- Cái này ta không thể nào mà hiểu được, theo ta được biết những cao thủ mà Đán Phi Tử lúc đó dẫn đi đều là Thoát thần cảnh. Cho dù là đại viên
mãn thời kỳ đầu hay là cái gì, thì những cao thủ này đều là Thoát thần
cảnh. Còn cao thủ trong xã hội hiện đại của các người là cực ít. Cho dù
là Tiên thiên cường giả cũng đã hiếm gặp rồi. Đán Phi Tử ở xã hội hiện
đại muốn làm cái gì, thì những người như các ngươi khó mà quản được.
Tuy nhiên, người này rất thần bí, làm như vậy chắc chắn là có mục đích
riêng của y. Hơn nữa, còn một khả năng, những nơi mà ngươi phát hiện
chẳng qua là những nơi Đán Phi Tử đã sắp xếp từ trước rồi. Chỉ là trùng
hợp khiến ngươi phát hiện ra mà thôi.
Thiên Hạo Tử nói.
- Đúng vậy, tôi cũng không rõ cái này lắm. Hơn nữa, tôi nghĩ, Đán Phi Tử cho đến bây giờ vẫn còn tiếp tục âm mưu của y, chứng tỏ hồn khí của Vũ
Vương cũng tồn tại trên đời này, chưa biến mất. Nếu như Vũ Vương biến
mất hoàn toàn rồi thì Đán Phi Tử liền mất đi đối tượng công kích, y cò
chơi cái này làm gì.
Diệp Phàm nói. Một lúc sau hỏi:
- Tuy nhiên, tôi không rõ lắm. Nếu tiền bối đã bị sắp xếp trong Thạch
tượng trận trên đảo Thủy Tinh, thì tại sao hồn khí của ngài vẫn còn ẩn
trong Bạo Vương kim thương này?
- Hừ, Đán Phi Tử tuy rằng lợi hại, nhưng cao thủ thoát thần cảnh cũng có một số bản lĩnh đặc biệt của mình. Đương nhiên người như vậy cực hiếm
có, mà bản thân ta chính là một trong số đó. Lúc đó sau khi đến Thủy
Tinh đảo, bởi vì khứu giác của ta đặc biệt, có thể ngửi được những mùi
vị gì đó. Cho nên, ta lợi dụng bí thuật chia hồn khí của mình thành hai
phần, một là chủ hồn một là phó hồn.
Đương nhiên, hồn khí chủ thể vẫn bị Đán Phi Tử đưa đi. Dì sao hồn khí
chủ hồ quá đậm, không thể thoát khỏi năng lực khống chế của Đán Phi Tử.
Còn hồn phó được ta lặng lẽ đem đến biển. Lúc đó vì trốn tránh, cho nên
hồn phó của ta cũng được giấu trong tượng đá. Tuy nhiên, năm đó trên đảo bỗng nhiên nổi mưa to, to đến nỗi cả năm trăm năm cũng khó gặp, mà
cuồng phong sóng lớn cũng nổi lên.
Lúc đó ta cảm thấy hình như không phải chỉ một tượng đá của ta bị bị
chìm vào nước biển. Bởi vì đột nhiên tập tích, phỏng chừng Đán Phi Tử
dựa vào lực của một người cũng không thể đem tất cả thạch tượng bố trí
ổn thỏa. Cho nên, dưới uy lực cực lớn của ông trời, cũng đã cuốn đi một
số tượng đá, mà là chính là một trong số đó.
Tuy nhiên, tượng đá mà phó hồn của ta tàng thân lại không phải do ta
khống chế. Lúc đó cũng là sợ Đán Phi Tử phát hiện, nên không dám dùng
lực. Thạch tượng này không ngờ lại dạt đến Thái Lan và bị Trác gia phát
hiện.
Thiên Hạo Tử nói.
- Trác gia. Chẳng lẽ là Trác gia ở phia đông Thái Lan sao? Mà tổ gia của bọn họ ở Hoàng Lâm…
Diệp Phàm đem chuyện ân oán của Trác gia và Diều Hâu nói lại một lần.
- Đúng vậy, chính là Trác gia đó, cho tới nay, ta luôn lo lắng Đán Phi
Tử sẽ phát hiện ra ra. Do đó, ta ngủ say đa mấy ngàn năm rồi mà không
dám có động tác gì. Sau đó đột nhiên bị Trác gia và Thiết gia phát hiện
đào được. Ta không quản việc bọn họ tranh đấu, mà cũng chẳng quản được.
Nhưng, về sau Trác gia chiếm được ta. Mà có một tên đầu trọc lóc, tên là Trác Bình Hà Kim vẫn luôn bái lạy ta, nhưng ta phát hiện căn cốt của
hắn không được, cũng chỉ truyền võ công. Đương nhiên, cái bọn ta có chỉ
là một sự giao dịch mà thôi. Còn hắn trải qua mấy chục năm khổ luyện,
hiện giờ cũng lên đến cảnh giới Tiên thiên đại viên mãn rồi.
Nhưng, trên trái đất này cao thủ tầm đó tuy nói cực ít, nhưng chắc chắn
vẫn có. Tuy nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất là người này không biết là
đã lấy đươc Bá Vương kim thương ở đâu, chính là ngọn thương mà cậu nhìn
thấy đó.
Lúc đó ta phát hiện ngọn thương này rất lạ, dường như còn có thể gửi
được hồn khí, cho nên ta đã thử và phát hiện ở bên trong cũng không tệ
lắm.
Cứ ở mãi trong tượng đá thì ta cũng thấy bất an, dù sao tượng đá cũng là do Đán Phi Tử làm ra. Cho nên, ở trong ngọn thương này sẽ càng an toàn
hơn.
Đương nhiên, trong tượng đá kia vẫn còn lưu lại một chút hồn khí của ta.
Là hồn phó của hồn phó. Không ngờ người trẻ tuổi là ngươi lại có biện
pháp, dùng hỏa khí hiện đại thiếu chút nữa thì tiêu diệt lão phu trong
ngọn thương này.
Thiên Hạo Tử thở dài.
- Nếu tôi không đán sai thì chuôi của Bạo Vương kim thương rất có thể đến từ La Thất Bảo.
Diệp Phàm nói.
- La Thất Bảo, nơi nào?
Thiên Hạo Tử giống như là lần đầu nghe thấy.
- Nghe nói chỗ này, nếu vận khí tốt thì có thể gặp được những dược liệu đặc biệt, cụ thể như thế nào thì tôi cũng không rõ lắm.
Diệp Phàm nói.
- Còn có nơi như vậy nữa à, nhưng chắc độ nguy hiểm ở đó cũng rất cao?
Thiên Hạo Tử nói.
- Đương nhiên là thế rồi.
Diệp phàm nói đến đây, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, có chút nghi ngờ, hỏi:
- Tiền bối, nếu hồn khí của ngài từ tượng đá phần lớn đa vào trong Bạo
Vương kim thương rồi, thì tại sao đến hư ảnh của tượng đá cũng cuất hiện ở vị trí trung tâm của thương vậy?
- Cái này ta cũng không rõ lắm, từ lúc phát hiện có tượng đá bị chìm vào trong nước, thì ta đã đi. Tuy nhiên, đi rồi thì khó mà quay lại được.
Về sau ngủ mấy ngàn năm dưới đất, sau tỉnh lại phát hiện thế giới này đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Mà trong khi chưa phát hiện nơi có thể náu mình thì ta không dám ra khỏi tượng đá. Tuy hồn khí của bọn ta lúc còn sống đều là cao thủ. Nhưng,
hiện tại hồn khí của ta lại không dám lộ ra bên ngoài ánh sáng.
Trong hoàn cảnh tự nhiên bọn ta căn bản không thể kiên trì được, mà chưa đến một ngày sẽ bị tiêu tan hết. Cho nên, bọn ta căn bản không thể tạo
thành sự uy hiếp nào đối với thế giới này nữa rồi. Nhưng, nếu như lúc
còn tàng hồn trong tượng đá thì có thể lợi dụng tượng đá để bảo vệ mình. Kể cả vũ khí hiện đại của các người cũng không thể tạo thành nguy hiểm
đối với bọn ta.
Hơn nữa,
nằm trong tượng đá còn có thể nhắm cơ hội để phát động một chút công kích gần. Đương nhiên, loại công kích này cũng khá tiêu hao hồn
khí còn sót lại của ta.
Bọn ta cần không ngừng bổ sung nội năng mới được. Còn cây thương này còn có một công năng, sau khi phát hiện ta mừng rỡ như điên, về sau đã làm
giao dịch với Trác Bình Hà Kim.
Ta phát hiện, cây thương này có thể hấp thu khí huyết quang để chuyển hóa thành nội khí, chữa trị hồn khí của ta.
Mà ta cũng khiếp sợ phát hiện, hồn thể của ta ở trong thương không ngờ không thể hiển thị tự thân, mà là hình dáng của tượng đá.
Ta nghĩ hết cách, nhưng hồn khí còn sót lại này vẫn là dựa vào phương
thức của tượng đá xuất hiện trong cây thương. Cho tới nay vẫn không thể
giải thích được tại sao lại như vậy.
Thiên Hạo Tử nói.
- Theo lý mà nói hồn khí của ông ở trong hoàn cách đặc biệt có thể ngưng tụ thành hình tượng của mình. Nếu như không thoát ra khỏi hình trạng
của tượng đá, tôi nghĩ rằng, liệu có phải là ông đã chịu sự giam cầm của tượng đá, chỉ có thể xuất hiện với hình trạng của tượng đá. Đây chính
là điểm lợi hại của Đán Phi Tử. Cho dù tượng đá có bị dạt đi hay bị chìm xuống nước thì cũng không thể thoát được sự khống chế của ông ta có
đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Nhưng ta không phát hiện ra điểm bất ổn nào, hơn nữa, cũng không phát hiện ra tượng đá này có quan hệ gì với Đán Phi Tử.
Thiên Hạo Tử nói.
- Thôi chết, tôi đột nhiên nghĩ ra một vấn đề. Những tượng dá bị nước
lớn cuốn đi năm đó liệu có phải lại bị Đán Phi Tử đặt ra một cái bẫy
binh thiên hơn không?
Diệp Phàm nói.
- Không có khả năng, thiên tai lũ lụt là do ông trời làm, đó là điều
không phải con người có thể thay đổi được. Lần đó lũ lụt quá lớn, rất có khả năng phá hủy nhiều chỗ trên đảo Thủy Tinh.
Thiên Hạo Tử không tin điều này.
- Khi chưa làm rõ ràng thì tất cả đều có khả năng, cao thủ Thoát thần cảnh có năng lực thế nào, chúng ta không thể đoán được.
Một chưởng của cao thủ Thoát thần cảnh có thể hủy được cả một ngọn núi.
Mà cao thủ lên cao một tầng nữa hoàn toàn có thể làm ra cuồng phong bạo
vũ.
Giống như tôi chẳng hạn, có thể dùng nội khí ngưng tụ phân tử nước để tạo thành mưa nhân tạo trong phạm vi nhỏ.
Loại bí thuật này nếu như để những người như Vũ Vương thi triển ra, thì hoàn toàn có thể tạo mưa trong phạm vi lớn.
Cho nên, nếu bọn họ muốn tạo ra cơn hồng thủy tôi nghĩ rằng không phải không có khả năng.
Diệp Phàm nói.
- Nếu quả thật là như thế thì Đán Phi Tử thật sự đáng sợ, hắn cố ý để
một bộ phận người cùng với tượng đá dạt đến các nơi khác nhau, sau đó
những tượng đá này được bố trí một cách có ý thức ở khắp các nơi, hắn
muốn làm gì vậy?
Thiên hạo tử tuy là mặt tượng đá, nhưng biểu tình vẫn là cau mày, Diệp Phàm có thể nhìn ra được.
- Chẳng lẽ là muốn khống chế thế giới, hay nói cách khác là mượn sức mạnh cộng đồng của thế giới để đối phó với Vũ Vương?
Ví dụ, thạch tượng đại trận mà ông ta bố trí chỉ là trên đảo Thủy Tinh,
vì nguyên nhân nào đó không thể tạo thành sự nguy hiểm lớn nhất đối với
Vũ Vương.
Dù sao đảo Thủy Tinh cũng là địa bàn của Vũ Vương, chắc chắn cũng phải chịu sự hạn chế từ một số thứ do Vũ Vương bố trí.
Bởi vậy, nếu như ông ta rải tượng đá ra khắp nơi trên trái đất, đến lúc đó sẽ hình thành một sức mạnh rất đáng sợ.
Tuy nhiên, cũng có thể Đán Phi Tử lúc đó nghĩ như vậy, nhưng về sau tình hình thay đổi, thế giới này đã thay đổi, cho nên kế hoạch của ông ta
cũng thất bại.
Diệp Phàm đoán.
- Hy vọng là thế, nếu đúng như ngươi đoán thì con người Đán Phi Tử này thật đáng sợ.
Tuy nhiên, dù thế nào chúng ta đều sẽ phản kháng. Đán Phi Tử làm Thạch
tượng trận, chỉ cần hồn khí của bọn ta trong các tượng đá bị phân tán
trên thế giới này tùm được nơi trú thân khác thì Thạch tượng trận của
Đán Phi Tử sẽ bị thất bại.
Thiên Hạo Tử nói.
- Tuy nhiên, ông bây giờ vẫn chưa thoát khỏi sự giam cần của tượng đá.
Tôi nghĩ, một khi hồn khí của ông trên cây thương có thể ngưng tụ lại
một lần nữa tụ thành hình tượng của chính ông thì có thể sẽ không phải
chịu sự giam cầm của tượng đá nữa. Tôi còn có một biện pháp. Chúng ta có thể đến Trác gia, hủy đi tượng đá mà lúc trước ông ẩn thân. Một khi bị
hủy rồi thì sự giam cầm của nó đối với ông cũng sẽ mất hiệu lực.
Diệp Phàm nói.
- Cách này có thể thử, nhưng, ở tượng đá đó vẫn còn tồn tại chút hồn khí của ta, làm như vậy thì hồn khí đó cũng sẽ bị hủy…tuy nhiên, nếu như có thể giải quyết được sự giam cầm đối với ta thì ta tình nguyện thử một
lần. Chẳng qua, tượng đá đó nhìn thì bình thường vậy thôi nhưng rất khó
bị phá hủy đấy.
Thiên Hạo Tử nói.