Sau khi ăn bữa cơm chiều xong, Diệp Phàm mua một ít thuốc bổ rồi đi
thẳng đến nhà Lam Bình Phong. Chủ tịch thành phố Tân Môn Lam Bình Phong
rất coi trọng sự xuất hiện của Diệp Phàm, tự mình ra nghênh đón.
Bởi vì, ông ta nợ Diệp Phàm một ân tình. Hơn nữa lại có quan hệ với Lam Tồn Quân.
- Đã lâu không gặp, càng ngày chú Lam càng tràn đầy sinh lực.
Diệp Phàm nói.
- Già rồi, già rồi, làm sao có thể so sánh với người trẻ tuổi như các cậu được
Lam Bình Phong tươi cười hớn hở mời Diệp Phàm vào trong.
Hai bên chào hỏi xong rồi ngồi xuống nói chuyện.
- Diệp Phàm, hiện tại quy hoạch Hoành Không được cậu làm cho trở nên rất vang dội.
- Đây đều là kết tinh của trí tuệ tập thể Hoành Không, Tồn Quân cũng mất không ít sức lực. Không có cậu ấy thật sự cháu khó có thể làm được như
vậy.
Diệp Phàm cười nói.
- Cậu quá đề cao nó rồi, người làm cha như tôi hiểu rõ năng lực của nó.
Có thể nó có năng lực, tuy nhiên, để nó có thể tận sức giúp đỡ cho cậu
là không có khả năng. Vẫn là trợ thủ.
Lam Bình Phong nói chuyện rất khiêm tốn.
- Chú Lam quá khiêm nhường rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Việc phê duyệt xuống dưới thế nào?
Lam Bình Phong quay sang hỏi.
- Cần phải nhanh, tuy nhiên, vẫn chưa chính thức tuyên bố cũng không dám lơ là.
Diệp Phàm nói.
- Đương nhiên rồi.
Lam Bình Phong gật gật đầu.
- Nghe nói các cậu lại chuẩn bị làm khu kinh tế Hoành Không?
Lam Bình Phong hỏi.
- Bây giờ vẫn là một ý tưởng, một khi quyết định phải thành lập ban quản lý khu kinh tế Hoành Không.
Đến lúc đó, cháu sẽ đề nghị Tồn Quân vào ban lãnh đạo của ban quản lý.
Chú Lam, hiện tại tăng thêm một cấp bậc Tồn Quân cũng không đủ tuổi.
Cháu nghĩ, chờ cháu đi rồi cậu ấy có thể thay thế cháu là tốt nhất. Điều này cũng có thể xem là thăng chức.
Diệp Phàm nói.
- Cậu chuẩn bị đi sao?
Lam Bình Phong ngạc nhiên.
- Không nhanh như vậy đâu, là cháu nói khi cháu đi thôi.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, nó có thể gặp được cậu làm anh đúng là có phúc. Nếu như có thể
thay cậu là tốt nhất. Tuy nhiên, khó khăn cũng rất nhiều. Việc này. Cứ
cố gắng hết sức là được. Cậu cũng không cần phải quá chú ý đến.
- Nếu chú Lam đồng ý, cháu nghĩ từng bước cho Tồn Quân chuyển đến tập
đoàn Hoành Không. Ví dụ như, có thể cho kiêm nhiệm chức Phó tổng giám
đốc tập đoàn Hoành Không trước.
Bởi vì toàn bộ thành phố Hạng Nam đều chịu sự quản lý bên trong của quy
hoạch Hoành Không. Một khi khu kinh tế Hoành Không được thành lập, thành phố Hạng Nam đương nhiên trở thành khu kinh tế hành chính phía dưới.
Đến lúc đó, để Tồn Quân kiêm nhiệm vài chức vụ cháu cho là có thể trợ giúp cậu ấy từng bước tiến vào tập đoàn Hoành Không.
Cho dù khu kinh tế chính là quy hoạc, tập đoàn Hoành Không mới là trung
tâm. Tồn Quân có thể đi vào tập đoàn Hoành Không việc tiến vào giữa ban
quản lý là không khó.
Diệp Phàm nói.
- Như vậy, sẽ mất đi tập đoàn Hoành Không, sẽ gọi là khu kinh tế Hoành Không sao?
Đối với việc kiêm nhiệm chức vụ tôi không có ý kiến gì, đó cũng là biện
pháp để từng bước xâm nhập vào. Đương nhiên, yêu cầu cũng không phải rất cao.
Tôi nghĩ. Nếu như Tồn Quân có thể đảm nhiệm chức Tổng giám đốc tập đoàn
Hoành Không tôi rất thỏa mãn. Còn Bí thư Đảng ủy, từ từ sẽ tính.
Không thể một lúc có thể đạt được tất cả. Việc này, đều giao cho cậu là
một người anh lo lắng. Có chuyện gì cậu cứ bảo nó làm là được. Đừng coi
nó là người dưng.
Lam Bình Phong rất vui mừng.
- Cái này cháu hiểu rất rõ, Tồn Quân làm việc rất cố gắng. Cậu ấy là một người kiên định đi theo tôi.
Diệp Phàm nói.
- Ha hả, nó chỉ là người sai vặt của cậu thôi.
Lam Bình Phong nói. Quay người nói,
- Diệp Phàm, cậu hiểu rõ được nội tình. Việc Thiên Tân phỏng chừng tôi
cũng không có thời gian. Dù sao, công tác ở một chỗ lâu cũng nên đổi vị
trí. Cũng tiện cho việc điều động cán bộ, đưa một ít người bản xứ vào.
- Tiếp theo chú đang định đi chỗ nào?
Diệp Phàm liền kết hợp hỏi luôn. Lam Bình Phong tán thành việc này, thật đúng là không coi mình là người ngoài.
- Haiz, Chức bí thư Tỉnh ủy là giấc mộng của ta. Tuy nhiên, kiếp này chỉ sợ khó có thể thực hiện được giấc mộng này.
Lam Bình Phong thở dài có chút lạc giọng.
- Vậy chỉ có thể quay về Bộ.
Diệp Phàm nói.
- Cũng như nhau thôi, hơn nữa, phỏng chừng là chức vụ Thứ trưởng. Đời
này tôi làm chức Phó nhiều năm như vậy. Nhưng vẫn khó khăn để có được vị trí số một. Cho dù là quay về bộ cũng như vậy. Cho nên, tôi hy vọng Tồn Quân đi xa hơn tôi được một chút. Tôi không thể hoàn thành được tâm
nguyên nhưng nó có thể hoàn thành tôi cũng cảm thấy hài lòng rồi.
Lam Bình Phong nói.
Lúc này lời nói của Lam Bình Phong tràn ngập sự mất mát tiếc nuối.
Diệp Phàm nghe xong trong lòng có chút ê ẩm, cả nước đều như vậy huống
chi ở tỉnh. Trung ương cũng chỉ có từng đấy bộ và ủy bản trung ương. Chỉ có một người đứng đầu tỉnh. Các bộ và ủy ban trung ương cũng chỉ có một người đứng đầu.
Đây là một vấn đề thực sự, chỉ có một người giữ chức vụ quan trong. Việc bình đẳng như nhà nước cộng hòa trên cơ bản là không có khả năng.
Tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn không tìm được cách nào để nói ra, thực ra cái này phải chờ đến cơ hội, vì thế, Diệp Phàm nói:
- Đã định ngày chú Lam rời Tân Môn rồi phải không?
- Phỏng chừng trong tháng này sẽ đi, sẽ không quá hai tháng đâu.
Lam Bình Phong nói.
- Lúc này đang là lúc tranh thủ một chút, có chuyện này tôi còn cần sự giúp đỡ của chú Lam.
Diệp Phàm nói.
- Chuyện gì?
Lam Bình Phong hỏi.
Ngay sau đó Diệp Phàm nói chuyện xây dựng cảng Thiên Tân.
- Hạng mục lớn như vậy nhất định phải công khai đấu thầu, tuy nhiên,
thành phố Hạng Nam và Tân Môn là thành phố đối tác, hỗ trợ nhau.
Mà hiện tại quy hoạch Hoành Không là một kế hoạch lớn của thành phố Hạng Nam. Cho nên, việc duy trì quy hoạch Hoành Không chính là duy trì thành phố Hạng Nam.
Tuy nhiên, nếu như tôi có thể quyết định xây dựng thành khu kinh tế Hoành Không, tôi nghĩ là việc rất tốt.
Sẽ yên tâm hơn một chút, cho dù bên kia các anh như thế nào, việc nói không trợ giúp lầ không thể được.
Đối với việc xây dựng thêm cảng, Ủy ban Quốc tư cũng có một số hạn ngạch nhất định.
Lam Bình Phong nói.
- Cháu không muốn tranh thủ hạn ngạch của Ủy ban Quốc tư, dù sao cấp của bọn họ cũng không thiếu. Cho nên, chỉ có thể bắt tay vào làm theo Thiên Tân. Việc nói trợ giúp là một cách nói tốt. Đến lúc đó, nếu như khu
kinh tế Hoành Không có thể hoàn thành trong hai
tháng, cháu sắp xếp đồng chí Tồn Quần đi hoàn thành chuyện này.
Diệp Phàm nói, như là báo cáo.
- Nghe nói câu và Phượng gia có quan hệ?
Đột nhiên Lam Bình Phong hỏi.
- Đúng ạ, mấy năm trước có qua lại một chút. Còn mấy năm gần đây cũng không có qua lại.
Diệp Phàm nói.
- Nếu như có thể làm cho bí thư Phượng giúp đỡ cậu, ngạch độ sẽ càng lơn.
Lam Bình Phong nói một chút.
- Để cháu thử.
Diệp Phàm cười nói.
- Ha hả, cậu là đại ân nhân, cứ nắm chắc điều đó là được.
Lam Bình Phong cười nói, nhất định bắt DIệp Phàm ở lại ăn bữa cơm rồi mới để cho Diệp Phàm đi.
- Đúng là một thanh niên có tài. Quân mà có thể đi theo cậu ấy thật đúng là có phúc phận.
Mẹ Lam Tồn Quân nhìn theo sau Diệp Phàm nói.
- Không đơn giản chỉ là người trẻ tuổi, Quân Nhi mà có thể có được một
nửa năng lực của cậu ấy thôi tôi đã thỏa mãn lắm rồi. Tôi có dự cảm. Sau này Tồn Quân có thể đi xa được hơn tôi.
Lam Bình Phong nói.
Sau khi Diệp Phàm nghe được Phượng Triệu Phong ở Tân Môn, sáng ngày thứ
hai, Diệp Phàm đến thành ủy Tân Môn, đi đến nơi Diệp Phàm mất khoảng hai mươi phút.
Bởi vì không có thời gian, Diệp Phàm đi vào trong văn phòng của Phượng
Triệu Phong nói thẳng vấn đề thành phố Tân Môn cùng thành phố Hạng Nam
cùng giúp đỡ nhau.
- Chuyện này là do Chủ tịch thành phố Lam chà xát mà thành, anh trực tiếp tìm ông ta thương lượng một chút việc giúp đỡ là được.
Phượng Triêu Phong cười nói.
- Hôm qua tôi đã đi qua chỗ ông ấy, lần này xây dựng cảng Tân Môn cần
rất nhiều trang thiết bị máy móc. Việc thiết bị xây dựng cảng có 80% khu kinh tế Hoành Không chúng tôi có thể sản xuất được.
Diệp Phàm nói.
- Khi nào thành lập khu kinh tế Hoành Không?
Phượng Triệu Phong liếc nhìn Diệp Phàm một cái, cũng có chút ngây người. Việc không có thật này đúng là khó trách anh ta bị ngây người mất một
giây.
- Ha hả, đang lên kế hoạch. Kế hoạch của chúng tôi là đem hòa hợp địa
khu Giang Hoa tỉnh Điền Nam cùng với tập đoàn cơ giới Trung Hoa, tập
đoàn điện khí Tây Nam thành phố Hạng Nam tỉnh Thiên Vân thành lập thành
một khu kinh tế phát triển.
Diệp Phàm cười nói.
- Ý tưởng này không tồi, tuy nhiên, phỏng chừng đến lúc thực hiện có phần phiền toái?
Phượng Triêu Phong cười nói.
- Đúng là có chút phiền phức, tuy nhiên, chúng ta phải giải quyết.
Diệp Phàm nói.
- Năm trước lão gia được anh đi điều trị cũng không tồi, tuy nhiên, vì tuổi cũng đã cao, cho nên vẫn bị tái phát lại.
Phượng Triệu Phong đến bên này, Diệp Phàm vừa nghe chỉ biết có Tân Môn, đây là Phượng Triêu Phong tạo ra cho mình một cơ hội.
- Như vậy đi, lần này trở về thủ đô tôi sẽ kiểm tra cho lão Phượng một
chút. Tin rằng việc châm cứu có thể giải quyết được việc này.
Diệp Phàm gật đầu nói.
Về sau hai người nói một chút về cách nhìn phát triển kinh tế, Diệp Phàm cũng xin cáo từ.
Việc đã hứa với người khác dù sao cũng phải làm được, buổi chiều Diệp
Phàm liền đi về thủ đô. Đi tới Ủy ban Quốc tư một chuyến, sau khi ăn
xong cơm chiều xong liên lạc với Phượng gia, biết lão gia ở biệt thự Tây Viên, Diệp Phàm cầm hòm thuốc đi tới
- Tới đây làm gì?
Mới vừa đi đến gần phòng ở, gần mấy bồn hoa bên ngoài phòng phát hiện
Phượng Khuynh Thành đang trừng mắt liếc nhìn Diệp Phàm một cái.
- Nghe Bí thư Phượng nói chân của lão Phượng lại tái phát, cho nên tôi qua xem một chút.
Diệp Phàm nói.
- Anh vì cái gì mà đến đây?
Phượng Khuynh Thành nghiêm mặt lại, có chút nghi ngờ.
- Việc này, tôi…
Diệp Phàm sờ lên đầu, có chút xấu hổ, sau đó thở dài,
- Khuynh Thành, đó đều là chuyện quá khứ rồi. Hãy quên nó đi.
- Quên? Xem ra, anh là một người vô cùng độc ác.
Phượng Khuynh Thành cười lạnh nói,
- Đúng vậy ai là người đã ôm tôi, ai là người đã cướp đi nụ hôn đầu tiên của tôi. Là ai sờ lần trên cơ thể tôi, là ai…
- Việc này… Việc này. Lúc ấy còn trẻ nên vẫn còn lông bông, thực sự xin
lỗi Khuynh Thành. Nếu như cô cho rằng tôi làm tổn thương cô, được rồi,
cô cứ đánh chửi tôi đi.
Diệp Phàm nói.
- Đánh chửi anh, tôi không có hứng thú. Phải dùng cái này.
Tự nhiên Phượng Khuynh Thành ném ra một con dao găm nhỏ bằng hai ngón tay.
- Cô muốn tôi làm thế nào?
Diệp Phàm nhanh tay tiếp nhận đao, nhìn Phượng Khuynh Thành.
- Lấy mất trái tim chính là giết người, anh đã từng cợt nhả tôi. Vậy anh vẽ một cây thánh giá trên bàn tay của mình. Từ nay về sau hai chúng ta
không còn nợ nần gì nhau hết, tôi… Tôi cũng có thể thoải mái để kết hôn.
Phượng Khuynh Thành lạnh lùng nói.