- Phái Côn Lôn nhả ra, muốn dùng đệ tử để đổi lại công bằng cho mọi
người mà.. Trong bọn họ có con nuôi của một trưởng lão gọi là Ngọc Chấn, thông qua anh ta để nói.
Cung Khai Hà nói.
- Vài người bọn họ ra, trình độ như thế nào?
Diệp Phàm hừ nói.
- Tình hình là hai người, một người là ngũ đẳng một người là lục đẳng.
Cung Khai Hà nói,
- Cho nên, chuyện này là anh lập công lớn. Trước kia chúng ta đi nhận
người bọn họ cũng không để ý người, nhưng thật ra bây giờ tự mình đã tìm tới cửa.
- Anh đồng ý?
Diệp Phàm hỏi.
- Sao có thể đồng ý dễ dàng như vậy, tôi có tìm hiểu qua, bọn họ có hai mươi đệ tử bị anh thủ sẵn rồi.
Hơn nữa, trong đó có một trưởng lão tên Chu Phi nghe nói là cao thủ 12 đẳng. Nghe nói người này mới chừng bốn mươi tuổi.
Còn có rất nhiều thời gian dốc sức cho tổ.
Tự nhiên Cung Khai Hà cười khan hai tiếng như kẻ phản bội.
- Lão Cung, dạ dày của anh còn không nhỏ, phỏng chừng là chướng mắt với
ngũ đẳng lục đẳng, bây giờ lại muốn cao thủ trên 12 đẳng.
Lần này phái Côn Lôn đúng là tiền mất tật mang. Chẳng qua, người ta là
trưởng lão, muốn tiến vào phỏng chừng là khó khăn không nhỏ.
Mặc dù ở trong phái Côn Lôn cao thủ 12 đẳng là bảo bối. Điều kiện của anh tương đối là chênh lệch.
Tuy nhiên, trong chuyện này tập đoàn Hoành Không chúng ta có thể có lợi ích?
Diệp Phàm hỏi.
- Các anh còn muốn ưu đãi gì, cần bồi thường đã bồi thường cho các anh.
Phỏng chừn việc này được năm nghìn vạn cũng có thể xử lý êm đẹp toàn bộ
rồi.
Hơn nữa, tổn thất của các anh cơ bản là không có khả năng đến năm nghìn
vạn. Đừng nghĩ tôi không hiểu, anh bí mật cho người động thủ có phải hay không?
Các anh bị phá nhưng thật ra rất thoải mái, lần này thật ra là phái Côn Lôn coi tiền như rác. Người ta phải bỏ tiền, sẽ đau hơn.
Còn việc các anh ký hợp đồng với Hồng Phách Thiên Chân, rõ ràng là giả.
Cung Khai Hà hừ nói.
- Tại sao có thể nói là giả chứ, tất cả mọi thủ tục đã đóng dấu đỏ hoàn
thành. Anh có thể cho người cầm đi dám định, để xem có phải là giả hay
không. Còn về việc nói bọn họ đập vỡ, là có chứng cớ đầy đủ. Không có
biện pháp nào để chối xãi. Nam nghìn vạn để xử lý công bằng việc này, đó là không có khả năng.
Diệp Phàm nói.
- Vậy anh muốn bao nhiêu?
Cung Khai Hà hỏi.
- Nể mặt anh, trên đánh sáu chiết , không có 300 triệu đừng mơ tưởng đến xử lý việc này. Diệp Phàm tôi không vội, cứ để người của bọn họ ở trong lao ngồi chờ là được.
Diệp Phàm hừ nói.
- Anh ý, đúng thật là tiền vào ngay trước mắt. Tôi không nói quá chứ,
viễ này mà trong tổ ra mặt không phải nhiều như vậy. Tôi sẽ tăng thêm sự khó khăn, tuy nhiên. Không phải vì để anh kiếm tiền, mà là vì muốn kéo
Chu Phi vào trong tổ.
Cung Khai Hà nói.
- Đó là chuyện của các anh, chúng tôi có nguyên tắc của chúng tôi. Lần
này các anh cũng đừng trách chúng tôi, hiện tại Diệp Phàm tôi là tổng
giám đốc tập đoàn Hoành Không.
Phải làm vì quyền lợi của công ty. Hơn nữa, việc này là do bọn họ sai toàn bộ. Làm chuyện xấu thì phải trả giá thôi.
Ba trăm triệu là quan trọng đối với chúng tôi. Nếu như tổ đặc nhiệm A can thiệp vào trong việc này. Diệp Phàm tôi không đáp ứng.
Thái độ Diệp Phàm cương quyết.
- Anh đúng thật là không ra gì. Anh thật sự muốn kết hạ với phái Côn Lôn có phải hay không? Anh đang nghĩ đến mấy ngàn năm đại phái của người ta có phải hay không? Đại sư Tam Hóa của phái Võ Đang thế nào? Phái Côn
Lôn là theo Lâm Tề của phái Võ Đang.
Là phái lớn ngàn năm, nội tình rất sâu. Đừng có cứng rắn, Diệp Phàm anh còn muốn can thiệp vào.
Hơn nữa, trong tổ cũng không hy vọng anh bị tổn thương cái gì. Việc xây
dựng Hoành Không các anh thiếu tiền tôi biết, anh là người có tâm tốt.
Nhưng, cũng phả chú ý đến việc bảo vệ chính mình có phải không?
Cung Khai Hà nói.
- Việc này không phải thương lượng, nếu phái Côn Lôn nhất định không chịu buông tay, Diệp Phàm tôi liền chờ đợi là được.
Tôi không ngại che cho bọn họ. Đến lúc đó. Trong tổ không phát hiện là
được. Hơn nữa, một khi có đệ tử của bọn họ vào đội sau này sẽ không có
quan hệ với môn phái ban đầu.
Trong tổ cũng không cần phải can thiệp.
Diệp Phàm hừ nói, khiến cho Cung Khai Hà tức giận thiếu chút nữa phải vung tay.
- Được rồi, anh đã quyết định như vậy tôi cũng không có biện pháp nào
ngăn cản anh. Yêu cầu của anh tôi có thể nói một chút với bọn họ.
Đương nhiên, có thể quyết định việc dùng người. Có điều muốn nói, tôi hy vọng là anh đừng quá ương ngạnh.
Việc di chuyển người anh em phải rõ ràng. Tuy nói cá nhân anh có năng
lực, nhưng mà, anh còn có bằng hữu, có người nhà phải không?
Bất luận việc gì bọn họ cũng có thể bị thương tổn. Cung Khai Hà tôi cũng sẽ đau lòng lắm.
Cung Khai Hà nói.
- Việc này tôi đã sớm nghĩ tới. Anh chỉ cần năm nghìn vạn để làm. Phái
Côn Lôn là đại phái mấy ngàn năm, bọn họ sẽ không để người khác bắt nạt. Khẳng định sẽ trả thù. Lấy ít đi một chút không bằng lấy nhiều hơn một
chút. Dù sao đều phải cân đối. Cho nên, tôi tiếp nhận là được.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, tốt nhất đừng như vậy. Việc này, tôi sẽ giữ một chút. Đừng quá mức, tuy nhiên, dù như thế nào, trong tổ cũng kiên quyết đứng về phía anh.
Cung Khai Hà thở dài cúp điện thoại.
- Lần này đúng là phái Côn Lôn đưa đồ ăn cho Diệp Phàm.
Sau khi nghe nói Kế Vĩnh Viễn cũng thở dài.
- Để người của họ chắc chắn được thả, họ sẽ đáp ứng điều kiện của Diệp Phàm.
Cung Khai Hà nói.
- Điều kiện của chúng ta bọn họ có thể đồng ý không?
Kế Vĩnh Viễn hỏi.
- Nếu bọn họ không đồng ý chúng ta sẽ không hòa giải, không có chúng ta
hòa giải cho dù bọn họ có bỏ ra ba trăm triệu, tin chắc rằng Diệp Phàm
sẽ không đồng ý. Đồng chí Diệp Phàm là một người có tâm trong tổ mà Cung Khai Hà tôi biết đến. Tên nhóc này có kiếm tiền, cũng sẽ làm việc vì tổ đặc nhiệm A. Anh cứ xem di.
Cung Khai Hà cười nói.
Vào buổi tối, Diệp Phàm cảm giác bên hông dường như có cái gì đó chấn
động. Cúi đầu xuống nhìn thất Huyết Cương đang làm chấn động.
Chẳng lẽ là thằng này thức dậy, sau đó nhanh chóng chạy đến chỗ không có một bóng người trên núi Thiên Thông thi triển Huyết Cương, không lâu
sau Huyết Cương liền lớn
lên.
Trong nháy mắt, khiến Diệp Phàm mừng rỡ không ngớt chuyện đã xảy ra.
Chỉ thấy đột nhiên Huyết Cương mở ra song chưởng, xích một tiếng, một
đôi cánh màu đen ở dưới nách của nàng tự nhiên duỗi ra, nàng cất cánh,
cả người bay lên không trung biểu diễn quay cuồng.
Không lâu sau, thanh âm ba ba vang lên.
Thấy Huyết Cương há miệng ra hút nước trong đầm, một ngấn nước bị nàng
hút một hàng dài lên trên bầu trời giống như một gốc cây đại thụ ba
người ôm.
Không lâu sau, vài tiếng giòn vang, vỏ gốc cây cổ thụ giống như bị lột
xác chỉ còn trơ trụi mỗi thân cây, chiêu thức ấy khiến cho Diệp Phàm
khâm phục.
Không lâu sau, Huyết Cương bay múa trên không trung. Khiến cho Diệp Phàm giật mình không thôi bởi vì ban đầu trên người Huyết Cương có màu đen
lúc này tự nhiên da lại tróc hết ra giống như cởi áo ra không trung bị
nàng hóa tất cả thành bột phấn.
Huyết Cương không ngừng nhảy múa, trên người như được cởi bỏ một lớp da. Sau đó, nàng lẳng lặng đứng trước mặt Diệp Phàm.
Dưới ánh trăng, một thân thể trần truồng sống động trước mặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm phát hiên, làn da Huyết Cương sau khi bị tróc có vẻ giống màu cây Ma Hoàng, đã gần giống với màu da của người sống.
Mắt Huyết Cương màu xanh lam giật giật, lại hơi có chút đỏ. Nàng liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, không tự nhiên nói:
- Tiên sinh, anh xem đủ chưa?
- Ha hả, ngại quá. Cô khoác áo lại đi?
Diệp Phàm nói xong, nhưng hai mắt cũng khong rời thân thể trần trụi của Huyết Cương.
- Khanh khách...
Huyết Cương cười, thân thể bắt đầu xoay tròn, càng di chuyển càng không
thấy lông ở trên người, một bộ quần áo được hình thành ngưng tụ trên làn da.
Diệp Phàm có chút mơ màng, bởi vì, Huyết Cương dùng phương pháp đặc biệt để ngưng tụ thành quần áo giống như của công chúa cổ đại.
Chiếc váy màu lục nhạt, bởi vì váy này không phải mình làm, mà là Huyết
Cương dùng phương pháp đặc biệt ngưng tụ mà thành, quần áo này có vẻ rất tao nhã, rất mộc mạc, nó cũng không lộng lẫy.
Dưới ánh trăng, Huyết Cương giống như một cô công chúa kiêu ngạo, hơn nữa còn có vẻ giống như công chúa đất nước Ba Tư.
- Cô làm thế nào có bộ quần áo đẹp vậy?
Diệp Phàm hỏi, nhưng thật ra là khá tốt.
- Chính là chúng hóa thành.
Huyết Cương khẽ động, hơn chục con giun đang hiện ra.
- Những con rết nơi âm phủ này còn có tác dụng như vậy, thật là không nghĩ tới.
Diệp Phàm kêu lên.
- Anh chắc chắn nhìn thấy tôi hấp thu rất nhiều những con rết âm phủ có phải không?
Huyết Cương hỏi.
- Ừ, trong sa mạc có người tặng cô một con gian. Rất nhiều con, có thấy người đó sao?
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Tôi không rõ lắm, tuy nhiên, thật sự tôi chỉ có một con rết nơi âm phủ đang ở trong cơ thể của tôi, nó là loại vương trùng.
Trong cơ thể tôi luyện ra một loại khí. Loại khí này không giống như nội khí người sống các anh luyện.
Sau khi người nọ cho tôi, tôi thấy có thể tùy ý khống chế chúng nó.
Huyết Cương nói.
- Cô có nhớ rõ người cho cô con rết âm phủ không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không nhớ rõ.
Huyết Cương nói.
- Bây giờ không phải cô thăng cấp lên Phi Cương sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Cần phải tính chứ, đột nhiên tôi có thêm một đôi cánh. Đôi cánh này cũng là thịt.
Huyết Cương vừa nói vừa đi đến trước mặt Diệp Phàm.
Diệp Phàm đưa tay sờ sờ cảm thấy đúng là thịt, có điểm giống với cánh của con dơi.
Hơn nữa, Huyết Cương vừa thu lại, tự nhiên Đông Đông lại tự động chui
vào trong nách Huyết Cương. Kế sát trên thân thể, nếu Huyết Cương không
nói, căn bản hắn không thể tin được đây là một đôi cánh.
- Tiên sinh, thực lực của tôi có thể đạt được đến giai đoạn đầu của Tiên thiên. Còn Phi Cương mà nói, chắc chắn thực lực của tôi có thể đạt tới
Bán Niệm khí. Cũng không hiểu được nguyên nhân là gì, tôi cũng không thể đạt tới.
Huyết Cương nói.
Diệp Phàm kiểm tra một chút, cũng không phát hiện ra cái gì tinh xảo. Thân thể của Huyết Cương không giống với người sống.
Nàng cũng không có kinh lạc, trong cơ thể chỉ có khí, loại khí này cũng
không phải là nội khí. Diệp Phàm thấy cơ thể nàng có chút không linh
hoạt.
Mà kinh lạc cũng không giống với, tạm thời Diệp Phàm cũng không rõ nguyên nhân là sao. Huyết Cương giống như tràn ngập huyền cơ.
Sau khi thu Huyết Cương lại, không thể ngờ được mỹ nhân cá các cũng để
lộ ra thân thể. Nàng là nước, cho nên đi theo Diệp Phàm đến bờ đàm thì
đột nhiên đâm vào trong, lộ ra một mỹ nhân cá.
Con búp bê này được làm từ sương sơm, Diệp Phàm thật sự bối rối.