- Tôi cũng bực mình, theo lý mà nói làm như thế thì anh ta phải biết điều mới phải, đằng này lại không mang về.
Lẽ nào vấn đề của 6 xã, trấn lại chuẩn bị quy thành một thì mặt mũi nào
nữa phải không nào? Tôi thấy phần thắng của lão ta cũng chẳng lớn.
Nhìn từ phía Ủy ban nhân dân tỉnh, Chủ tịch Khúc chắc sẽ ủng hộ Tập đoàn
Hoành Không chúng tôi. Còn Bí thư Ninh có lẽ cũng khó giải quyết việc
này. Có lẽ ông ta sẽ thể hiện thái độ trung hòa. Không giúp bên nào cả.
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh cũng không thể tự tay tát vào
mặt mình được. Vấn đề của huyện Hoàng Cương sớm đã hình thành văn bản
chính thức rồi, bọn họ muốn thay đổi thì phải thay đổi quyết định của
Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh.
Ở điểm này phần thắng của Dương
Chí Thăng dường như bằng không. Còn Trạm biến áp Hoành Không chuyển đi
cũng chỉ là một lợi thế trong đàm phán giữa Dương Chí Thăng và anh mà
thôi.
Tôi thấy, ông ta nói muốn lập tức chuyển đi, trên thực tế
chỉ là tháo thiết bị ra đặt xuống đất, thiết bị lắp đặt vẫn chưa hề khởi động.
Ông ta đang quan sát, chờ anh đến cầu cứu ông ta. Tuy
nhiên, bây giờ lợi thế đó không còn nữa. Ngược lại lại bị anh nắm lấy cơ hội phản đòn lại.
Tối qua Bí thư Dương của chúng ta có lẽ đã bực tức gần chết.
Lam Tồn Quân cười nói.
- Từ rước lấy thôi.
Diệp Phàm “hừ” nói.
Mấy ngày trôi qua, trên tỉnh không có động tĩnh gì, Diệp Phàm cũng giả vờ
như không biết. Lúc rảnh thì luyện quyền cước cùng với bốn người bạn.
Ban ngày thì đến công trường.
Năm ngày sau, bốn người bạn ra về.
Ninh Chí Hòa mời bọn họ lên tỉnh chơi một thời gian, Ngư Quốc Chương nói là không rảnh, phải về.
Ngày 15 tháng giêng, Chủ nhiệm Phòng Tài chính Tập đoàn Tô Học Bá vội vàng vào phòng làm việc của Diệp Phàm.
- Diệp tổng, tỉnh đồng ý cấp cho giai đoạn đầu xây dựng của huyện Hoàng
Cương một tỷ, nói là mùng 1 sẽ chuyển xuống, cho đến giờ vãn chưa có
động tĩnh gì cả.
Tô Học Bá nói.
- Cậu đã giục hỏi qua chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Hỏi rồi. Người phụ trách Phòng Tài chính tỉnh nói là việc này cấp trên vẫn chưa phê chuẩn. Bị tắc ở Ủy ban nhân dân tỉnh.
Tô Học Bá nói.
- Tôi hỏi lại đã rồi tính.
Diệp Phàm nói rồi nhấc điện thoại lên gọi cho Chủ tịch Khúc hỏi về việc này.
- Ha ha, vội gì chứ, thời gian này trên tỉnh cũng khó khăn. Đây không phải là 1, 2 triệu mà là 100 triệu.
Cậu phải kiên nhẫn một chút, cứ mượn ở chỗ nào đó dùng tạm đi. Tập đoàn Hoa Tinh của Mỹ chẳng phải đã đầu tư vào mảng du lịch của tập đoàn các cậu
mấy tỷ đó sao.
Số tiền này chẳng phải ngay lập tức đã dùng hết
rồi đấy chứ. Tạm chuyển qua một ít để dùng đi, một khi ở đây chúng tôi
bớt khó khăn một chút thì sẽ cấp xuống ngay.
Chủ tịch Khúc cười nói.
- Thế lúc nào thì có thể cấp xuống được?
Diệp Phàm hỏi.
- Việc này cũng khó nói, quan trọng là liên quan đến số tiền lớn như vậy
thì phải chờ thông báo trên Hội nghị Thường vụ Tỉnh ủy một chút. Tuy chỉ là thông qua nhưng vẫn phải làm theo trình tự phải không nào?
Chủ tịch Khúc nói.
- Vẫn chưa thông báo cáo lên trên sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Gửi lên rồi, tuy nhiên, Tỉnh ủy có sự lo lắng của tỉnh ủy mà. Hay là nếu cậu thực sự lo lắng thì có thể đi hỏi Bí thư Ninh.
Có thể kiến nghị sớm đưa việc của Hoành Không các cậu ra thảo luận ở Hội
nghị Thường vụ Tỉnh ủy mà. Một khi đưa ra, tôi sẽ ủng hộ các cậu có phải không nào?
Chủ tịch Khúc ra vẻ, Diệp Phàm vừa nghe liền uy nghĩ một chút.
Dường như Khúc đại lão đang nhắc nhở mình, khoản tiền này bị dừng lại bởi người nào đó.
- Đây có phải chính là nghệ thuật làm lãnh đạo hay không?
Diệp Phàm “hừ” nói.
- Không thể nói như vậy được, ai cũng có việc mà có phải không nào? Cậu
phải thông cảm với khó khăn của Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh. Toàn tỉnh
rộng như thế. Việc nhiều hơn nhiều so với chút việc đó của Tập đoàn
Hoành Không các cậu.
Chủ tịch Khúc cười nói.
- Tôi biết rồi Chủ tịch Khúc.
Diệp Phàm tức giận định cúp điện thoại.
- Từ đã. Đồng chí này đúng là khẳng khái. Còn có một việc tôi muốn nói
với cậu, có lẽ Hội nghị Thường vụ Tỉnh sẽ cùng bàn bạc cùng với việc của Tập đoàn Hoành Không các cậu.
Chủ tịch Khúc nói.
- Còn có việc gì mà cùng xem xét?
Diệp Phàm sửng sốt hỏi.
- Đó là vấn đề của 6 xã, thị trấn. Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân cũng đã xem
qua báo cáo rồi. Cảm thấy thành phố Hạng Nam người ta nói cũng có lỹ
phải không nào? Tập đoàn Hoành Không muốn mở rộng phát triển, nhưng cũng không thể làm mất đi thành phố Hạng Nam của người ta phải không nào?
Đối với tỉnh ủy mà nói, lòng hay mu bàn tay cũng đều là thịt mà.
Chủ tịch Khúc nói, thái độ dường như có chút thay đổi.
- Đây chẳng phải là việc mà Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh đã gửi công văn xuống rồi sao? không thể trong 2, 3 ngày đã thay đổi được, thế chẳng
phải là trò đùa sao?
Diệp Phàm càng tức giận.
- Đồng chí Diệp Phàm. Thời đại thay đổi thì cần phải thay đổi.
Mấy tháng trước là mấy tháng trước, bây giờ là bây giờ. Tình thế bây giờ đã thay đổi, Tỉnh ủy, ủy ban nhân dân tỉnh đương nhiên cũng phải xem xét
lại có phải thế không nào?
Có những việc, không thể cứ cứng nhắc
không thay đổi được. Ngay cả phạm nhân tử hình trong tình hình đặc biệt
cũng có thể sửa đổi bản án có phải không nào?
Nói chi đến việc quy hoạch hoặc phương án phải không?
Chủ tịch Khúc nói.
- Ý của Chủ tịch Khúc là khả năng thay đổi rất lớn?
Diệp Phàm nói.
- Việc này cũng khó nói, trước khi vẫn chưa thảo luận tôi cũng không thể
nói được gì. Hơn nữa việc lớn như vậy cá nhân tôi cũng không làm chủ
được. Còn phải xem kết quả trao đổi của các đồng chí nữa.
Chủ tịch Khúc nói.
Không ngờ sự tình phát triển rất nhanh.
Chỉ chiều ngày hôm sau văn bản đã được đưa xuống đến Tập đoàn Hoành Không.
Khổng Ý Hùng lập tức đưa văn bản đến phòng làm việc của Diệp Phàm.
- Bọn họ làm cái gì thế, nói thay đổi là thay đổi, hơn nữa, trước đó không hề có phong thanh gì.
Khổng Ý Hùng cầm văn bản thở phì phò nói.
Diệp Phàm nhận lấy rồi xem qua, sắc mặt chợt thay đổi.
- Diệp tổng, anh xem, không chỉ đem trả 6 xã, trấn: trấn Triệu Đức, xã
Ninh Thủy, thị trấn Khanh Đầu, thị trấn Mã Lương, xã Mộc Vận, thị trấn
Đàm Tây cho thành phố Hạng Nam.
Hơn nữa, lại cũng đem 6 huyện,
trấn còn lại khác trong 12 xã, thị trấn của huyện Hoàng Cương trả về cho thành phố Hạng Nam, chúng ta lấy lại một huyện Hoàng Cương, cấp trên
đâu dễ nghe.
Trên thực tế chỉ còn lại 6 xã, thị trấn do Tập đoàn
Hoành Không chúng ta trực tiếp quản lý. Hơn nữa, 6 xã, thị trấn đó kinh
tế lại là kém phát triển nhất.
Bây giờ huyện Hoàng Cương chuyển qua thành huyện Hoành Không, quản lý 6 xã, trấn nhỏ, đây còn là huyện sao?
Khổng Ý Hùng tức giận.
Lúc này Ngũ Vân Lượng và Bao Nghị cũng đi vào, chỉ văn bản nói:
- Diệp tổng, cứ như thế này thì không được, quy hoạch mở rộng Hoành Không của chúng ta không chừng sẽ đổ sông đổ biển, hơn nữa, sẽ có nhiều
sự
thay đổi ngoài kế hoạch.
- Hơn nữa, phía cuối văn bản còn nhấn
mạnh một câu. Yêu cầu nội dung đại quy hoạch của Tập đoàn Hoành Không
phải bao gồm cả bản đồ quy hoạch phát triển của thành phố Hạng Nam, phải phối hợp cùng phát triển. Đặc biệt là phải lấy đối tượng phát triển là
12 xã, thị trấn vốn thuộc huyện Hoàng Cương nay đã quy về thanh phố Hạng Nam.
Mà Tỉnh ủy, ủy ban nhân dân tỉnh còn quyết định, chuyển số
tiền một tỷ vốn phải để cấp xuống cho Tập đoàn Hoành Không xây dựng di
dời huyện Hoàng Cương dùng vào việc kiến thiết 12 xã, trấn của thành phố Hạng Nam bọn họ.
Hơn nữa, chỉ ra phải sử dụng đúng mục đích, không được chuyển cho những nơi khác.
Bao Nghị nói.
- Tỉnh dùng thủ đoạn hay lắm, trên danh nghĩa số tiền này là cấp cho Tập
đoàn Hoành Không. Lại là phải dùng đúng mục đích cho các xã, thị trấn
thuộc thành phố Hạng Nam.
Đây còn là tiền cấp cho Tập đoàn Hoành
Không nữa hay không? Cấp trên đã cho chúng ta, trên thực tế chúng ta lại chẳng có lợi ích gì, lại còn phải giúp bọn họ trùng sinh dân quốc nữa
chứ.
Hơn nữa quy định, không thể kéo dài, không thể thoái thác.
Không thể không làm. 12 xã, thị trấn này đổ lên đầu chúng ta gánh vác.
Chúng ta giúp thành phố Hạng Nam phát triển kinh tế.
Ngũ Vân Lượng nói.
- Ha ha, hồi đại học có Ủy Bồi nói. Cũng chính là nhân tài đại học các anh thay thế cho việc huấn luyện giáo dục.
Tuy nhiên, nhưng cơ quan ủy thác vẫn phải có phí huấn luyện có phải không
nào? Còn việc này lại không giống như thế, trên tỉnh yêu cầu chúng ta
làm cho 12 xã, thị trấn phát triển đi lên, còn đưa vào đại quy hoạch của Hoành Không.
Việc này theo lý mà nói là thành phố Hạng Nam ủy
thác “sự phát triển” cho chúng ta rồi. Tuy nhiên, bọn họ chỉ lo ủy thác
mà không bỏ tiền ra.
Mà trên tỉnh lại đem tiền đáng nhẽ là của chúng ta cho người khác dùng, cấp trên còn muốn dùng chúng ta nữa.
Trên đời này làm gì có chuyện đã làm gái điếm lại muốn lập đền thờ như thế.
Diệp Phàm cười châm biếm.
- Chúng ta rõ ràng có thể nhận tiền rồi chẳng thèm quan tâm gì, vấn đề
quan tâm chiếu cố ai có thể nói rõ ràng được. Chúng ta nói có chiếu cố
thì bọn họ cũng chẳng biết được có hay không có phải không nào? Việc
này, lại chẳng có một tiêu chuẩn nào để làm giới định cả có phải không
nào?
Bao Nghị nói.
- Nếu không để ý đến thì trên tỉnh có
để yên hay không, con mắt của các lãnh đạo rất tinh tường. Vì thế làm
một vài văn bản bên ngoài vẫn phải cần. Về thực chất, tự chúng ta thao
túng là được rồi.
Ngũ Vân Lượng nói.
- Không không không.
Diệp Phàm đột nhiên xua xua tay, ba người kia đều nhìn.
- Phải làm, vẫn phải làm cho tốt. 12 xã, thị trấn này vốn đã nằm trong đại quy hoạch của Hoành Không rồi.
Chỉ có điều là bây giờ “Đông Gia” có thay đổi mà thôi. Trên thực chất thực tế phát triển chẳng có gì thay đổi.
Còn về vấn đề tiền đơn giản chỉ là dùng đúng mục đích mà thôi. Chúng ta không những phải quan tâm mà còn phải làm cho tốt nữa.
Cần phải thực sự dìu dắt 12 xã, thị trấn kia đi lên, thực sự nằm trong đại quy hoạch của Hoành Không.
Hưởng ứng lời kêu gọi của Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh mà, cũng là vì giúp cho thành phố anh em Hạng Nam mà.
Diệp phàm nói tiếp,
- Hơn nữa, Ý Hùng, cậu lập tức khởi thảo một chút.
Về phần 12 xã, thị trấn này chúng ta yêu cầu do đích thân Chủ tịch thành
phố Lam phụ trách. Nếu ngay cả điểm này mà thành phố Hạng Nam cũng không làm được thì chẳng trách được chúng ta khách khí nữa.
Ngày hôm
sau Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh đã đồng ý đáp ứng kiến nghị của Tập
đoàn Hoành Không, hơn nữa đã thông báo đến lãnh đạo tương quan của thành phố Hạng Nam.
- Đồng chí Diệp Phàm lần này nhận thức rất rõ rồi đấy.
Phó Chủ tịch Thái Cường cười nói.
- Ha ha, cũng không hẳn, bây giờ vẫn chỉ có thể chờ xem.
Chủ tịch Khúc cười nói.
- Lẽ nào hắn sẽ làm gì sao?
Thái Cường sửng sốt.
- Không biết chừng, lần này Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh không thông qua trước với Diệp Phàm đã quyết định rồi.
Là cán bộ cấp dưới, nhất định trong lòng không thoải mái. Đặc biệt việc
này vốn liên quan đến việc tranh chấp lợi ích của thành phố Hạng Nam và
Tập đoàn Hoành Không.
Mà lần này chúng ta quyết định như thế là
hoàn toàn nghiêng lệch về thành phố Hạng Nam. Thậm chí còn có ý cưỡng ép Tập đoàn Hoành Không.
Anh nói Diệp Phàm sẽ cứ thế mà nghe lời, cứ thế mà phục tùng hay sao?
Chủ tịch Khúc nói.
- Ừm, dựa vào tính cách của hắn thì cũng khó. Tuy nhiên, nhìn từ kiến
nghị của Tập đoàn Hoành Không bọn họ gửi lên cũng có thể thấy, dường như hắn đã phục rồi. Hơn nữa, dường như còn muốn thực sự đưa 12 xã, trấn
này phát triển đi lên. Chỉ có điều yêu cầu đổi “tướng” mà thôi.
Thái Cường nói.