– Việc tranh cãi của Diệp Phàm và đồng chí Chí Thăng
vẫn chưa kết thúc, đồng chí Chí Thăng muốn mượn ưu thế của Hoành Không
để phát triển thành phố Hạng Nam.
Nhưng Diệp Phàm chính là không muốn để gã nhúng tay vào. Cho nên mới
đề xuất Lam Tồn Quân. Kiến nghị này nhất định khiến cho đồng chí Dương
Chí Thăng không thoải mái trong lòng.
Nhưng kiến nghị của Diệp Phàm người ta lại hợp tình hợp lý, về điểm này đồng chí Chí Thăng không thể phản đối được.
Một Bí thư lo việc của người khác như ngươi thì mãi không thể sánh được với Lam Tồn Quân có phải không nào.
Diệp Phàm biết, Ủy ban nhân dân tỉnh nhất định sẽ đồng ý. Bởi vì chúng ta đã cưỡng ép hắn một cách vô lý.
Nếu ngay cả điểm này cũng không đồng ý thì có lẽ đồng chí này thực sự sẽ phát điên lên. Đến khi đó phải làm thế nào thì tôi cũng có chút lo
lắng.
Chủ tịch Khúc nói.
– Đúng vậy, Tập đoàn Hoành Không không thể thiếu Diệp Phàm. Nếu hắn
từ bỏ tất cả thì việc khởi quật của Tập đoàn Hoành Không sẽ trở thành
bọt nước.
Trong việc này Diệp Phàm là người dẫn đầu không thể thay thế.
Nhìn chung trong toàn tỉnh, còn có ai có khí phách gánh trên vai trách nhiệm đưa Hoành Không đi ra khỏi khó khăn như thế.
Thực ra, Tỉnh ủy quyết định như thế cũng khiến cho tôi lo lắng. Cũng
không hiểu Tỉnh ủy nghĩ thế nào, sự thiên vị lần này quá rõ ràng.
Đương nhiên, có lẽ tỉnh ủy có sự tính toán của Tỉnh ủy. Góc độ của họ không giống với Diệp Phàm.
Đối với Tỉnh ủy mà nói, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt. Hoành Không có thể phát triển Tỉnh ủy sẽ vui, thành phố Hạng Nam có thể phát triển thì Tỉnh ủy cũng vui, tốt nhất là cùng phát triển.
Còn Diệp Phàm cần chỉ là sự phát triển của Hoành Không, bởi vì, căn
cây nào rào cây đấy. Từ vị trí của Diệp Phàm mà nói, hắn chẳng làm sai
điều gì.
Mà nhìn từ góc độ của Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân cũng không sai. Chỉ là trong lòng Diệp Phàm nhất định có ấm ức.
Hy vọng hắn có thể nhanh chóng giải toả ấm ức đó, không thì rất không tốt.
Thái Cường nói.
– Ừm, tôi cũng lo lắng như thế. Đồng chí Chí Hoà cũng đã nói qua với tôi, khi bắt đầu tôi cũng có chút nghĩ không thông.
Tuy nhiên. Bây giờ đã thông rồi. Ha ha. Tin là Diệp Phàm sẽ không
“nhỏ nhen” như thế, tuy có lúc tính cách của đồng chí này rất nóng.
Nhưng đây cũng là ưu điểm của cá nhân cậu ta mà. Tập đoàn Hoành Không lớn như thế, không có khí phách thì làm sao dẫn dắt được.
Chủ tịch Khúc cười nói.
– Bảo đồng chí Lam Tồn Quân đích thân dẫn dắt đưa 12 xã, thị trấn
phối hợp cùng với đại quy hoạch của Tập đoàn Hoành Không cùng phát
triển?
Yêu cầu này thật vô lý. Chủ tịch thành phố Lam chủ trì công việc của
toàn thành phố, làm sao có thể chuyên quản việc của 12 xã, trấn được.
Thành phố Hạng Nam chúng ta có đến gần 200 xã, trấn. Không thể để mất dưa hấu mà nhặt hạt vừng được.
Phó Bí thư Thành phố Hạng Nam Thái Trung Thiên nhíu mày nói.
– Ừm, hơn nữa đồng chí Tồn Quân hiện đang học tại trưởng Trung ương
Đảng. Cũng phải mất mấy tháng, đâu có thể nói về là về được. Tập đoàn
Hoành Không có lẽ cũng đã biết điều đó, lại còn đưa ra yêu cầu như thế.
Đúng là không hợp lý. Bọn họ đang muốn làm gì thế? Rõ ràng biết không
thể mà vẫn làm. Đơn giản là làm bừa mà thôi.
Dương Chí Thăng “hừ” nói.
– Nhưng Uỷ ban nhân dân tỉnh đã đồng ý với kiến nghị của Tập đoàn
Hoành Không rồi, thực ra tôi thấy đó chính là kiến nghị của đồng chí
Diệp Phàm thôi. Tập đoàn Hoành Không bây giờ, Diệp Phàm một tay nắm Đảng chính, còn ai có thể đưa ra phản đối. Căn bản hắn sắp trở thành một Bá
Vương rồi.
Thái Trung Thiên “hừ” nói.
Trước kia khi Cái Thiệu Trung còn tại vị Thái Trung Thiên xì hơi cũng chẳng dám, bởi vì Cái Thiệu Trung thế quá mạnh.
Còn Lam Tồn Quân là Bí thư, thời gian khi đó đương nhiên tâm tư của Thái Trung Thiên cũng đã lung lay, cũng đã đi vận động.
Tuy nhiên. Cuối cùng cũng không được. Mà khi đó có thể phát ra những lời bất đồng ở tỉnh chỉ có Thái Trung Thiên.
Vì thế, Thái Trung Thiên và Lam Tồn Quân nói rõ ra thì cũng là đối
thủ của nhau. Bây giờ Dương chí Thắng xuống, Thái Trung Thiên hy vọng
phá vỡ được.
Người này đương nhiên nhiên không lựa chọn hợp tác cùng Lam Tồn Quân. Bởi vì Thái Trung Thiên cũng biết qua một chút về quan hệ giữa Dương
Chí Thăng và Ninh Chí Hoà.
Cho nên Dương Chí Thăng xuống không được bao lâu, Thái Trung Thiên
lựa chọn hợp tác với bọn họ cùng kiềm chế Lam Tồn Quân. Cũng là để có
thể lấy lại thể diện trước kia đã mất.
Bằng không, mấy ngày Lam Tồn Quân trở về thì Dương Chí Thăng cũng không thể thuận lợi làm những việc như thế.
– Việc này tôi sẽ đề nghị với Uỷ ban nhân dân tỉnh rồi nói.
Dương Chí Thăng nói rồi nhấc điện thoại cố định trên bàn làm việc gọi cho Chủ tịch Khúc.
Không lâu sau cúp máy, sắc mặt có chút trầm xuống.
– Thế nào rồi?
Thái Trung Thiên hỏi.
– Chủ tịch Khúc nói việc huấn luyện của đồng chí Lam Tồn Quân không
hề đặc biệt quan trọng, có thể kết thúc trở về chủ trì thành phố phối
hợp công tác với Tập đoàn Hoành Không trước. Công việc của toàn thành
phố anh ta phải nắm được, nhưng trọng tâm là 12 xã, thị trấn.
Dương Chí Thăng có chút bực bội.
– Chủ tịch Khúc rõ ràng là thiên vị Diệp Phàm rồi.
Thái Trung Thiên nói.
– Ông ấy thiên vị Diệp Phàm, cho rằng Diệp Phàm chính là cứu thế của
Tập đoàn Hoành Không. Trái đất này tôi thấy vắng ai nó cũng vẫn quay.
Mình Diệp Phàm thì có thể xoay chuyển Hoành Không rồi, đó là vì chính sách của cấp trên ủng hộ, bên dưới thì có những đồng chí bao bọc, nếu
không, Diệp Phàm thì có khả năng gì chứ?
Việc này rõ ràng là thần tượng hoá thôi. Trên đời này là gì có thần, chỉ có người thôi.
Dương Chí Thăng tức giận.
Nghĩ đến hôm mất mặt ở nhà của Ninh Chí Hoà, lửa trong lồng ngực của Dương Chí Thăng càng lúc càng dâng trào lên.
– Cứ nói là trường Đảng không cho người về là được. Xem Diệp Phàm hắn còn có cách gì.
Thái Trung Thiên “hừ” nói.
– Không được. Chủ tịch Khúc đã ra lệnh rồi. Nói, nếu đồng chí Tồn
Quân không trở về, nếu để việc của 12 xã, trấn thất bại thì trách nhiệm
thuộc về thành phố Hạng Nam chúng ta. Việc này là thế nào chứ. Áp đặt.
Sắc mặt Dương Chí Thăng bắt đầu xám đen.
– Hay là phản ánh với Bí thư Ninh?
Thái Trung Thiên nói.
– Một việc nhỏ này mà phiền đến anh ấy, không ổn. Được rồi, để tôi giải
quyết.
Dương Chí Thăng khoát tay.
– Bí thư Ninh, ngày mai Tập đoàn Hoành Không sẽ sửa lại một chút bản
quy hoạch, mà vị trí của 12 xã, trấn đưa vào càng cần phải cao.
Mà Diệp Phàm còn đích thân dẫn nhân viên đi đến từng xã, trấn, thanh thế tạo ra rất cao.
Hơn nữa, một lần nữa quy hoạch lại mạng lưới 12 điểm du lịch, khai thác chủ yếu dựa vào 12 xã, trấn này.
Hơn nữa, việc kết hợp quy hoạch 12 xã, thị trấn với thành phố Hạng
Nam rất tốt. Tập đoàn Hoành Không giống như con đại mã kéo ở phía trước. Thành phố Hạng Nam giống như chiếc xe.
Xem ra, khả năng của đồng chí Diệp Phàm quả là không nhỏ. Không hề có những lời oán hận, để hưởng ứng quy hoạch của Tỉnh uỷ, Uỷ ban nhân dân
còn đích thân thực hiện.
Chánh Văn phòng Tỉnh uỷ Đỗ Kiếm vừa vào phòng làm việc của Ninh Chí Hoà lền cười nói.
– Nhìn thì là như thế.
Ninh Chí Hoà cười nhạt.
– Bí thư Ninh, quyết định của chúng ta có phải là hơi quá không?
Đỗ Kiếm hỏi.
– Quá, không quá, không quá. Còn phải tăng lên cơ, đồng chí Diệp Phàm đã có lòng muốn đưa thành phố Hạng Nam phát triển, tỉnh uỷ chúng ta
đương nhiên phải ra sức ủng hộ. Tôi còn hối hận lúc trước số lượng xã,
trấn còn quá ít. Đáng nhẽ phải thêm vào mấy huyện lân cận thành phố Hạng Nam nữa mới phải.
Ninh Chí Hoà cười ha hả.
Đỗ Kiếm vừa nghe chợt thở một hơi, cười nói:
– Bí thư Ninh chi bằng phân cho Diệp Phàm quản lý toàn bộ thành phố
Hạng Nam. Dù sao Điền Nam bên đó cũng đã có tiền lệ rồi, cũng không kém
thành phố Hạng Nam.
– Nếu đồng chí Diệp Phàm có năng lực, tôi giơ hai tay tán thành.
Ninh Chí Hoà cười nói lạnh nhặt.
Lão nhìn Đỗ Kiếm, cười nói,
– Hay là anh thay mặt tỉnh uỷ đi Hoành Không một chuyến, xem xem việc thực thi quy hoạch của bọn họ thế nào, tránh sai sót. Đặc biệt là 12
xã, trấn đó nhé. Tôi vẫn muốn xem xem, đồng chí Diệp Phàm có thực sự hay không.
– Thực sự phải đi hả?
Đỗ Kiếm hỏi.
– Đương nhiên, ngày mai anh đi đi.
Ninh Chí Hoà nói.
– Chánh Văn phòng Đỗ Kiếm đến làm gì?
Nghe báo cáo của Khổng Ý Hùng, Diệp Phàm lắc lắc chiếc ghế.
– Không rõ, hình như là nhận sự uỷ thác của tỉnh uỷ đi thị sát.
Khổng Ý Hùng nói.
– Còn có ý khác nữa, Ý Hùng, anh nói xem ông ta xuống làm gì?
Diệp Phàm cười bí hiểm.
– 12 xã, thị trấn.
Khổng Ý Hùng cũng nghĩ tới và thốt ra.
– Ừm, nếu tỉnh đã như thế thì chúng ta không thể chậm trễ được. Vận
động, tất cả hành động. Hơn nữa phải nhanh chóng, lập tức khởi công điểm du lịch.
Diệp Phàm nói.
– Tiền ở đâu? Có phải trích một phần trong vốn đầu tư về du lịch của Tài vụ Tập đoàn hay không?
Khổng Ý Hùng hỏi.
– Ha ha, chúng ta hết tiền rồi.
Diệp Phàm lắc đầu.
– Không có tiền, tài khoản hình như cũng chỉ còn có mười mấy tỷ tiền mặt.
Khổng Y Hùng có chút không hiểu.
– Ha ha, ngày mai bảo đồng chí Vân Lượng phụ trách mảng du lịch chuẩn bị bổ sung thêm một ít. Khi Chánh Văn phòng Đỗ xuống nhất định sẽ đi
xuống 12 xã, trấn kia. Đến lúc đó bảo đồng chí Vân Lượng kêu cho thảm
một chút. Ít nhất phải lập tức phải lấy được 1 tỷ của Tỉnh về mới được.
Thần tài đến chúng ta không “kêu” không được.
Diệp Phàm cười nói.
– Diệu kế, đúng là thần tài đến rồi.
Khổng Ý Hùng cười.
Ngũ Vân Lượng đem người làm tăng ca cả đêm một số thứ.
Hơn 11 giờ trưa ngày hôm sau xe của Chánh Văn phòng Đỗ mới đến trước
cửa tổng bộ của Tập đoàn Hoành Không. Diệp Phàm dẫn Ban Chấp hành Đảng
uỷ ra nghênh đón.
– Ừm, một cảnh tượng phồn vinh, rất tốt.
Vừa nhìn thấy Diệp Phàm, Đỗ Kiếm khẳng định.
– Cũng còn hơi lộn xộn một chút, vốn là nghe nói Chánh Văn phòng Đỗ
xuống muốn nghỉ thi công một ngày. Tuy nhiên, việc xây dựng này không
thể trì hoãn được, mong Chánh Văn phòng Đỗ lượng thứ. Làm xây dựng thì
phải thế, khó tránh khỏi sự bẩn thỉu, lộn xộn.
Diệp Phàm cười nói.
– Không sao, cũng là yêu cầu của việc xây dựng mà. Không lộn xộn, bẩn thỉu thì làm sao có được quy hoạch của Hoành Không ngày mai.
Đỗ Kiếm cười nói.
Sau khi ăn cơm xong nghỉ ngơi đến 1 giờ, Diệp Phàm đến nhà khách
Hoành Không mời Chánh Văn phòng Đỗ đến phòng họp, ý là đến nghe báo cáo.
– Hôm nay chúng ta thay đổi đi dạo các nơi trước đã, sau đó mới nghe
báo cáo thì thế nào? Như thế cũng có thể để tôi hiểu được tình hình xây
dựng các nơi trước đã.
Nói thật, đối với đại quy hoạch của các cậu tôi thấy cũng kêu lắm, nhưng không biết tình hình cụ thể thế nào.
Hôm nay xuống là muốn thực địa một chút.
Đỗ Kiếm cười nói.
– Vậy được, anh sắp xếp như thế nào thì chúng tôi sẽ làm như vậy.
Diệp Phàm gật đầu nói, sau đó cùng với cấp dưới đi theo Đỗ Kiếm ra ngoài.