- Mượn người của Tập đoàn Hoành Không, thế thì không được. Anh nghĩ cách khác đi.
Dương Chí Thăng thẳng thắn phản đối.
- Thực sự là không còn cách nào nữa cả, nhất thời thì tìm ở đâu. Hơn nữa lại nằm trong giới hạn của thôn Hoành Không. Ngoài Tập đoàn
Hoành Không ra thì chẳng có cách nào nữa.
Thái Bình Bang nói.
- Anh cho rằng bọn họ sẽ cho chúng ta mượn người hay sao?
Dương Chí Thăng lạnh lùng “hừ” nói.
- Hay là gọi điện cho Chủ tịch thành phố Lam, ông ấy đứng ra chắc sẽ mượn được.
Thái Bình Bang hỏi.
- Ôi, anh thử xem sao.
Dương Chí Thăng cũng là bất đắc dĩ đành phải gọi điện cho Lam Tồn Quân.
- Anh Diệp, Dương Chí Thăng đã nhờ tôi mượn ngươi của anh.
Lam Tồn Quân cười trong điện thoại.
- Có phải là mượn người đến trạm biến áp không?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, Diệp Phàm, anh đã dùng cách nào mà lại ép được Dương Chí Thăng phải đến mượn người thế?
Có lẽ bên kia đầu dây Lam Tồn Quân đang rất vui mừng.
- Ha ha, cho mượn 4 bảo bối.
Diệp Phàm cười kể bốn việc đã qua ra.
- Ha ha, hay lắm. Tuy nhiên, anh Diệp, có cho mượn người hay
không, tôi phải lập tức trả lời họ. Bí thư Dương của chúng ta chắc đang
rối lên rồi, có lẽ đang có người thúc ép ông ta.
Lam Tồn Quân cười nói.
- Ninh đại lão đang thúc ép ông ta mà, việc bình thường.
Diệp Phàm cười, sau đó nói,
- Bọn ta chẳng có người đâu mà cho mượn, muộn rồi, tất cả đều đã tan ca rồi thì người đâu ra mà mượn.
- Thế thì tôi cứ trả lời như vậy nhé.
Lam Tồn Quân cười ha hả rồi cúp điện thoại.
- Khốn khiếp, họ Lam kia, chẳng phải ngươi cũng là lãnh đạo của thành phố Hạng Nam hay sao?
Dương Chí Thăng tức giận sau khi cúp điện thoại, thiếu chút nữa thì muốn đập vỡ bồn rửa mặt của Bí thư Ninh.
Lão vừa từ trong toilet đi ra thì Ninh Chí Hòa hỏi thẳng một câu:
- Đã bắt đầu lắp đặt chưa?
- Vẫn chưa tìm được người, đang nghĩ cách.
Dương Chí Thăng vẻ mặt tối sầm.
- Đã quá 15 phút rồi, tôi đã hứa với người ta 3 tiếng sau đèn sẽ sáng, anh tự nghĩ cách đi. Thể diện quan trọng hay là mũ quan quan
trọng?
Ninh Chí Hòa không thèm nể mặt.
- Tôi lập tức nghĩ cách đây.
Dương Chí Thăng lại vào toilet.
- Lão Ninh, liệu có gấp gáp quá không. Dù sao bây giờ cũng đã muộn rồi, tìm người lắp đặt ở đâu đây?
Phí Hương Ngọc nhìn Dương Chí Thăng mặt đầy mồ hôi tỏ ra thương hại không đành lòng.
- Đã biết là có ngày hôm nay rồi thì sao còn làm, tuy nhiên việc này tôi đã hứa với Ngư lão bọn họ rồi. Lẽ nào bảo Ninh Chí Hòa tôi là
một kẻ bất tín sao?
Ninh Chí hòa nói, Phí Hương Ngọc cũng không nói gì nữa, việc này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Nếu như để mấy người
già nói truyền đến kinh thành thì ảnh hưởng sẽ rất không tốt.
Rất lâu sau, Phí Hương Ngọc vẫn không cầm được lòng, nói:
- Việc này dù sao cũng liên quan đến Diệp Phàm, hay là tôi gọi
điện thoại cho hắn. Nhân tài về vấn đề này bên Tập đoàn Hoành Không bọn
họ nhiều. Mượn vài người qua là được.
- Anh nghĩ tên đó nghèo đến mức mấy cái bóng đèn trang trí của Chu Tước sơn trang cũng không có hay sao?
Ninh Chí Hòa “hừ” nói.
- Chào Chủ nhiệm Diệp, tôi là Chí Thăng đây.
Dương Chí Thăng hạ quyết tâm, nhẫn nhục gọi điện cho Diệp Phàm.
- Ồ, là ai thế, chỗ tôi ồn ào quá, nghe không rõ?
Diệp Phàm hỏi to.
- Chủ nhiệm Diệp, tôi là Dương Chí Thăng ở thành phố Hạng Nam đây.
Dương Chí Thăng nói to lên, vừa rồi vì vào toilet gấp nên quên
không đóng cửa, bên ngoài Ninh Chí Hòa và Phí Hương Ngọc đều nghe thấy
hết.
- Ồ, là Bí thư Dương à. Muộn thế này rồi có việc gì thế? Đúng
rồi, vừa khéo tôi cũng có việc muốn nói với anh. Trạm biến áp Hoành
Không của các anh khi nào chuyển đi thế? Khu đất đó là của Trấn Hoành
Không chúng tôi. Vốn là để cho các anh sử dụng vô điều kiện nhưng bây
giờ đã chuyển đi rồi thì chúng tôi phải thu về.
Diệp Phàm “hừ” một tiếng.
Dương Chí Thăng tức thiếu chút thì nôn ra máu.
Bởi vì tiếng của Diệp Phàm rất to lại cộng hưởng thêm tác động ở trong toilet nên Ninh Chí Hòa và Phí Hương Ngọc đều nghe được hết.
Ninh Chí Hòa ra hiệu với vợ, tỏ ý bà đã nhìn thấy chưa, bây giờ tiểu tử đó được thể rồi.
Hai tay Phí Hương Ngọc nắm lại với nhau, ý muốn nói ai bảo Chí
Thăng đụng đến Tiểu Diệp người ta trước, đây là đáng đời. Hai người cứ
dùng hành động tay chân để nói chuyện với nhau, việc này nếu truyền ra
ngoài chắc chắn là chuyện cười cho mọi người.
- Chủ nhiệm Diệp, tình hình bây giờ có thay đổi. Chúng tôi vốn
muốn chuyển trạm biến thế Hoành Không đi là bởi vì suối Hương Chương
đang khai thác, cần trạm biến áp.
Lúc đó vì không đủ tiền nên mới đưa ra hạ sách này. Tình hình bây giờ có thay đổi. Bên đó đã kiếm được tiền.
Vì thế Trạm biến áp Hoành Không rất có khả năng không chuyển đi
nữa. Hơn nữa, ở phương diện khác mà nói Tỉnh ủy, Ủy ban Nhân dân thành
phố Hạng Nam chúng tôi cũng để hưởng ứng lời kêu gọi của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh. Ủng hộ Tập đoàn Hoành Không.
Cho nên, quyết định từ tối nay trở đi bắt đầu khôi phục cung cấp điện. Chỉ là bây giờ đã hết giờ làm, nghe nói trấn Hoành Không giờ lại
đang bị cúp điện.
Vì thế thành phố lo lắng điểm này, quyết định mượn một số chuyên gia lắp đặt điện lực của Tập đoàn Hoành Không lắp đặt cả đêm, tranh thủ trong vòng mấy giờ đồng hồ khôi phục cung cấp điện cho Tập đoàn Hoành
Không và trấn Hoành Không.
Dương Chí Thăng uất nghẹn nói.
- Ôi giời, sao các anh không nói sớm.
Diệp Phàm nói.
- Chúng tôi cũng vừa quyết định, cho nên lập tức thông báo đến các anh.
Dương Chí Thăng nói.
- Việc này không dễ đâu.
Diệp Phàm nói.
- Có gì không dễ, các anh đang cần điện phải không? Hơn nữa,
mượn người của các anh, vì đang là thời gian nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ trả công gấp 3 lần.
Dương Chí Thăng nói, tức giận chỉ muốn ném điện thoại đi.
- Không phải là vấn đề này, trả công hay không đó chỉ là chuyện nhỏ. Quan trọng là chúng tôi tìm được nguồn điện rồi.
Một là chúng tôi đã bắt đầu khởi công xây dựng một trạm biến áp
do riêng mình, cả tối qua đã chuẩn bị xong, sau khi xi măng cứng lại là
có thể lắp đặt thiết bị được rồi.
Hai là tạm thời chúng tôi đã đấu được điện từ huyện Lăng Hà, bây giờ đang nhanh chóng tiến hành lắp đặt thiết bị để chuẩn bị đưa vào sử
dụng tạm thời.
Mà các chuyên gia lắp đặt của Tập đoàn Hoành Không chúng tôi thì đều đến làm thêm giờ ở Trạm biến thế bên huyện Lăng Hà mất rồi.
Xin lỗi nhé, thực sự là không thể rút người ra được.
Hơn nữa, từ sau khi các anh quyết định chuyển trạm biến thế đi, khi chúng tôi yêu
cầu các anh từ từ thì không đồng ý.
Chẳng còn cách nào khác, chúng tôi chỉ có thể tự lực cánh sinh,
gian khổ phấn đấu thôi. Đảng ủy, Ban Lãnh đạo Tập đoàn lập tức đưa ra
quyết định, mọi thứ đều đã bắt đầu rồi.
Vì thế từ nay về sau chúng tôi cũng không cần điện của Trạm biến thế Hoành Không nữa rồi. Các anh hãy chuyển đi đi, mảnh đất đó thu về
vừa khéo để xây dựng khu làm việc của Phòng Điện lực huyện Hoành Không,
lại có thể tiết kiệm được một khoản tiền.
Những lời của Diệp Phàm thiếu chút thì khiến Dương Chí Thăng tức như ngơ ngẩn,
- Không nhanh như thế chứ, Tập đoàn Hoành Không các anh dùng
điện rất nhiều, chỉ một huyện Lăng Hà làm sao có thể cung cấp đủ điện
cho các anh dùng. Chẳng phải nghe nói bây giờ đã cúp điện rồi sao, chứng tỏ các anh vẫn rất thiếu điện có phải vậy không?
- Xin lỗi nhé Bí thư Dương, quan trọng là bây giờ chúng tôi
không có người. Tất cả đang ở bên Trạm Biến áp huyện Lăng Hà rồi, nếu
anh thực sự gấp thì anh có thể phái người qua đó xem, xem xem có thể dư
ra được người nào đó hay không. Bình thường mà nói thì không dư ra được
đâu.
Diệp Phàm tỏ vẻ áy náy.
- Trong vòng vài tiếng các anh có thể khôi phục cung cấp điện cho thị trấn Hoành Không được hay không?
Dương Chí Thăng hỏi.
- Mấy giờ đồng hồ thì không thể được. Vừa mới cắt điện xong để tôi hỏi lại một chút, có lẽ chậm lắm thì cũng phải đến sáng mai.
Đêm nay chỉ có thể dùng nến để “kiên cường bất khuất kháng chiến chống Nhật” thôi. Tuy nhiên, đốt nến trong bữa cơm cũng rất lãng mạn
mà.
Lại cũng chẳng ảnh hưởng lớn đến đại cục mà. Xin lỗi Bí thư Dương, tôi còn có việc, cúp máy đây.
Diệp Phàm rất khách khí.
“Uỵch” một tiếng, trong phòng toilet đột nhiên vang lên một tiếng.
- Có chuyện gì thế?
Phí Hương Ngọc liếc nhìn chồng, nói,
- Ông nhanh đi xem xem.
Ninh Chí Hòa bước nhanh vào nói:
- Hương Ngọc nhanh vào đây, Chí Thăng hình như bị ngất rồi, nhanh đỡ một tay.
Tuy nhiên, sau khi vỗ vài cái thì Dương Chí Thăng đã tỉnh lại. Ông ta ngồi thẫn thờ trên sofa, rất lâu sau mới hắng giọng.
- Anh họ, nhiệm vụ anh giao cho em không hoàn thành được rồi.
Anh xử phạt cách chức của em đi. Thằng em họ này kém cỏi, em…em vốn muốn làm một việc, nhưng ôi…bây giờ tạo ra thế này, việc này…ôi…
Hai mắt Dương Chí Thăng vô thần, vẻ mặt tái xám.
- Đừng lo Chí Thăng, bọn ta cho chú nghĩ cách.
Phí Hương Ngọc vội chạy đi rót một chén trà, an ủi nói.
- Ôi, anh họ, em biết, có người có ý kiến về em. Trong việc này chắc chắn do em xử lý không thỏa đáng.
Nhưng cũng không thể ép người đến đường cùng được có phải không nào? Phải khoan dung, em cũng đã đích thân gọi điện rồi.
Nhưng vẫn không có cách nào cả. Anh họ, tài liệu khiếu nại ngày mai khi trời sáng em sẽ mang qua.
Hoành Không là một con hổ lớn, em không thể đùa được. Anh mắng em đi, phê bình em đi, đứa em họ chẳng ra gì này.
Dương Chí Thăng
- Cầm về làm gì, cậu tự lo về nghỉ ngơi đi. Những việc khác không phải lo nữa.
Ninh Chí Hoà đột nhiên nghiêm mặt, cũng không biết là đang nghĩ gì.
- Anh họ, em đã quá vội lập công trục lợi.
Dương Chí Thăng vẻ mặt xấu hổ.
- Biết thì tốt.
Ninh Chí Hoà tức giận “hừ” một tiếng, liếc nhìn em họ rồi hơi chút đau lòng, nói,
- Chí Thăng, cậu muốn có thành tích tôi cũng hiểu tâm tư của cậu.
Cậu muốn mượn sự phát triển của Tập đoàn Hoành Không để đưa thành phố Hạng Nam lên, cách nghĩ cũng rất tốt.
Nhưng, phương pháp xử lý thiếu sự thoả đáng. Cho đến giờ cậu vẫn chưa hiểu được con người Diệp Phàm này.
Con người hắn mềm nắn rắn buông. Cậu đối nghịch với hắn, anh họ ta giờ chỉ có thể nói một câu, cậu thực sự không đủ sức.
Cho nên, sau khi trở về suy nghĩ cho kỹ, mình đã sai ở đâu, phải làm thế nào để thay đổi.
Đương nhiên, trong chuyện này Diệp Phàm cũng hơi quá đáng. Tiểu
tử này không nể mặt cậu thì cũng phải nể mặt Ninh Chí Hoà ta chứ…
- Anh Diệp, anh làm thế chẳng phải cũng đã đắc tội với Ninh đại lão hay sao. Có nên hoà nhã một chút hay không.
Chiều ngày hôm sau, Lam Tồn Quân gọi điện đến.
- Cứ chờ xem rồi tính, tin là Bí thư Ninh sẽ nghĩ thông suốt.
Hơn nữa, ta phản công là do bị động, không còn cách nào khác. Người ta
đã vung đao rồi chẳng lẽ ta cứ đưa cổ ra cho người ta chém hay sao?
Diệp Phàm “hừ” lạnh lùng.
- Ha ha, lần này Dương Chí Hoà cũng đã rất mất mặt rồi. Không
ngờ anh mới quay về có mấy ngày mà đã như thế. Xem như là chiến thắng
trận đầu tiên. Tuy nhiên, cho đến giờ Dương Chí Thăng vẫn chưa đem trả
tài liệu lại. Điều này chứng tỏ gì?
Lam Tồn Quân cười nói.