Diệp Phàm dùng đôi mắt ưng nhìn nhìn, nhất thời kinh ngạc, nói:
- Đúng là con cá này giở trò.
Bởi vì, chắc chắn là cá sấu mười chân lẻn vào trong nước há miệng cắn vào chân Lạc Phi một cái.
- Súc sinh!
Diệp Phàm phẫn nộ, tát về hướng cá sấu. Nội khí điên cuồng như đao bổ về phía cá sấu mười chân.
- Cá sấu mười chân đã sống không dưới nghìn năm. Phải cẩn thận đó, nó rất hung bạo đấy.
Lệ Vô Nhai đề phòng nói.
Một tiếng nổ giòn vang, Diệp Phàm bị cá sấu phản công lại ngã té lăn ra hơn mấy chục thước thiếu chút nữa làm vách tường đổ.
- Mau xử lý nó, dùng hồn khí cao nhân để khống chế cá sấu mười chân.
Người này đang dung hợp định thôn tính nội khí của Lạc Phi thành nội khí của mình, mau giữ lấy hồn khí của Lạc Phi.
Lúc này, có tiếng Lô Định Tông truyền đến.
- Đây chẳng phải là cao thủ Thoát Thần cảnh sao?
Diệp Phàm khiếp sợ thiếu chút nữa rớt cằm.
- Chưa chắc, phỏng chừng người này còn mượn hồn khí của cá sấu mười chân để bảo tồn đến bây giờ. Không khác biệt lắm so với hồn khí trong pho
tượng Tam Hóa. Phỏng chừng là ông ta phát hiện ra thân thể của Lạc Phi
thích hợp với ông ta, cho nên, muốn chiếm đoạt hồn khí để nấp trong cơ
thể của Lạc Phi chờ cơ hội để chuyển sang kiếp khác.
Lô Định Tông nói.
Diệp Phàm nhanh chóng đưa Lô Định Tông đến giải thích cho hai lão.
- Giết ông ta đi.
Ba người cùng kêu lên, Nhất Tiêu Hồng thản nhiên chợt lóe lên hồng ảnh
về phía cá sấu mười chân, còn hai lão già cùng nhau chưởng về phía cá
sấu.
Ba sức mạnh dồn lại khiến cho nước Hàn Đàm bị nhấc cao lên mấy chục
thước. May mà Diệp Phàm đã chuẩn bị tốt, bằng không, thể nào cũng khiến
cho các hòa thượng của Hàn Lâm tự bị hù chết.
Tuy nhiên, cá sấu vẫn cắn chặt lấy Lạc Phi. Mà cơ thể của Lạc Phi ngày càng trở nên yếu hơn.
Diệp Phàm biết, phỏng chừng nội khí của Lạc Phi bị người nọ thôn tính chuyển hóa thành nội tức của chính mình.
Diệp Phàm phát hỏa, can đảm đi vào trong nước. Ôi mẹ nó, đi vào trong
nước mới phát hiện ra cá sấu mười chân quá lớn, phỏng chừng phải dài hơn mười thước, lớp da trên người giống như lớp chống đạn bọc thép của xe
tăng, từng chỗ đều có bàn tay lồng ở trên người.
Can Tương bay ra tìm kiếm lân giáp. Tuy nhiên, chỉ thấy một dấu vết rất
mờ, không gây thương tổn cho nó. Hồng Tà và Lệ Vô Nhai cũng nhảy vào
trong nước, đều kéo lấy cá sấu mười chân khiến chân nó muốn rớt ra.
Thân thể cả sấu bị buộc lại không kêu được thành tiếng. Diệp Phàm di
chuyển đến dưới bụng cá sấu. Con dơi hóa thành con dao găm hung hăng đi
vào trong.
Xích…
Lần này có hiệu quả, tự nhiên bụng cá sấu bị uy hiếp, bị con dơi đâm một mũi bằng đầu ngón tay khiến máu chảy ra.
- Tránh mau.
Lô Định Tông kêu lên, tuy nhiên, không còn kịp nữa rồi. Cá sấu mười chân giống như bị chọc giận. Hai cái đùi của kẹp lấy cả người Diệp Phàm.
Diệp Phàm đau đớn, cảm giác giống như bị hai tấm thép kẹp lại. Còn tấm thép kia co lại nhanh không kịp thở.
Hai lão già Hồng Tà vừa nhìn thấy nhanh chóng chạy tới muốn ngăn cả hai
cái đùi của cá sấu. Cá sấu mười chân bắn ra, khiến hai lão già này bay
lên trên bờ.
Mỹ nhân ngư vừa thấy, nhanh chóng chạy đến hai chân.
Một âm thanh răng rắc vang lên. Hai bên đùi có dấu vết bị chém, nhưng không làm nó bị thương.
Diệp Phàm nín thở ở trong nước không được bao lâu, nhanh chóng bị ngạt.
Mỹ nhân ngư vừa thấy người này giống như đang giãy dụa, biết là không
được.
Nhanh chóng chạy đến há mồm hôn Diệp Phàm một hơi. Diệp Phàm cảm giác thư thái một chút, bằng không, đã bị ngạt đến chết rồi.
Lúc này cũng không kịp nhận ra đôi môi dưới nước này là của Mỹ nhân ngư, Mỹ nhân ngư liên tục độ khí để cho Diệp Phàm thở.
Tuy nhiên. Hai chân càng ngày càng giáp chặt.
Hai lão Hồng Tà giả vờ bị ngất, hai lão già này bí mật tiến vào trong nước đánh từ hai phía vào cá sấu.
Màu xanh trên thân thể Lạc Phi dần dần biến mất, Diệp Phàm căm phẫn tới cực điểm. Há mồm lấy một viên độc đàm ra.
Một tiếng nổ ầm vang.
Diệp Phàm kinh ngạc phát hiên, hình như cá sấu rất sợ độc. Tự nhiên giơ
một chân ra. Diệp Phàm thấy vậy biết là sẽ có phương pháp.
Lập tức đem toàn bộ nội khí bức ra ngưng tụ nước thành một quả bóng
nước. Toàn bộ độc khí được dung nhập vào bên trong bóng nước.
- Đi tìm cái chết đi cá sấu.
Trong lòng Diệp Phàm kêu lên một tiếng, độc cầu tiến đến trên đầu cá sấu nổ tung.
Một tiếng nổ ầm vang, nước đàm giống như nổ tung dường như đều lủi đi
theo hướng bờ biển. Mà ngay cả hai lão già Hồng Tà đều bị đạn độc làm
cho ngã đụng phải bức tưởng không đứng dậy nổi.
Diệp Phàm phát hiên, trên đầu cá sấu chảy máu. Mà miệng cũng có một chút.
Con dơi bay đi tới người đàn ông. Ra sức hút máu trên đầu cá sấu, máu tươi kia đi vào trong con dơi.
Mẹ nó. Máu cá sấu đúng là ngọt. Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện, dường như có mùi vị rất ngon miệng.
Còn lúc này hai lão Hồng Tà cũng dũng cảm không sợ chết nhảy vào trong
đầm cùng với Diệp Phàm là ba người hợp lực lại ôm lấy toàn bộ cá sấu.
Còn cái đuôi của Mỹ nhân ngư liên tục đánh răng rắc vào trên mắt của cá
sấu. Một lúc sau, máu tươi càng lúc càng chảy nhiều, con dơi hút vào
giống như đài phun nước.
Lúc này, Diệp Phàm cũng không để ý được máu này có nguy hiểm hay không.
Chỉ biết làm thế nào để khống chế con dơi hút máu thôi là được.
Còn cá sấu bị ba người ôm lấy, máu tươi ít dần, dường như cá sấu bị yếu đi không ít.
- Kiên trì đi xuống, người này liền dung hợp được hồn khí trong máu của
cá sấu. Kiên trì không được bao lâu. Đương nhiên, ai có thể kiên trì đến cuối cùng là có thể giữ được tính mệnh.
Lô Định Tông kêu lên.
Diệp Phàm cũng bị hút quá chóng mặt và ngã, mà lúc này con dơi cũng hiện lên màu đỏ kỳ lạ, còn thân thể cũng bành to ra như thùng nước to, như
một con dơi toàn máy hiện lên trên không trung, đúng thật là dọa người.
Hút hút hút hút…
Diệp Phàm hút một cái hôn thiên ám địa, phát hiện cá sấu dần mềm ra ngã xuống, dần dần không khó khăn.
- Đem một chút máu cho lạc Phi, phỏng chừng có tác dụng.
Lô Định Tông nói.
Diệp Phàm cũng không kịp nghĩ nhiều, làm theo.
Máu được hòa tan liên tục được Diệp Phàm đè vào trên đầu của Lạc Phi đang bị hôn mê.
Ước chừng khoảng ba giờ sau, tự nhiên cơ thể của Lạc Phi khôi phục được
sức sống. Hơn nữa, trong cơ thể biến mất khí màu đậm ban nãy.
Năm giờ qua đi, Lạc Phi bay lên hàn đàm.
- Tôi đột phá được rồi!
Lạc Phi hét lớn.
- Cô đột phá được, bọn lão sợ chết khiếp.
Hồng Tà hừ lạnh
nói, ba người cùng đi lên trên bờ. Còn cá sấu kia cũng bơi tới bên bờ.
Đột nhiên Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện Cửu Cung Niệm Hồn thuật lại mở
ra một cái đan điền, hiện tại có bảy đan điền, hơn nữa, mọi người đều
lấp kín.
Giờ mới hiểu được, máu của cá sấu thực sự là tốt cho hồn khí người nọ.
Hơn nữa, điều làm cho Diệp Phàm khiếp sợ hơn chính là. Dường như đôi mắt ưng cũng đột phá lên cấp, tự nhiên có thể mơ hồ nhìn thấy bảy đan điền
trong thân thể của mình.
Mà ngay cả trái tim cũng có thể nhìn thấy được, trước kia là một loại cảm giác. Còn bây giờ giống như có thể nhìn thấy được.
Thật giống như sự quét hình của CT nói chung, nhưng độ phân giải của
việc quét hình này lá kém, buổi tối không có ánh sáng cảnh vật đều giống như nhau.
Nhưng so sánh với lúc trước, cuối cùng có thể nhìn thấy bên trong. Trước kia không thể có khả năng, trừ khi con dơi tiến vào bên trong cơ thể
mới có thể nhìn thấy được.
Đôi mắt Diệp Phàm nhìn vào trong bức tường vui mừng. Thấy có thể nhìn
thấy kết cấu bên trong của bức tường. Chẳng qua là hơi mờ. Nhưng đó cũng là một bước tiến dài rồi.
- Tiền bối, máu của cá sấu có thể dung hợp được nội khí của người nọ.
Hiện tại đang chảy trong cơ thể của tôi, có thể chiếm được thân thể của
tôi và Lạc Phi hay không?
Diệp Phàm khá lo lắng khi trong cơ thể mình mang theo châu báu.
- Cậu đã phân giải được hồn khí của mình, từ nay về sau người này hoàn toàn cáo biệt.
Bởi vì, hồn khí cũng là một chỉnh thể. Không có nhiều hồn khí được dung
hợp trong máu của cá sấu mấy, bây giờ được cậu cầm giữ mới có thể được
như vậy.
Hơn nữa cá sấu bị trọng thương cũng mất đi khá nhiều hồn khí. Cho nên,
trên cơ bản là không có ảnh hưởng nhiều tới cơ thể của cậu.
Hơn nữa. Còn có thể lần theo hồn khí còn sót lại được thoát ra để biết được một chút lai lịch của người này.
Chờ cậu tĩnh tâm lại một chút có thể nghĩ ra điều gì đó.
Lô Định Tông nói.
- Như vậy chẳng phải Lạc Phi cũng sẽ biết một ít?
Diệp Phàm hỏi.
- Cô ấy không biết, bởi vì, huyết khí bên trong cơ thể của cô ấy đã trải qua sự dung hợp qua con dơi của cậu sau đó mới thành huyết khí, những
ký ức đều ở lại trong cơ thể của con dơi. Giống như cậu đang nói về quá
trình loại bỏ bình thường. Cô ấy có được huyết khí nhưng không có được
ký ức.
Lô Định Tông nói.
Ba ba ba ba…
Lạc Phi bay ra ngoài mặc sức ra quyền.
Sau hơn một giờ trở lại.
Loảng xoảng một cái rồi hướng về phía ba người Diệp Phàm gõ bảy tám cái vào đầu, nói:
- Cảm tạ đại ân của ba vị, cả đời này Lạc Phi sẽ không quên.
- Đừng tạ ơn hai chúng tôi, chúng tôi cũng là bị bắt làm thôi. Còn không phải là do cậu nhóc này lừa bịp ngoạn mục. Nói là dưới tay hắn có rất
nhiều cao thủ.
Lại càng có khả năng giúp cho chúng tôi tìm thấy những dược liệu thích
hợp và một người nào đó thực sự có thể chỉnh chân cho chúng tôi.
Cho nên, tôi mới làm một giao dịch với hắn. Cô không cần phải tạ ơn
chúng tôi. Nếu phải cảm ơn thì chỉ cần cảm ơn tên tiểu tử này là được.
Hồng Tà lầm bầm nói.
- Hồng Tà, không phải ông còn một điều kiện nữa sao. Trong một tháng
phải cho Nhất Diệp đại sư hoàn tục gả cho ông. Việc này mới là khó khăn
để Diệp Phàm giúp chúng ta khôi phục lại chân.
Lệ Vô Nhai cười nói.
- Ông nói ra việc này làm gì?
Hồng Tà tức giận trừng mắt lên liếc nhìn Lệ Vô Nhai một cái, tự nhiên mặt đỏ lên.
- Có gì mà ngượng chứ, muốn Nhất Diệp đại sư là ý nghĩ muốn thôi, lại còn ngượng ngùng, thật là, năm nay ông bao nhiêu tuổi rồi?
Lệ Vô Nhai cười trêu.
- Ha hả, đây là tôi cam tâm tình nguyện làm bà mối.
Diệp Phàm vừa nói vừa cười giải vây.
- Thấy không, là tên tiểu tử này tình nguyện, đâu có phải là có điều kiện giao dịch.
Hồng Tà lại càng trêu thêm.
- Không có việc giao dịch, chẳng qua tiền bối phải bàn bạc với tôi. Tôi
sao có thể đánh qua được tiền bối, không có cách nào, đành phải làm bà
mai. Bằng không, sẽ thành đầu heo mất.
Diệp Phàm cười khan vài tiếng.
- Ha ha ha…
Lệ Vô Nhai nở nụ cười, Hồng Tà còn hung hăng trừng mắt liếc nhìn Diệp Phàm một cái, cười khổ vài tiếng. Nhìn vẻ mặt rất là khổ.
Ngày hôm sau, Diệp Phàm bớt chút thời gian đi đến chỗ Diệp Đường Thiên
Thu một ngày, xem như kết thúc trách nhiệm của một người ‘cha nuôi’.
Sau đó, Diệp Phàm đi thẳng đến thành phố Tân Môn.