Suy tính của Tỉnh ủy Thiên Vân rất nhiều, những đồng chí lão thành đều
là những con cáo già thành tinh. Có trời mới biết trong đầu họ nghĩ cái
gì. Mà sự ủng hộ của đồng chí Ninh Chí Hòa đối với Diệp Phàm là rất lớn. Trước mắt đối thủ lớn nhất của chúng ta là Diệp Phàm, còn Phong Hồ Ninh thì chẳng đáng ngại lắm. Cho nên, tạm thời có thể hợp tác với Phong Hồ
Ninh một chút. Nếu không, tạm thời chúng ta không có khả năng dùng lực
đối với Diệp Phàm.
Nhậm Thời Mãn thần tình có vẻ lo lắng, trước mặt Bành Nhất Khải, Nhậm Thời Mãn thường không giấu cảm xúc của mình.
- Ừm, sức mạnh của bên Diệp Phàm là rất lớn. Mấy người đó ai cũng có khả năng.
Bành Nhất Khải nói,
- Việc chọn Chủ nhiệm văn phòng không thể kéo dài được nữa, mà ý của cấp trên là chúng ta đề cử người. Điều này, phỏng chừng lại là vở kịch của
đồng chí Phong Hồ Ninh rồi. Nếu do Tỉnh ủy bổ nhiệm trực tiếp thì dễ
giải quyết, chỉ cần lo mấy đồng chí bên Tỉnh ủy là xong ngay. Tuy nhiên
đằng này lại do cấp dưới đề cử lên trên, chúng ta tạm thời rất khó để
giới thiệu Trương Kiệt lên.
- Ninh Chí Hòa rõ ràng là muốn người của Diệp Phàm lên vị trí Chủ nhiệm
văn phòng này rồi, ông ta như vậy chẳng khác nào đánh vào cột sống của
tôi. Nhậm Thời Mãn tôi làm Bí thư Đảng ủy Ủy ban quản lý, chức Chủ nhiệm Văn phòng này lại do Diệp Phàm khống chế thì bảo tôi triển khai công
tác thế nào? Việc này tuyệt đối không thể để Diệp Phàm thực hiện được.
Nhậm Thời Mãn nói đến đây, sát khí hiện rõ trên khuôn mặt.
- Chắc là họ tính sẽ đưa Khổng Ý Hùng lên đây mà.
Bành Nhất Khải hừ lạnh nói.
- Tôi sẽ dùng quyền phủ quyết của Bí thư để không cho Khổng Ý Hùng lên.
Nhậm Thời Mãn nói.
- Đây cũng không phải là kế sách lâu dài, cấp trên thúc ép yêu cầu chúng ta nhanh chóng thành lập Văn phòng ủy ban quản lý, có thể phủ quyết một lần, nhưng không thể phủ quyết nhiều lần được.
Bành Nhất Khải nói.
- Vấn đề này tôi sớm nghĩ tới rồi, dùng quyền phủ quyết chỉ là tạm thời. Chúng ta chưa nghĩ ra cách gì hiệu quả để xử lý việ này mà.
Nhậm Thời Mãn chau mày.
- Liên thủ với Phong Hồ Ninh và các đồng chí bên Điền Nam là điều bắt buộc.
Bành Nhất Khải nói.
Buổi trưa ngày thứ ba, Cung Chí Quân gọi điện thoại đến, cười nói:
- Lần này đúng là may mắn.
- Ha ha, vận khí của chúng ta luôn tốt mà.
Diệp Phàm cười nói.
- Ồ, việc này Chủ tịch tỉnh Diệp đã biết rồi. Xem ra có đồng chí đã báo cáo trước tôi rồi.
Cung Chí Quân cười nói.
- Không có.
Diệp Phàm cười.
- Là tôi đoán đấy, có phải thành phố Tân Môn kết đối tác với chúng ta,
dùng việc đặt hàng cơ khí cần thiết trong xây dựng mở rộng thành phố để
giúp đỡ chúng ta không?
- Haiz, tôi đang vội vàng muốn báo cáo chuyện này với Chủ tịch tỉnh
Diệp, vậy mà chuyện này Chủ tịch tỉnh Diệp đã sớm bày mưu nghĩ kế chu
đáo như vậy rồi.
Cung Chí Quân hiểu ra, Diệp Phàm đã giải quyết xong chuyện này rồi. Lúc
này Cung Chí Quân mới chính thức có chút tâm phục Diệp Phàm.
- Sao có thể, vận khí chúng ta tốt thôi.
Diệp Phàm cười sảng khoái.
- Đúng vậy, vận khí tốt. Thành ủy Tân Môn đã mở hội nghị đánh nhịp đối
với chuyện này rồi. Nghe nói, Chủ tịch thành phố Lam và Bí thư Phượng
nhất trí. Về việc này tại cuộc họp thường ủy căn bản không hề có chút
gợn sóng nào.
Cung Chí Quân cười nói.
Biết việc này không những vì quan hệ của ba Lam Tồn Quân – Lam Bình
Phong, mà nhân vật số 1 của Tân Môn – Phượng Triều Phong kia mới là quan trọng.
Cung Chí Quân không thể rõ được Do dùng thủ đoạn nào để tác động tới nhân vật Ủy viên cục Chính trị như Phượng Triều Phong được.
- Xem ra, Khu kinh tế Hoành Không đã kết đúng đối tác rồi có phải không đồng chí Quân?
Diệp Phàm cười nói.
“Kết đúng cái con khỉ. Còn không phải giao tình của anh sao?”
Trong lòng Cung Chí Quân bực tức. Sau đó nói:
- Cuộc cạnh tranh sắp bắt đầu rồi, lần này thu hoạch của chúng ta chắc
cũng không ít. Việc thành lập Khu kinh tế Hoành Không này bước đã thành
công. Tôi muốn chúc mừng Chủ tịch tỉnh Diệp trước một chút.
- Là mọi người vất vả, tôi chỉ ngồi trong nhà nghe báo cáo. Công việc chủ yếu vẫn là nhóm các cậu làm ra mà.
Diệp Phàm nói giọng quan.
Không lâu sau, Kiều Báo Quốc cũng gọi điện đến nói về chuyện này. Người
này phỏng chừng rất hưng phấn, bởi vì gã chính là tổ trưởng của tổ cạnh
tranh lần này.
Buổi tối, Diệp Phàm lặng lẽ đi đến Chu Tước sơn trang.
- Xin lỗi, ban ngày công tác bận quá, không có thời gian đến chơi với mọi người.
Diệp Phàm vẻ mặt xin lỗi nói với Chưởng môn phái Hoa Sơn Tiêu Thanh Hồng.
- Không sao, Chủ tịch tỉnh Diệp là người bận rộn mà.
Tiêu Thanh Hồng mặt đỏ, tùy ý nói.
- Tuy nhiên, Chủ tịch tỉnh Diệp, việc này có thể nắm chắc mấy phần?
- Hiện tại tôi cũng không thể khẳng định là nắm chắc mấy phần, nhưng,
việc này đối với hai vị trưởng lão của phái các vị mà nói tuyệt đối là
chuyện tốt. Mặc dù không thể nhanh chóng khôi phục thương thế, nhưng
cũng không tổn thương đến bọn họ có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Nếu không tin người như vậy thì đừng có đến nữa, để cho chúng tôi phí
sức hao tâm chữa bệnh cho rồi còn chê này chê nọ như vậy nữa.
Hồng Tà ngồi bên cạnh hừ lạnh nói.
- Hồng tiền bối, không phải chúng tôi không tin ngài. Chủ yếu là chúng tôi lo lắng quá mà thôi.
Tiêu Thanh Hồng thở dài.
- Ha ha, lão phu hy vọng chờ đợi bảo kiếm tùy thân đã mấy chục năm, cho
dù vết thương có nặng hơn một chút cũng không sao. Nếu như có thể thành
công thì không lâu nữa chúng ta có thể lên Đại Tuyết sơn rồi, tin rằng
có sự tham gia của Hồng tiền bối và Lệ tiền bối, cơ hội của chúng ta sẽ
nhiều hơn.
Tiêu Dương Thiên cười nói.
Thật ra ông ta cũng trạc tuổi Hồng Tà, thậm chí còn lớn hơn một chút.
Nhưng Hồng Tà là một trong mười một người, danh tiếng lẫy lừng Tiêu
Dương Thiên không so sánh được, cho nên còn kêu tiền bối.
- Địa điểm chúng tôi đã xem qua rồi, rất tốt. Mà tiếng kêu ầm ầm của
thác nước cũng là thủ đoạn che dấu rất tốt. Bằng không, tiếng động trong đêm rất dễ bị người khác phát hiện.
Tiêu Sắt Nhất nói.
- Các vị tiền bối đã chuẩn bị xong chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Xong rồi.
Mấy người đồng thanh nói.
- Vậy thì xuất phát.
Diệp Phàm vung tay lên, giống như một tướng quân dẫn binh vậy.
Đoàn người lặng lẽ đi thẳng về phía Ma Quỷ Bộc bên cạnh núi Thiên Thông
sơn. Thời điểm lượng mưa nhiều, tiếng thác nước ở Ma Qủy Bộc rất lớn,
đây cũng là nơi đẹp nhất núi Thiên Thông. Để đảm bảo tính tinh khiết của nó, nên khi quy hoạch không
tác động gì nhiều.
Tuy nhiên vốn không có đường, hiện tại công nhân đang mở một con đường để đảm bảo an toàn cho du khách.
Đương nhiên, để cho tiện, Bao Nghị đã điều nhóm công nhân kia đi. Đêm
khuya, nơi này ngoài tiếng thác đổ rầm rầm thì không còn những âm thanh
khác.
Đoàn người Diệp Phàm đến nơi này, còn Mỹ Nhân ngư đã sớm đến đây để tham quan thác nước.
Tứ tượng trận cải tam tượng trận của Diệp Phàm hiện tại đã tương đối
thành thục, hơn nữa sự phối hợp với Hồng Tà và Lệ Vô Nhai cũng vô cùng
ăn ý.
Đầu tiên là con rơi đem nội khí của ba người dung hợp lại, về sau là dịch thể của Tiêu Dương Thiên điều chế từ Yêu sâm vương.
Không lâu sau, sau khi dược lực hành khai, lại có sự tương trợ của nội khí. Trên đầu của Tiêu Dương Thiên khí trắng bốc lên.
Một giờ sau Tiêu Dương Thiên thành công rồi.
- Cảm giác thế nào.
Tiêu Thanh Hồng có chút lo lắng hỏi.
- Rất tốt, rất tốt. Tôi cảm giác đã khôi phục được một nửa nội kình lúc bình thường rồi.
Tiêu Dương Thiên ha hả cười nói, một chưởng bổ về phía hồ nước, nhất thời nước trong hồ dựng lên hơn mười thước.
Mỹ Nhân Ngư đang vùng vẫy trong nước tức giận bổ nhào lên không trung, cắt tiêu chiếc quần của Tiêu Dương Thiên.
Tiêu Dương Thiên sửng sốt, nhanh chóng lui về phía sau. Tuy nhiên, vẻ mặt cũng bừng bừng, bởi vì lão cảm giác được nguy cơ.
Tuy nhiên lại không hiểu được nguy cơ từ đâu đến, mà lưng quần lại bị cắt đứt, nhất thời lộ ra quần đùi bên trong.
Mọi người đều trợn tròn mắt, chỉ có Diệp Phàm trong lòng cười trộm. Hung hăng trừng mắt nhìn Mỹ Nhân Ngư một cái.
- Trưởng lão, hiện tại ông khống chế nội kình vẫn chưa được tốt, dùng lực mạnh quá đúng không?
Tiêu Thanh Hồng lo lắng hỏi.
- Ha ha, đã lâu không luyện nên hơi cứng tay, nhưng cứ luyện là tốt thôi.
Tiêu Dương Thiên thực ra đã cảm giác được có cao thủ ẩn náu, nhưng tạm thời chưa phát hiện nên đành phải nói như vậy.
Tuy nhiên, Mỹ Nhân Ngư đã sớm quay trở lại hồ nước rồi.
Thật lâu sau, Tiêu Dương Thiên cười khổ lắc đầu, nhìn mọi người một cái, hỏi:
- Hồng tiền bối có…cảm giác được trong hồ nước có tiếng động kỳ lạ không?
- Tiếng động kỳ lạ, không, tôi thấy ông thần hồn nát thần tính rồi đấy, có tiếng động gì lạ đâu.
Hồng Tà cười gượng một tiếng.
Bởi vì lão già này cũng hiểu được, vừa rồi phỏng chừng là Mỹ Nhân Ngư
giở trò quỷ, còn nhìn Diệp Phàm một cái, nhưng Diệp Phàm cũng chỉ cười
cười.
- Xem ra, chắc là vì khôi phục công lực nên tôi có cảm giác mê loạn chút thôi.
Tiêu Dương Thiên lắc đầu cười nói.
Tiếp theo là hành động cho Tiêu Sắt Nhất.
Tuy nhiên, vừa được một nửa dị trạng lại xảy ra. Giờ phút này tiếng thác nước đổ xuống phát tán ra một cách quỷ dị.
Hình thành từng mũi tên nước, có cái to như cánh tay, nhưng cũng có cái
chỉ như sợi lông, hàng mấy trăm cái bắn về phía đám người Diệp Phàm.
- Đừng có làm bừa nữa, không biết là tôi đang làm chính sự hay sao?
Diệp Phàm tức giận, dùng truyền âm mật để giáo huấn Mỹ Nhân Ngư.
- Không phải tôi, tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra. Hơn nữa, tôi
cũng không có năng lực để hình thành những mũi tên nước như vậy. Tôi chỉ biết dùng kéo cắt vài cái thôi.
Giọng nói của Mỹ Nhân Ngư truyền đến tai Diệp Phàm, giống như thực sự ủy khuất.
Diệp Phàm dùng đôi mắt chim ưng nhìn xung quanh, còn Tiêu Dương Thiên
dùng song chưởng để cản mũi tên nước. Bởi vì, Diệp Phàm và hai lão đang
hành động cho Tiêu Sắt Nhất, nên không tiện ngăn cản.
Bụp~ một tiếng giòn tan.
Tiêu Dương Thiên đột nhiên bị mũi tên nước đánh bay đi mấy chục thước,
còn Tiêu Thanh Hồng và Cái Phi Dương đều bị đạp cho phải lùi lại mấy
chục bước.
Mà mũi tên nước đánh người xong, lại hội tụ lại với nhau, hình thành nên một cột nước lớn vây xung quanh Diệp Phàm mà đánh tới.
- Tránh mau.
Đám người Tiêu Dương Thiên sợ ngây người, nhưng không kịp cứu viện. Diệp Phàm trở thành vật trung tâm, nếu hắn bị thương, phỏng chừng nội khí bị loạn, có thể sẽ đoạt mạng của Tiêu Sắt Nhất.
Mỹ Nhân Ngư quên mình đánh tiếp.
Xích…
Diệp Phàm nhìn thấy Mỹ Nhân Ngư bị cột nước đánh xa cả trăm mét, trên
người còn toát ra một chất lỏng màu xanh. Diệp Phàm biết, đó là máu của
Mỹ Nhân Ngư.