- Chẳng lẽ để cho bọn họ công phu sư tử ngoạm hay sao?
Mễ Nhất Quần có chút tức giận.
- Anh còn có cách nào chứ, không đáp ứng bọn họ thì người ta không thả
người. Đám người Hồng Đường Tử bị nhốt bên trong nhà lao như vậy, có khi còn bị bệnh ra ấy chứ?
Hai mươi người bị bắt trong phái của chúng ta, đều là thế hệ của Hồng
Đường Tử. Hơn nữa, cũng là lực lượng trung kiên trong môn phái.
Nếu như bọn họ không được ra ngoài thì phái chúng ta sao mà chống đỡ
được nữa? Việc thì nhất định phải giải quyết, tuy nhiên, trong môn phái
cần phải làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý.
Phỏng chừng phải phóng “đại huyết” rồi.
Ngọc Chấn thở dài.
Đêm khuya, trong “Lão Tử điện” của phái Côn Lôn, đèn đuốc vẫn còn sáng trưng.
Ngọc Chấn và Mễ Nhất Quần cùng trở về, đến nơi thì trời cũng đã khuya. Tuy nhiên, chưởng môn Dương Trấn Tử vẫn còn thức chờ.
Nghe xong Mễ Nhất Quần nói xong, ai nấy đều chau mày, đại điện rơi vào trạng thái trầm tĩnh.
- Mẹ kiếp, tôi dẫn theo mấy người “làm” thằng Diệp Phàm đó nhé, tên khốn khiếp đó, tưởng phái Côn Lôn chúng ta dễ bắt nạt lắm đúng không?
Lưu Sinh Hoa là đệ tử của Chu Phi, hiện tại sư phụ vẫn bị nhốt ở cục Công an, đương nhiên y nóng nảy rồi.
- Làm đi làm đi, cậu thì có thể làm cái gì chứ? Hiện tại ngay cả Vương
Nhân Bàng cũng đang chú ý, các người tốt nhất đừng có dính vào.
Các người có rằng đám người nhà nước đều là kẻ vô dụng có đúng không?
Hay tưởng như thời cổ đại, mỗi khi hiệp khí nổi lên là muốn giết người?
Bây giờ là xã hội pháp chế rồi, có quân đội có công an. Hơn nữa, chưởng
môn phỏng chừng cũng biết, quốc gia còn có một tổ chức thần bí chuyên
quản những môn phái võ lâm như chúng ta.
Những người này ai cũng là cao thủ, không kém hơn các đệ tử trong môn phái chúng ta.
Nếu như các người gây sức ép quá, người ta cũng sẽ ra mặt, đến lúc đó mọi chuyện sẽ trở nên căng thẳng hơn.
Nói theo pháp luật thì hai mươi mấy đệ tử của chúng ta đúng là phá hoại, hơn nữa tính phá hoại của lần này là rất lớn.
Nghe nói máy móc bị đập hư đến hơn một trăm cái, mà các loại máy này cũng không rẻ, một cái cũng đến cả triệu bạc.
Tổn thất này ít nhất cũng phải mấy chục triệu, đây là hành vi phá hoại nghiêm trọng, đã cấu thành tội phạm.
Nếu như bọn họ cứng rắn làm theo pháp luật, phái chúng ta không những
phải đền tiền mà đám người Hồng Đường Tử không chừng còn phải ngồi tù.
Huống chi, còn đánh người ngoại quốc nữa, hành vi cũng rất nghiêm trọng, vì còn phải xoa dịu nước ngoài nữa.
Hơn nữa, người bị đánh lần này là chưởng nữ của tập đoàn Hồng Phách
Thiên Chân lừng lẫy thế giới, nếu như người ta tiết lộ với báo chí, thì
phái Côn Lôn chúng ta không phải sẽ tiếng xấu truyền xa hay sao?
Ngọc Chấn nghiêm mặt giáo huấn.
- Đây đúng là vấn đề lớn, Hồng Đường tử cũng đúng là xúc động quá. Việc
này ít nhất cũng phải bàn bạc trước với chúng ta có đúng không? Hành
động lớn như vậy mà lại không nói với chúng ta, hiện tại Chu sư đệ cũng
bị nhốt lại rồi.
La Hồ Sơn lạnh giọng nói, vốn mấy vị trưởng lão cũng rất không hài lòng đối với việc làm của Hồng Đường Tử.
- Bàn bạc với mấy người thì liệu mấy người có đồng ý không? Đây chắc là muốn làm vụng trộm đây mà.
- Chúng ta có thể chơi lại, phái cao thủ âm thầm hạ thủ với Diệp Phàm là được. Đến lúc đó thần không biết quỷ không hay, ai biết chuyện gì đã
xảy ra.
Ngọc Đông Hồng nói.
- Diệp Phàm bắt nạt Hồng Đường Tử, thì phải chịu trừng phạt, phái Côn
Lôn chusg ta không thể để người khác bắt nạt như vậy được. Chỉ là phương pháp mà Hồng Đường Tử dùng đơn giản quá mà thôi. Hơn nữa, bởi vì quá
kiêu ngạo mà gây nên.
- Hiện tại tôi cũng suy nghĩ cẩn thận rồi, đám người Hồng Đường Tử vì
sao mà trúng bẫy, phỏng chừng chính là Vương Nhân Bàng dẫn người của
trung đoàn Cảnh vệ đến.
Nếu không, cục Công an Hoành Không thì làm được chuyện gì chứ? Việc này, phỏng chừng đã sớm nằm trong suy tính của Diệp Phàm.
Lần đầu tiên xuất thủ, lần thứ hai không nên xuất thủ nữa. Như vậy Diệp Phàm cũng chẳng có cách nào có đúng không?
Mễ Nhất Quần nói.
- Ừm, chắc chắn là người của đoàn Nội vệ làm rồi. Việc này Vương Nhân Bàng nói một câu là xong mà. Haiz…
Ngọc Chấn cũng gật đầu.
- Chẳng lẽ không có cách nào hay sao?
La Hồ Sơn hừ nói.
- Việc này dù thế nào cũng phải giải quyết có đúng không? Không thể để
mặc kệ được, chẳng lẽ để cho bọn họ ngồi tù thật? Như vậy mặt mũi của
phái Côn Lôn chúng ta biết để đâu chứ?
- Biện pháp thì đang suy nghĩ, Diệp Phàm đơn giản là muốn mượn chuyện này để moi của chúng ta thôi.
Mễ Nhất Quần nói.
- Diệp Phàm muốn bao nhiêu?
- Chúng ta căn bản là không thể trả nổi, những mấy trăm triệu cơ. Vi
phạm hợp đồng gì gì đó là ba trăm triệu, bồi thường bốn trăm triệu…đều
là công phu sư tử ngoạm cả. Điều này sao có thể chứ.
Mễ Nhất Quần nói.
- Cộng lại lên đến bảy trăm triệu, Diệp Phàm coi lão tổng của chúng ta quá hồ đồ rồi, dạ dày của hắn cũng thật lớn.
Bảy trăm triệu cũng ta cũng dồn được, nhưng, đây là chuyện không thể.
Dương Trấn Tử tôi dù có phải quỳ xin một người nào đó thì cũng không thể để Diệp Phàm khinh xuất như vậy.
Dương Trấn Tử hừ lạnh một tiếng.
- Chưởng môn nghĩ ra biện pháp rồi?
- Biện pháp đương nhiên là có, tuy nhiên, biện pháp này đối với mộ phái
chúng ta mà nói là một sự sỉ nhục. Nếu như không quá bất đắc dĩ thì
chúng ta sẽ không dùng.
Dương Trấn Tử nói.
- Có phải chuyện năm trước bọn họ đến nhận
người không?
La Hồ Sơn hỏi.
- Ừ, năm trước tổ chức thần bí gì đó đến phái chúng ta thương lượng. Muốn kêu mấy đệ tử của chúng ta nhập ngũ.
Tuy nhiên, việc này tôi không đồng ý. Đâu thể để họ đưa người đi được.
Dương Trấn Tử nói.
- Đúng vậy, muốn bồi dưỡng được một đệ tử ngũ lục đẳng không có vài chục triệu thì sao làm đượcc. Tôi quản lý hậu cần nên tôi rõ nhất mà.
La Hồ Sơn nói.
- Tổ chức thần bí, chưởng môn, đó là bộ đội quốc gia đúng không?
Ngọc Chấn hỏi.
- Có lẽ chính là Tổ đặc nhiệm A, quản lý các môn phái võ lâm trong truyền thuyết, bọn họ lúc đó đến với danh nghĩa bộ đội mà.
Tuy không nói là tổ chức gì, nhưng tôi cũng có thể đoán được, bộ đội
bình thường thì cần cao thủ của chúng ta để làm gì? Haiz…có lẽ việc này
nếu đã đến lúc không còn cách nào khác thì đành phải dùng đệ tử đi đổi
lấy mấy người Hồng Đạo Tử thôi.
Dương Trấn Tử nói.
- Ha ha, tôi có nói qua với bọn họ rồi, có những lúc hoạt động lớn bên
ngoài, cục Cảnh vệ chúng ta cũng phải phái người phối hợp với bọn họ.
Cho tới nay đều lấy bọn họ làm chính, chúng ta phối hợp. Thật ra, tay Vương Nhân Bàng kia có lẽ là người của bộ đội này.
Nếu phái chúng ta chịu cho người nhập ngũ, tin rằng lãnh đạo tổ A sẽ thuyết phục Vương Nhân Bàng.
Đừng nhìn Vương Nhân Bàng vênh váo trước mặt người ngoài, có khi địa vị
trong tổ cũng không cao lắm đâu. Cao thủ như y trong tổ không ít.
Ngọc Chấn cười nói.
Thật ra, người này cũng không hiểu được tình hình thực tế của tổ A, mà chỉ nhìn vào bề ngoài mà đoán thôi.
- Xem ra, năng lượng của Tổ A đúng không không nhỏ. Ngay cả Vương Nhân Bàng cũng chỉ là một tên sai vặt ở trong tổ mà thôi.
- Hay là thế này, nếu cậu đã từng tiếp xúc với bọn họ thì…cậu hãy ra mặt đàm phán với bọn họ đi. Phải nhanh chóng đưa đám người Hồng Đạo Tử ra.
Dương Trấn Tử nói.
- Vậy tôi nói như thế nào, trong phái chuẩn bị cho mấy người nhập ngũ, còn nữa, mấy đẳng vậy?
Ngọc Chấn hỏi, người này thật ra cũng rất mừng rỡ.
Bởi vì, việc này thành công thì công lao sẽ rất lớn, đến lúc đó, lãnh
đạo Tổ A cao hứng nói với lãnh đạo mình vài câu thì cũng là rất tốt rồi.
- Ngũ đẳng đến lục đẳng, chỉ hai người, nhiều hơn không được. Phái chúng ta cũng chỉ còn vài người ngũ đẳng lục đẳng là thanh niên mà thôi.
Dương Trấn Tử rất đau lòng.
- Chẳng lẽ cứ để Diệp Phàm kiêu ngạo như vậy à? Chúng ta bị bắt nạt như vậy à?
Ngọc Hồng Đông hừ nói.
- Chuyện của hắn thì nói sau, trước tiên thả được người ra mới là quan
trọng. Khi việc này giải quyết xong thì chúng ta sẽ cho hắn biết thế nào là Côn Lôn phái.
Dương Trấn Tử hiện ra vẻ mặt dữ tợn.
- Hay là chúng ta đưa ra điều kiện với lãnh đạo tổ A, cứ để bọn họ giáng cho Diệp Phàm vài cái tát đã. Tin rằng nếu như bọn họ cần đệ tử của
chúng ta thì việc này họ sẽ đồng ý thôi. Đây không phải nhất cử lưỡng
tiện hay sao?
- Việc này có thể đưa ra điều kiện. Tôi nghĩ, nếu tổ A năng lượng lớn
như vậy, cho Diệp Phàm một bài học cũng không phải là khó. Tổ A tuy rằng không chính thức lộ ra, nhưng quyền lực chi phối của bọn họ lại vô cùng lớn. Có thể thông qua thủ đoạn khác để trừng trị tên kiêu ngạo đó.
Côn Lôn phái nói là làm, Ngọc Chấn chạy về thủ đô ngay trong đêm.
Tuy nhiên, Côn Lôn phái vẫn đang quan sát, ba bốn ngày nữa, phát hiện
Diệp Phàm căn bản không hạ giọng, về mặt bồi thường, Côn Lôn phái cũng
đã xuất ra ba chục triệu rồi, nhưng Diệp Phàm chê ít. Cuối cùng Dương
Trấn Tử tức giận gọi điện cho Ngọc Chấn.
Buổi sáng ngày thứ năm, Diệp Phàm nhận được điện thoại của Cung Khai Hà.
- Ha ha, đồng chí Diệp Phàm, cậu lại làm được một việc lớn cho tổ rồi.
Cung Khai Hà tâm trạng rất tốt.
- Chuyện gì vậy? Sao tôi không biết nhỉ?
Diệp Phàm hỏi, thật sự không rõ.