị, chỉ sợ ba giờ không thể nào hoàn thành được.
- Đó là chuyện của cậu, nếu cậu không thể hoàn thành, từ nay về sau sẽ không cần phải đến đây nữa.
Ninh Chí Hòa xuống lệnh.
Trên trán Dương Chí Thăng toàn mồ hôi đi vào buồng vệ sinh.
- Lão Ninh, chỉ là chuyện ngừng cung cấp điện thôi, làm gì mà tức giận như thế, anh làm cho Chí Thăng sợ hãi quá đấy.
Phí Hương Ngọc khuyên nhủ.
- Ngừng cung cấp điện, cô nghĩ chỉ là chuyện ngừng cung cấp điện thôi có phải không?
Ninh Chí Hòa hừ nói.
- Chẳng lẽ có chuyện khác ở trong đó nữa sao?
Phí Hương Ngọc hỏi.
- Cậu ta dừng cung cấp điện lúc nào cũng được, nhưng lần này thì không phải là thời điểm. Đúng lúc bốn vị lão đồng chí gồm có Ngưu Quốc
Chương, Lưu Nguyên Quang đang tĩnh dưỡng ở tập đoàn Hoành Không.
Buổi tối người ta không có điện, ăn cơm cũng phải thắp nến. Cô nói xem, trong lòng bốn vị lão lãnh đạo nghĩ như thế nào.
Sau khi hỏi, liền nói chuyện trạm biến thế Hoành Không. Việc này tôi hiểu được, Chí Thăng xuống đây là muốn giữ thể diện cho tôi, bởi vì Ninh Chí Hòa tôi điều cậu ta đến Hạng Nam.
Là do cậu ta muốn có được thành tích. Xuất phát điểm này là tốt, tuy nhiên, việc lựa chọn cách làm còn có chút không thỏa đáng.
Ninh Chí Hòa bưng chén trà lên thở dài.
- Có phải việc này có liên quan đến Diệp Phàm phải không?
Phí Hương Ngọc hỏi.
- Cái thằng nhóc đấy, đừng tưởng rằng tôi không hiểu. Việc này là do hắn khởi xướng lên.
Bằng không, làm sao bốn vị lão lãnh đạo lại lựa chọn đi xuống đây lúc này.
Hơn nữa, buổi tối ăn cơm lại không có điện.
Diệp Phàm che mắt lãnh đạo, tập đoàn Hoành Không có một công ty chuyên sản xuất thiết bị điện lực.
Biết rõ trạm biến thế Hoành Không như thế, bốn vị lão lãnh đạo xuống dưới, tại sao Diệp Phàm không chuẩn bị máy phát điện chứ?
Còn khiến cho bốn vị lãnh đạo sờ soạng để ăn cơm, đây làm sao là ăn cơm chứ, cơ bản là muốn đánh Chí Thăng thôi.
Ninh Chí Hòa hừ nói.
- Liệu rằng việc này có phải là Chí Thăng khiêu khích trước
không? Anh hiểu là tập đoàn Hoành Không bọn họ đang xây dựng, hơn nữa,
bản thân tập đoàn Hoành Không cũng cần một lượng điện lớn.
Anh không thể nói di dời là di dời ngay được. Ít nhất cũng phải
thống nhất một chút với người ta, cho người ta một tháng để chuẩn bị có
phải không?
Thật ra hành động của Chí Thăng cũng là nhỏ mọn, cũng không thể trách Diệp Phàm đánh trả lại có đúng không?
Tuy nhiên, tôi có chút khong rõ, Chí Thăng vì cái gì mà làm như
thế? Trước kia anh ta và Diệp Phàm giống như đều không quen biết.
Làm sao bỗng chốc lại trở thành đối thủ đối đầu của nhau.
Đương nhiên Phí Hương Ngọc thiên vị cho DIệp Phàm một chút.
- Chắc là Chí Thăng cho rằng, Diệp Phàm trẻ tuổi có thể dễ bắt
nạt. Hơn nữa, mấy năm nay, Ninh gia cũng có phần quá nuông chiều cậu ta.
Nên cậu ta có chút tự cao tự đại. Đặc biệt ở tỉnh Thiên Vân, cho rằng Ninh Chí Hòa tôi cũng không dám làm gì cậu ta?
Thực ra suy nghĩ này không thể chấp nhận được. Ninh Chí Hòa tôi ở đây, hẳn là cậu ta càng phải biết đối xử mới đúng.
Không thể đối đầu với người đứng đầu tập đoàn lớn như Hoành
Không được. Diệp Phàm chịu sống chung sao? Tên tiểu tử này rất quỷ dị.
Cô xem, Cái Thiệu Trung lão luyện như vậy, muốn khí phách có khí phách, muốn mưu kế có mưu kế, muốn giật dây có người giật dây.
Kết quả thế nào chứ, bị người ta lật ngã luôn.
Ninh Chí Hòa tức giận nói nhưng vẫn nở nụ cười.
Đúng vậy, tên tiểu tử Diệp Phàm đi lên không thể bị kéo lùi
được. Chí Thăng đấu với hắn, có chút không biết lượng sức mình. Hơn nữa, cậu ta mới vừa xuống, cơ bản vẫn chưa nắm vững về thành phố Hạng Nam.
Còn hiện tại Diệp Phàm đã nắm rất chắc tập đoàn Hoành Không trong tay.
Đúng thật là không sáng suốt.
Phí Hương Ngọc nói.
- Tuy nhiên, Hương Ngọc, cô đoán xem Diệp Phàm có biết được quan hệ của tôi với Chí Thăng không?
Đột nhiên Ninh Chí Hòa cười nói.
- Việc này cũng khó nói, có lẽ cũng không biết. Chí Thăng và
Diệp Phàm không cùng xuất hiện, trong tỉnh lớn như vậy, cả ngày Diệp
Phàm bận bịu nhiều chuyện, làm gì có thời gian nhàn rỗi để hỏi thăm
chuyện này. Anh xem, ngay cả nhà của chúng tôi hắn cũng rất ít tới. Hơn
nữa, Chí Thăng cũng biết điều, cũng không có thể hiện lung tung ra bên
ngoài?
Phí Hương Ngọc nói.
- Hương Ngọc, hai bên giao chiến thì cái gì quan trọng nhất?
Ninh Chí Hòa cười hỏi.
- Biết mình biết ta trăm trận trăm thắng, điều đó, tất cả mọi người đều biết.
Phí Hương Ngọc liếc mắt một cái.
- Việc này không phải là kết liễu sao? Cô nghĩ, đối với việc di
dời trạm biến thế Hoành Không, khẳng định Diệp Phàm quan tâm tới.
Bằng không, sẽ không mời Tứ lão tới nói chuyện. Tứ lão đích thân xuống đây, bản thân nói lên đã có vấn đề.
Nếu Diệp Phàm đã muốn phản kích, hắn ngốc nghếch đến mức không
tìm hiểu rõ ràng về Chí Thăng sao? Có thể ngồi vào vị trí của hắn không
phải là ngu ngốc.
Hơn nữa, hắn còn hiểu biết rất rõ ràng về Chí Thăng. Tha hồ hỏi qua người nào đó trong Phí gia.
Tôi dám đánh cuộc, tên tiểu tử này có hỏi qua một lần. Hơn nữa còn là hiểu rõ.
Ninh Chí Hòa nói.
- Hắn biết rõ Chí Thăng là em họ của anh, xem ra, hắn cũng có
chút để ý xử lý cho thỏa đáng. Việc này chỉ cần đến nhà chúng tôi ngồi
một chút là được thôi. Làm gì phải làm ầm ĩ lên như vậy không thoải mái? Việc này, có chút vượt long vương.
Phí Hương Ngọc nói.
- Hai người bọn họ cái gì cũng người tám lạng kẻ nửa cân, chẳng
lẽ Chí Thăng không biết nói với Diệp Phàm là Ninh Chí Hòa tôi cử đến?
Gần đây hắn ủng hộ tôi là có thể nghe thấy được cái gì. Chí Thăng không
thể phản ứng ngu dốt như vậy được.
Ninh Chí Hòa nói.
- Hai người cũng không ai chịu thua, cho nên đều muốn che dấu nó.
Phí Hương Ngọc cảm thấy buồn cười.
- Bí thư Dương, tôi nghĩ, chỉ có thể mượn người của tập đoàn
Hoành Không. Bọn họ có cách tìm người để lắp đặt, hơn nữa lại gần. Trong ba giờ có thể cung cấp điện lại được.
Thái Bình Bang nói.