- Hi hi, việc này đương nhiên mọi người đều có tiểu xảo. Thị
trường tàn khốc, không còn cách nào khác. Nếu không phấn đấu
thì chúng ta sẽ bị đào thải.
Như thế đối với Tập đoàn Hoành Không mà nói thì sẽ là phá
sản. Hậu quả này là hiện thực mà mỗi người Hoành Không đều
không thể chấp nhận được.
Vì kế sinh nhai của bọn họ, vì mỗi người Hoành Không, một vài tiểu xảo tôi không thể không dùng. Việc này thực ra cũng thuộc về phạm trù cạnh tranh thương mại có phải không nào?
Diệp Phàm cười gượng, có những việc không thể che giấu được
nữa. Ví dụ việc lần trước Cổ gia ở Kim Lăng chuyển đổi kinh
doanh đương nhiên chính là một trong những tiểu xảo của Diệp
Phàm.
- Bộ đã cảm thấy trong một tỉnh mà có bất đồng như thế sẽ
không có lợi đối với sự phát triển lớn mạnh của 3 nhà các
cậu, bất kể ai đảm nhận vị trí lãnh đạo của 3 nhà này.
Có lẽ cũng sẽ coi đối phương là đối thủ mạnh mẽ, nhất định
sẽ không ngừng có những xung đột nhỏ, đây chính là điều bất
lợi.
Tuy cạnh tranh là tàn khốc, tuy cạnh tranh có lợi cho sự phát
triển của nhà máy, nhưng nếu có thể điều tiết khống chế thì
lại chính là một sự lãng phí lớn tài nguyên.
Cao Nhất Thiên nói.
- Thế Bộ có cách gì để giải quyết vấn đề này, ví dụ như
thông qua việc điều tiết khống chế, tôi thấy cách này cũng
không thực hiện được.
Nơi xuất hàng của 2 công ty bọn họ phần lớn đều nhờ vào nhà
nước. Mà đại đa số sản phẩm của chúng tôi đều phải tự mình
đi tìm thị trường.
So với bọn họ, bọn họ dù thế nào cũng đảm bảo doanh thu, còn chúng ta phải tự tìm đầu ra, thế chẳng phải là khó khăn hơn
hay sao.
Ảnh hưởng của thị trường đối với chúng tôi rất lớn. Cuộc
sống của chúng tôi cũng khó khăn hơn một chút. Còn về việc
điều tiết khống chế của Bộ, ảnh hưởng lớn đối với bọn họ,
sức ảnh hưởng đối với chúng tôi nhỏ hơn nhất nhiều.
Diệp Phàm nói.
- Việc này tôi hiểu, nếu chỉ là sự điều tiết khống chế của
Bộ thì muốn làm cho 3 công ty các cậu sống hoà bình là điều
không thể.
Việc này cũng không phù hợp với nguyên tắc cạnh tranh thương
mại. Hơn nữa cũng đi ngược với quy luật thị trường, không thể
thực hiện được.
Từ một phương diện khác mà nói cũng không có lợi đối với sự
phát triển lớn mạnh của 3 công ty các cậu. Cậu nghĩ xem, nếu
điều tiết khống chế được các cậu ngồi lại với nhau, không
tính đến sự phát triển thì công ty sẽ phát triển thế nào.
Đây là kết quả của thời đại kinh tế kế hoạch, bây giờ là kinh tế thị trường, chúng ta tuyệt đôi không thể quay trở lại con
đường cũ.
Đương nhiên, nhà máy quốc hữu vốn đầu tư là để bảo đảm một
số yêu cầu của nhà nước, bảo đảm mạch máu kinh tế để giúp
đỡ nhà máy.
Những nhà máy như thế cũng không thể đưa hết lên thị trường,
cần phải bảo đảm sự thông suốt cho mạch máu kinh tế quốc gia
có phải thế không nào?
Tuy nhiên, sau khi trải qua thảo luận, Bộ cũng có một số biện
pháp, đó chính là thông qua phương thức điều chỉnh để đưa những xí nghiệp này thành xí nghiệp nửa thị trường.
- Việc này tôi vẫn có chút không hiểu.
Diệp Phàm hỏi.
- Chính là nhờ xí nghiệp của các cậu đưa một số sản phẩm có ảnh hưởng không lớn đối với nhà nước lên thị trường, tham gia
cạnh tranh thị trường, bảo đảm xí nghiệp có thể duy trì sự
phát triển không ngừng.
Làm như thế có thể giảm bớt một số gánh nặng của nhà nước
và Bộ. Sau đó, về lâu dài cũng có thể giảm bớt sự xung đột
của các cậu, bảo đảm sự phát triển của nhà máy càng nhanh.
Cao Nhất Thiên nói.
Diệp Phàm ngạc nhiên, nói:
- Nhờ Tập đoàn Hoành Không chúng tôi để tiêu thụ sản phẩm cho
bọn họ, việc này, sản phẩm của chúng tôi còn chưa bán ra
được, làm gì có khả năng lại đi tìm thị trường cho bọn họ.
Nếu có con đường như thế thì chi bằng chúng tôi nghĩ cách tự
làm lớn mạnh mình còn hơn. Làm người bán hàng cho bọn họ, tôi không đồng ý.
- Ha ha, không phải là bảo cậu làm người bán hàng cho bọn họ.
Cậu vẫn chưa hiểu rõ ý của tôi nói, đương nhiên, tôi cũng chưa
nói rõ ràng.
Cao Nhất Thiên cười nói.
- Tôi rửa tai lắng nghe đây.
Diệp Phàm nói.
- Ý của Bộ chính là, nói thế nào nhỉ. Tỉnh Điền Nam có thể
đưa Địa khu Giang Hoa vào nằm trong Đại quy hoạch Hoành Không,
còn tỉnh Thiên Vân cũng cắt thành phố Hạng Nam cho các cậu. Bây giờ cậu đã hiểu chưa?
Cao Nhất Thiên nói.
- Vẫn chưa hiểu.
Diệp Phàm sớm đã cảm giác được, tuy nhiên hắn vẫn đang giả vờ.
- Ha ha ha, cậu thực sự không hiểu hay là thế nào. Thôi được
rồi, nói thẳng luôn đi. Ý của chúng tôi là 3 tập đoàn các cậu có thể hợp thành 1 được hay không?
Tạo ra một hình thức tập đoàn liên minh, còn ý của Bộ chính
là nhập Cơ khí TQ và Điện khí Tây Nam vào Đại quy hoạch Hoành
Không.
Đương nhiên, bọn họ không thể nói hoàn toàn là công ty con của các cậu, mà là Tập đoàn liên minh.
Cao Nhất Thiên cười nói.
- Liên minh, nếu đã nhập vào Đại quy hoạch Hoành Không mà lại
không thể trở thành công ty con của chúng tôi, thế thì địa vị
của 3 tập đoàn chúng tôi sẽ xác định thế nào?
Điền Nam đưa Giang Hoa, Thiên Vân cũng đưa Hạng Nam cho các cậu là do Tập đoàn Hoành Không trực tiếp quản lý.
Nếu bọn họ qua đây làm liên minh, đến khi đó việc thống nhất
quản lý sẽ nảy sinh vấn đề. Tôi e là không những không thể
điều chỉnh tốt hơn mà ngược lại còn càng làm loạn hơn.
Làm thế khiến cho Đại quy hoạch Hoành Không chẳng ra cái gì thì chẳng phải là lại có tác dụng lại hay sao.
Diệp Phàm nói, đương nhiên không thể dễ dàng đồng ý. Trừ phi có thể làm chủ thì còn được.
- Đương nhiên, liên minh thì liên minh. Trong liên minh cũng phải
phân lớn bé chứ có phải không nào? Đã là quy thuộc về Đại quy hoạch Hoành Không.
Thì đương nhiên Tập đoàn Hoành Không các cậu là lớn rồi có
phải không nào? Có điều, quan hệ của các cậu lại không thể quy là Tổng công ty và công ty con được, chỉ có thể là liên minh.
Nên nói là 3 công ty các cậu đều nằm trong hạng mục trọng điểm là Đại quy hoạch Hoành Không.
Mà trong 3 công ty thì Tập đoàn Hoành Không chính là lớn nhất. 3 công ty có thể tổ chức một Hội đồng quản trị mới, đồng chí
Diệp Phàm, nếu cậu là Chủ tịch Hội đồng quản trị, thế chẳng phải là cũng có quyền lực nhất định đối với 2 tập đoàn công ty kia hay sao.
Tuy không phải là công ty con của Tập đoàn Hoành Không. Nhưng cậu chỉ cần có quyền nói thì công ty con hay không cũng chẳng khác nhau nhiều.
Ý của Cao Nhất Thiên là ám chỉ Diệp Phàm có quyền lực là được rồi, lo những việc khác làm gì.
- Như thế việc phải làm sẽ nhiều rồi, đối với việc này có
lẽ Tập đoàn Hoành Không lại phải thành lập một Uỷ ban để
quản lý 3 công ty này. Và Uỷ ban quản lý này là do thành viên
Ban lãnh đạo 3 công ty hợp thành.
Diệp Phàm nói.
- Thực ra các cậu đã bắt đầu rồi.
Cao Nhất Thiên nói.
- Nói như thế là thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Rất đơn giản mà, một khi Đại quy hoạch được phê chuẩn, Giang
Hoa và Hạng Nam chẳng phải là đã nằm trong Đại quy hoạch Hoành Không rồi sao.
Đến lúc đó, có lẽ không thành lập một cơ quan quản lý thì làm sao phối hợp được giữa 3 công ty các cậu.
Bây giờ chỉ phụ thuộc vào thời gian xây
dựng, khúc mắc về lợi ích không phải là rất lớn. Một khi việc xây dựng hoàn tất,
khi có thể thu lợi, lợi ích phân chia như thế nào thì sẽ được
lộ ran ngay.
Đến khi đó, chuyện phiền phức sẽ càng tăng. Mà Tổ đệ trình
bây giờ của các cậu chính là cũng đã có hình thức giống như
cấp quản lý của Đại quy hoạch Hoành Không rồi.
Thực ra, tôi cảm thấy các cậu nên sớm thành lập một cấp quản
lý chính của Đại quy hoạch Hoành Không chứ không phải là Tập
đoàn Hoành Không đang quản 2 thành phố như hiện nay.
Việc này, nếu quyền quản lý là do Tập đoàn Hoành Không thì
có một vài danh không chính mà ngôn cũng không thuận. Bởi vì
dù gì Giang Hoa và Hạng Nam cũng là cấp dưới chính thức thuộc chính phủ.
Còn các cậu thì cũng chẳng có cách nào để quản lý được có
phải không nào? Sau sự kiện “Thổ Vương Gia” đã xảy ra lần này,
Bộ cũng vẫn đang thảo luận về việc này đề này.
Cho nên điều chỉnh hợp nhất tài nguyên của 3 tập đoàn các cậu. Cùng hưởng kỹ thuật sản phẩm, cùng hưởng thị trường tiêu
thụ, cùng kiếm tiền mới là cách hoàn mỹ nhất.
Mà Đại quy hoạch Hoành Không chính là cơ sở và điều kiện để 3 tập đoàn điều chỉnh hợp nhất với nhau. Lấy Đại quy hoạch
Hoành Không làm bối cảnh để thành lập một cơ quan quản lý là
việc phải làm.
Cao Nhất Thiên nói.
Thực ra Diệp Phàm cũng nhận thức tương đối về quan điểm này.
- Tuy nhiên, nếu thành lập cơ quan như vậy thì rốt cuộc gọi là
cái gì thì cũng khó nói. Hơn nữa, cơ quan này thuộc về ai
quản lý. Cấp bậc và ban ngành cấp dưới của cơ quan này sẽ bố trí như thế nào lại là một vấn đề rất lớn.
Diệp Phàm nói.
- Khu phát triển kinh tế cậu xem tên gọi này thế nào?
Cao Nhất Thiên nói.
- Hình như không thích hợp lắm, bởi vì Giang Hoa và Hạng Nam
cũng nằm trong đó. Khu kinh tế là lấy phát triển kinh tế làm
chính. Mà 2 thành phố này lại là khu vực hành chính.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Việc này đúng là một vấn đề lớn.
Cao Nhất Thiên cũng có chút hao tâm tổn trí.
- Nếu gọi là Tân khu Hoành Không thì còn có lý một chút.
Diệp Phàm nói.
- Tân khu Hoành Không…
Cao Nhất Thiên ừ à, đột nhiên vỗ đùi một cái, cười nói,
- Hay, hay lắm, khu Hoành Không là hay nhất.
Như thế chẳng phải là liên hiệp 2 thành phố Giang Hoa, Hạng Nam
và Cơ khí TQ, Điện khí Tây Nam sẽ thành lập một liên minh khu
vực mới hay sao.
Cấp bậc hoàn toàn có thể thăng chính thức lên đến cấp Phó
tỉnh. Chỉ có điều, việc này liên quan đến tân khu mới của mây
khu trong tỉnh, nếu thực sự thành lập thì sẽ là một đại sự.
Còn phải trưng cầu sự đồng ý của lãnh đạo 2 tỉnh nữa, còn
phải đăng báo, khó khăn này sẽ rất lớn. Nếu do tỉnh Thiên Vân
quản lý, những đồng chí bên Điền Nam liệu có đồng ý hay không.
Ngược lại cũng thế. Chủ yếu là vì thành quả sự phát triển của khu Hoành Không mà dẫn đến người ta lườm nhau.
Cao Nhất Thiên nói.
- Hai tỉnh cùng quản lý lại thêm sự chỉ đạo của nghiệp vụ
của Uỷ ban Quốc tư chẳng phải là càng tốt hay sao. Đây gọi là 3 tầng cùng quản lý. Có chút giống như sự hiệu quả của việc
“mở rộng” Tập đoàn Hoành Không bây giờ.
Diệp Phàm nói.
- Ý tưởng này cũng có sự mới mẻ, thực sự có sự mới mẻ. Cứ như thế đi, tôi sẽ đem việc này báo cáo trước với Chủ nhiệm
Lưu một chút, sau đó kết quả có thể thảo luận trên hội nghị
ban lãnh đạo một chút xem xem hiệu quả thế nào. Đương nhiên, bây giờ mới chỉ là ý tưởng. Ý tưởng này rất khiến cho người ta
hứng thú đấy.
Cao Nhất Thiên hứng trí.
Sau đó, sau khi Diệp Phàm đi ra gọi điện thoại cho Ninh Chí Hoà. Ninh Chí Hoà cảm thấy cũng có sự mới mẻ, bởi vì việc thành lập Tân khu cấp bậc Phó tỉnh phải được sự phê chuẩn của
Chính Vụ Viện, việc này rất lớn.
Hơn nữa, nhiều nơi quản lý cũng khiến cho Tân khu này có lẽ sẽ đến lúc rơi vào tình thế lúng túng. Khi trao đổi với Chủ
tịch Dương bên Điền Nam thì phát biểu của ông ta cũng tương tự.
Diệp Phàm dù có chút hương phấn nhưng trong lòng cũng rất nặng nề.
Vừa đấy đã hết một ngày, buổi tối Diệp Phàm vừa trở về nhà thì phát hiện nhạc phụ Kiều Viễn Sơn cũng đã đến.
Kiều Viễn Sơn đang chơi đùa cùng với Diệp Khinh và Diệp Thanh Liên, hai ông cháu rất vui vẻ.
- Nào nào, Thanh Liên, thơm ông ngoại nào.
Kiều Viễn Sơn cười hớn hở.
- Ha ha ha…
Diệp Thanh Liên cười rất vui vẻ.
- Diệp Khinh, thơm cậu nào.
Kiều Báo Quốc cũng rất vui vẻ bế Diệp Khinh.
- Nhìn hai người cứ nha trẻ con vậy.
Kiều Viên Viên vẻ mặt hạnh phúc.
- Thì sao nào, bọn ta cũng là từng là trẻ con mà.
Kiều Viễn Sơn cười nói.
- Bố, anh, mọi người đến ạ?
Diệp Phàm chào hỏi.
- Ha ha, hai đứa nhỏ này, chơi vui quá.
Kiều Viễn Sơn cười tủm tỉm nhìn Diệp Phàm.
- Ông này, để bà ngoại tôi bế cháu cái nào, đừng có bế một mình như thế chứ.