- Ha ha, do đồng chí Kiều Báo Quốc giữ ấn soái cũng rất thích hợp. Tuy
nhiên, đồng chí Báo Quốc trước kia công tác ở cơ cấu chính phủ.
Mới được điều đến xí nghiệp công tác chưa được ba tháng. Đối với phương
diện máy móc, phỏng chừng chuyên môn của đồng chí ấy không thể bằng được các đồng chí phụ trách lâu năm.
Đương nhiên, ý tôi không phải nói là đồng chí Báo Quốc không am hiểu về
phương điện này. Mà chỉ là so với các nhân sĩ chuyên nghiệp khác còn
khiếm khuyết chút ít mà thôi.
Vả lại cuộc cạnh tranh lần này là một việc lớn, nhất định phải thành công.
Bành Nhất Khải nói.
- Ha ha, đúng là như thế, tôi không thể không thừa nhận. Tuy nhiên, đồng chí Bành cho rằng những nhân sĩ chuyên nghiệp ở đây là ai? Có thể nói
rõ chút được không? Nếu không chúng ta sẽ không tìm ra được nhân sĩ
chuyên nghiệp như vậy đâu. Kiều Báo Quốc cười nói.
- Nếu phải nói cái này thật sự tôi không thể nói ra nhân sĩ cụ thể được, dù sao, tập đoàn Hoành Không và Cơ khí TQ nhân tài thế nào thì tôi
không hiểu rõ lắm. Tuy nhiên, những điều tôi nói là sự thật. Bành Nhất
Khải nói, hai người dần dần có chút mùi thuốc súng rồi.
- Không biết thì còn nói làm gì, đây không phải là vô nghĩa sao? Kiều Báo Quốc hừ nói.
- Đồng chí Báo Quốc, tôi chỉ nói đến phương diện nhân sĩ chuyên nghiệp
của hai tập đoàn mà thôi, chứ những lời tôi nói có lời nào không phải sự thật?
Điểm này đồng chí Báo Quốc liệu có tán thành hay không? Đây là chính
miệng anh nói mà, chính miệng anh thừa nhận rồi thì chúng ta ngồi đây
cùng thảo luận một chút, xem chọn ra người chuyên nghiệp như thế nào có
phải không? Bành Nhất Khải hừ lạnh nói. - Hơn nữa, tôi không hiểu không
có nghĩa là các đồng chí ngồi đâu cũng không hiểu có đúng không?
Cách nói của Bành Nhất Khải căn bản là để tâm vào chuyện vụn vặt, vị trí chủ soái của tổ cạnh tranh này chỉ là treo để đấy mà thôi, còn công
việc cụ thể đương nhiên phải do những người chuyên nghiệp sắp xếp, tác
dụng của người nắm vị trí chủ soái cũng không phải là lớn lắm.
Theo cách nói của Bành Nhất Khải thì chính là phản đối việc Kiều Báo Quốc làm tổ trưởng.
- Ha ha, nhân tài ở phương diện này đương nhiên là có. Nếu như không có thì hai tập đoàn chúng ta sao phát triển được?
Tuy nhiên, ở trong tổ cạnh tranh cũng phải sắp xếp những nhân tài rồi.
Ví dụ như tập đoàn cơ khí TQ, đồng chí Giang Tùng Lâm chính là nhân tài ở phương diện này.
Còn đồng chí Trần Viên Kiều của tập đoàn Hoành Không cũng là một cao thủ của lĩnh vực này. Có sự phối hợp với bọn họ, vấn đề của đồng chí Kiều
Báo Quốc không phải quá lớn. Mà đồng chí Kiều Báo Quốc từng công tác ở
hệ thống chính phủ, năng lực cũng thể hiện ra phong cách đại soái. Người phụ trách cũng không nhất thiết phải là nhân tài chuyên nghiệp của
phương diện này có đúng không? Như Bí thư Nạp chẳng hạn, ông ấy là nhân
vật số 1 của tập đoàn Cơ khí TQ. Nhưng chuyên môn về máy móc của Bí thư
Nạp liệu có cao hơn những nhân sĩ chuyên nghiệp hay không? Ngay như tôi
chẳng han, tôi là Bí thư kiêm Tổng giám đốc tập đoàn Hoành Không, mà cấp dưới của tập đoàn Hoành Không rất nhiều, nghiệp vụ cũng rất rộng, chẳng lẽ tôi phải là chuyên gia của các phương diện đó hay sao? Nếu như vậy
thì chẳng ai làm được đâu. Diệp Phàm cười nói, trong nụ cười có giấu
đao. - Nếu hai đồng chí Giang Tùng Lâm và Trần Viêm Kiều là vừa nhân tài của phương diện này vừa là lãnh đạo thì tại sao không chọn một trong
hai người bọn họ làm người đứng đầu? Dương Chí Thăng đột nhiên giật một
phát súng.
- Ha ha, cái này gọi là thể hiện tính nghệ thuật của lãnh đạo mà. Những
doanh nghiệp tham dự cạnh tranh khác cũng là do tổng giám đốc tự mình
nắm giữ ấn soái, chúng ta đương nhiên cũng không thể ngoại lệ. Như vậy
là để thể hiện sự coi trọng đối với cuộc cạnh tranh lần này. Độ coi
trọng, chắc đồng chí Chí Thăng hiểu rõ chứ? Diệp Phàm bình tĩnh nói.
Việc này Kiều Báo Quốc là đương sự, không tiện nói, đành phải dựa vào
cậu em rể này. - Đồng chí Giang Tùng Lâm và Trần Viên Kiều không phải là lãnh đạo sao? Hai người này đều là Phó tổng giám đốc, quá đủ tư cách
rồi. Dương Chí Thăng cười lạnh nói.
- Lãnh đạo cấp bậc càng cao càng thể hiện sự coi trọng. Lần cạnh tranh
này chúng ta nhất định phải giành thắng lợi, để tạo sự khởi đầu tốt đẹp
cho Khu kinh tế. Diệp Phàm nói.
- Chủ tịch tỉnh Diệp cho rằng hai đồng chí kia không được? Dương Chí
Thăng đúng là rất âm hiểm. Lời này khiến cho Diệp Phàm rất khó trả lời.
Đột nhiên Nạp Mãi Đề Lâm nói: - Đồng chí Lâm tuy là Phó tổng của tập
đoàn Cơ khí TQ, cũng có kiến thức sâu về phương diện máy móc này. Tuy
nhiên, điểm thiếu chính là đại khí của người giữ ấn soái. Còn đồng chí
Báo Quốc vừa đến tập đoàn Cơ khí TQ không lâu, ý của đảng ủy tập đoàn là cho cậu ấy một thể nghiệm thực địa, để tăng cường ý thức cạnh tranh của xí nghiệp. Dù sao công tác ở doanh nghiệp và công tác bên chính quyền
hoàn toàn khác nhau. Thực nghiệm nhiều hơn một chút có lợi cho việc dẫn
dắt doanh nghiệp càng ngày càng huy hoàng hơn. Từ ý của Nạp Mãi Đề Lâm
đương nhiên là muốn Kiều Báo Quốc có thể làm tổ trưởng của nhóm cạnh
tranh lần này. Nếu như thành công, có công thì tập đoàn Cơ khí TQ cũng
chiếm phần lớn. Còn ông tuy không đích thân tham gia nhưng cũng cảm thấy vinh dự. Từ khi Diệp Phàm xuống, tập đoàn Cơ khí TQ luôn bị tập đoàn
Hoành Không chèn ép, Nạp Mãi Đề Lâm đương nhiên cũng muốn
lấy lại chút
thể diện.
- Ha ha, mặt thành viên tham djw là đồng chí Diệp Phàm quản lý, tôi thấy không cần thiết phải thảo luận ở cuộc họp đảng ủy này. Chỉ cần quyết
định nhân sự rồi báo lên trên là được rồi. Nhậm Thời Mãn cười nói.
Dương Chí Thăng nghe thấy liền uất nghẹn. - Bí thư Nhậm, cấp trên yêu
cầu chúng ta xây dựng một số ban quan trọng. Tôi thấy nhân sự của Văn
phòng ủy ban quản lý nên được xây dựng đầu tiên. Nếu không, thu được tin tức gì sẽ không thông báo kịp thời cho các đồng chí lãnh đạo được. Nếu
cứ để Thư ký Trương làm mãi thì cũng phiền phức có đúng không? Phong Hồ
Ninh đột nhiên nói ra việc này. - Đúng vậy, văn phòng rất quan trọng.
Hơn nữa sớm định ra Chủ nhiệm Văn phòng cũng dễ dàng cho Ủy ban quản lý
triển khai công tác hơn. Diệp Phàm bổ sung một câu, hai người liên thủ
ép Nhậm Thời Mãn.
- Ha ha, hôm nay vừa nhận được chỉ thị cấp trên. Nhân viên hiện tại vẫn
chưa rõ ràng lắm, nếu hôm nay quyết định thì hơi nóng vội. Tuy nhiên,
các đồng chí có ý kiến gì thì xin mời đề nghị trước. Nhậm Thời Mãn cũng
không phải cây đèn cạn dầu. Biết tránh không thoát, mà trốn thì lại thể
hiện mình không có năng lực. Nhưng ông ta cũng là vì sau này dễ làm. Hơn nữa, ông ta biết nếu như hôm nay quyết định thì mình chắc chắn sẽ thua.
Chức chủ nhiệm Văn phòng này phải giành bằng được. Nhậm Thời Mãn đưa
Trương Kiệt xuống cũng chỉ có mục đích như thế. - Ha ha, nếu Bí thư Nhậm đã nói vậy thì để sau đi. Phong Hồ Ninh cười nói, vẻ mặt thân thiết.
Tan họp, Diệp Phàm cùng mấy người Nạp Mãi Đề Lâm, Kiều Báo Quốc cùng
ngồi với nhau để quyết định người đi Tân Môn tham dự buổi cạnh tranh.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Báo Quốc dẫn người đi thẳng Tân Môn. Buổi tối,
tại một quán rượu nhỏ ở thị trấn Hoành Không, hai người Nhậm Thời Mãn và Bành Nhất Khải của ủy ban quốc tư ngồi với nhau. Hai người này sao lại
ngồi với nhau. Nếu như Diệp Phàm trông thấy nhất định sẽ rất kinh ngạc.
Thật ra, Bành Nhất Khải cũng là người được Nhậm gia nâng đỡ. Lần này
Nhậm Thời Mãn xuống, biết chức Bí thư này không dễ làm. Cho nên phải có
cơ sở, đó chính là Bành Nhất Khải. Ít nhất còn có người kiên định ủng hộ mình. - Lão Nhậm, đảng ủy này thật phức tạp. Bành Nhất Khải thở dài,
bình thường hai người này cũng khá thân thiết, xưng hô cũng tùy tiện.
- Chuyện này tôi cũng nghĩ tới rồi, Diệp Phàm là địa chủ ở đây, hắn tất
nhiên không phục tôi rồi. Mà Phong Hồ Ninh từ tỉnh Thiên Vân, coi như là nửa địa chủ. Ông ta không phục Diệp Phàm, nhưng cũng muốn bắt nạt tôi.
Người nào cũng muốn làm chủ, chuyện phiền toái đương nhiên phải nhiều
rồi. Nhậm Thời Mãn bình tĩnh nói. - Trước mắt vấn đề quan trọng nhất của chúng ta chính là đồng chí quá ít, phải nhanh hành động. Nế không,
không thể chiếm được ưu thế đâu. Hôm nay Phong Hồ Ninh đưa ra vấn đề
chọn người vào vị trí Chủ nhiệm Văn phòng, ông cảm thấy kỳ quái không?
Bành Nhất Khải hỏi. - Tôi cũng cảm thấy tâm cơ người này khó đoán lắm,
theo lý mà nói nếu như sáng nay thảo luận vấn đề chọn Chủ nhiệm Văn
phòng. Nhậm Thời Mãn tôi không thể chiếm được ưu thế, Phong Hồ Ninh cũng chẳng nắm chắc được điều gì. Mà người đắc lợi chính là Diệp Phàm. Ông
ta tại sao lại đưa ra đề nghị ngu xuẩn như vậy? Nhậm Thời Mãn nói. - Ừm, trước mắt Đảng ủy sẽ ủng hộ Diệp Phàm nhiều hơn một chút. Những điều
này là vì hắn là người khởi xướng cho Khu kinh tế Hoành Không mà. Mà
tỉnh Thiên Vân cũng ủng hộ hắn, hơn nữa đồng chí Cao Nhất Thiên của ủy
ban Quốc tư cũng phụ họa, cho nên việc chọn người này giao cho cấp dưới, cho Diệp Phàm quyền lực rất lớn.
Có quyền lực đương nhiên là hắn sẽ dùng, ba người của tập đoàn Hoành
Không gia nhập Ủy ban quản lý Khu kinh tế chắc chắn cũng phải có bàn tay của Diệp Phàm.
Nghe nói lúc sơ tuyển có đề nghị lên Tỉnh ủy bốn người, cuối cùng tay cốt cán là Ngũ Vân Lượng bị gạt ra.
Nếu không, thực lực của Diệp Phàm sẽ càng mạnh hơn. Phỏng chừng tỉnh
Thiên Vân cũng không muốn nhìn thấy Ủy ban quản lý bị Diệp Phàm nắm
trong tay ngay từ đầu.
Bành Nhất Khải nhấp một ngụm rượu nói.