Quan Thuật

Hồn Vũ Vương Tiêu Tan Rồi Sao?


trước sau

- Mặc dù tôi dùng đạn để nổ nhưng cũng không hủy được nó.

Diệp Phàm hừ lạnh nói, một lúc sau nói tiếp:

- Tuy nhiên, Đán Phi Tử vẫn đang làm những cái này, tại sao Vũ Vương vẫn không có phản kích. Chẳng lẽ cứ để Đán Phi Tử tùy ý làm như vậy, hoặc Vũ Vương đã tiêu tan hồn rồi.

- Vũ Vương chắc chắn chưa tiêu tan hồn đâu, nếu như ông ta đã tiêu tan rồi thì Đán Phi Tử còn làm làm gì. Vũ Vương có lẽ bị điều gì đó cản trở nên không thoát thân được.

Hoặc là lúc trước Đán Phi Tử bị thương cực nặng, hiện tại chỉ còn lại một chút hồn khí chuyển thế mà thôi.

Tuy nhiên, có lẽ Vũ Vương cũng đang lặng lẽ chuẩn bị. Một khi thời cơ chín mồi sẽ tử chiến với Đán Phi Tử.

Mà hiện tại Đán Phi Tử không thể công phá đảo Thủy Tinh của Vũ Vương, nhất định là trên đảo có sự phòng bị nào đó khiến cho Đán Phi Tử phải kiêng dè.

Thiên Hạo Tử nói.

- Trước khi bí mật được giải, tất cả đều có khả năng. Tuy nhiên, tiền bối, năm đó nghe nói trên đảo Thủy Tinh có Xà Mị ngàn năm, ông đã nghe nói chưa?

Diệp Phàm hỏi.

- Đương nhiên là có, đó là sủng vật mà Vũ Vương nuôi. Nghe nói lúc nó nhổm dậy trông chẳng khác nào một ngọn núi nhỏ, cái lưỡi thôi cũng đã bằng cả một cỗ xe rồi. Đương nhiên, cái này cũng chỉ là ta nghe nói thôi, cũng chưa nhìn thấy Xà Mị ngàn năm này.

Thiên Hạo Tử nói.

- Không phải Xà Mị đã bị Cửu chỉ thần đạo ăn cắp mất rồi sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Ai nói vậy?

Không ngờ Thiên Hạo Tử chưa nghe nói việc này.

- Năm đó khi tôi đến đảo Thủy Tinh, đã gặp được thân thể hoàn toàn nội khí hóa của Đán Phi Tử. Ông ta nằm trên một chiếc giường. Tôi nghe ông ta nói vậy, hơn nữa, việc này tôi không chỉ nghe một mình ông ta nói. Ngàn năm trước, những cao thủ võ lâm tranh giành bản đồ Cửu Diệu đảo của Cửu Chỉ Thần Đạo dữ lắm. Nghe nói chính là vì con Xà mị kia. Tôi nghĩ, mọi ngời không phải chỉ vì con rắn, mà là muốn thăm dò bí mật của Cửu Chỉ. Bởi vì Cửu Chỉ có thể ăn trộm được sủng vật của Vũ Vương, chứng tỏ người này rất không đơn giản. Mà lúc ấy trên đảo Thủy Tinh tôi đã gặp một tượng đá rất lớn, phía dưới có một cỗ quan tài. Người nằm trong quan tài không ngờ là một nữ cương. Hiện tại nữ Cương thi này tôi gọi là Thiền Mị, tuy nhiên cô ấy đã bị kim thương của ông đâm thủng vào người rồi. Mà thân thể của cô ấy không ngờ lại thiếu một quả tim, trong khi đó ở núi Xương Bối đã phát hiện một con rối cực lớn…

Diệp Phàm nói lại chuyện ở núi Xương Bối lại một lần.

- Vậy xem ra, Thiền Mị chắc chắn không thể thoát được mối liên hệ với Đán Phi Tử. Hơn nữa, quan hệ giữa Thiền Mị và Vũ Vương có lẽ càng có tính khả năng hơn.

Chẳng lẽ người này là hậu duệ của Vũ Vương. Thật ra là Đán Phi Tử muốn luyện Thiền Mị trở thành phi cương hoặc cương thi cao cấp hơn. Mà biện pháp tàn khốc này là một loại tra tấn đối với Vũ Vương. Mà moi tim của cô ấy ra để nhét vào con rối, thực ra chính là khinh bỉ Vũ Vương, có lẽ muốn dùng phương pháp này để ép Vũ Vương hiện thân. Còn về con rối ngươi nói bên trong có quả tim, thì cũng là chuyện bình thường. Ta có thể đi theo người để coi xem sao. Nếu như có thể hủy việc bố trí này, khiến cho quả tim quay về thân thể của Thiền Mị, thì có lẽ cô ta sẽ có những đặc trưng nhất định của một người sống.

Thiên Hạo Tử nói.

- Chẳng lẽ Thiền Mị không thể hoàn toàn trở thành một người sống được sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Có khả năng, nhưng, trên người Thiền Mị là do Đán Phi Tử làm. Nếu như muốn để cô ấy sống lại một lần nữa, thì phải loại bỏ sự giam cầm của Đán Phi Tử. Ta nghĩ, Thiềm Mị bị Đán Phi Tử dùng một thủ đoạn đặc biệt để giam cầm giống như ta vậy. Chẳng qua ta bị giam cầm trong tượng đá, còn Thiền Mị giam cầm như thế nào thì ta không rõ lắm.

Thiên Hạo Tử nói.

- Tiền bối hiện tại còn lại bao nhiêu thực lực?

Diệp Phàm hỏi.

- Chỉ nói về thực lực không thì ta đánh không lại một người niệm khí đỉnh giai. Hơn nữa vẫn chỉ là có thể mượn lực của cây thương để giúp ngươi mà thôi. Nhưng, hồn khí của ta có thể không ngừng được bổ sung khí huyết. Chỉ cần có thể khôi phục được một nửa của hoàn chỉnh thì ta có thể đánh ngang ngửa với một cao thủ Hồn ly giai.

Thiên Hạo Tử nói.

- Vừa tồi tôi không làm hỏng hoàn toàn phong giới trên cây thương chứ?

Diệp Phàm hỏi.

- Tuy rằng không hoàn toàn làm hỏng, nhưng nó cũng bị ngươi phá cũng tương đối nặng.

Thiên Hạo Tử có chút buồn bực.

- Vậy thì chữa lại thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

- Dùng dược liệu tốt ngâm vào Bá Vương kim thương hì mới có thể khiến ta hấp thu bổ sung hồn khí được, còn nữa, có thể hấp thụ nhều hơn huyết quang chi khí.

Một khi hồn khí của ta có thể hồi phục tăng thêm một phàn, ta có thể phục hồi phong giới này. Đương nhiên, còn có một cách nữa, ta sẽ nói cách khôi phục cho ngươi.

Ngươi dùng lực lượng của ngươi có thể giúp ta khôi phục. Tuy nhiên, năm đó ta là Thoát thần cảnh đại viên man, phong giới ta bố trí tuy rằng diện tích rất nhỏ, nhưng uy lực lại không tầm thường chút nào.

Bởi vì, năm đó ta đem toàn bộ vật bảo bối của mình sắp xếp trên bề mặt phong giới. Cho nên, năng lực chống công kích của phong giới rất mạnh mẽ.

Nếu không, không cần ngươi nổ suốt mấy chục giờ mà vân chưa mở được như vậy. Nếu như hồn khí của ta ở thời điểm mạnh nhất, thì dù ngươi nổ cả năm cũng không mở được.

Thiên Hạo Tử đắc ý nói.

- Thời điểm hồn khí của tiền bối cực thịnh thì tôi còn dám vuốt râu hùm sao? Chỉ sợ ông dùng cây thương này giải quyết rồi thôi.

Diệp Phàm cười nói.

- Ừm, tuy nhiên cây thương này nếu như chỉ dựa vào ta thì không thể hoàn thành công kích được. Ta nói rồi, chỉ có khi ngươi công kích ta cho ngươi mượn lực, nhờ đó uy lực của cây thương mới lớn như vậy. Nếu chỉ dựa vào ta thì ta không thể động nổi cây thương này. Đương nhiên, nếu như vào thời đỉnh cao, ta chỉ ần dùng hồn khí cũng có thể sai khiến cây thương tiến hành công kích trong khoảng cách gần.

Thiên Hạo Tử nói.

- Vậy cây thương này thành cây thần thương rồi. ó thể không cần chủ nhân mà vẫn có thể giết người được.

Diệp Phàm nói.

- Cơ mà cũng khó thực hiện lắm, sẽ tiêu hao hồn khí của ta rất nhiều. Nếu là bình thường ta sẽ không bao giờ làm cả, chỉ khi gặp nguy hiểm đến an toàn sinh mệnh của hồn khí mà thôi.

Thiên Hạo Tử nói.

- Tuy nhiên,
xã hội hiện đại này rất khó kiếm dược liệu. Đừng nói là dược liệu mấy trăm năm, mà dược liệu chục năm thôi cũng rất khó kiếm rồi.

Diệp Phàm cố ý thở dài nói.

- Ngươi nói cũng đúng, ở thời điểm của bọn ta ngày xưa có bao nhiêu người đâu, còn bây giờ thì gấp không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa, môi trường đã bị tàn phá nhiều, đnừg nói là dược liệu mà ngay cả đại thụ trăm năm thôi cũng khó kiếm rồi. Tuy nhiên, về mặt huyết khí ngươi có thể nghĩ cách.

Thiên Hạo Tử nói.

- Điều này sao có thể, xa hội hiện đại là xa hội pháp chế, hơn nữa các quốc gia đều bước vào thời kỳ xây dựng hòa bình, không có chiến tranh thì không được giết người. Huống chi, tôi cũng không muốn trở thành tên đao phủ…

Diệp Phàm nói.

- Ha ha, ngươi hiểu sai ý rồi. Huyết quang ta nói không nhất thiết phải huyết khí của người mới được. Ví dụ như máu của động vật cũng được. Ngươi đem cây trường thương này ngâm trong máu loãng. Ta sẽ có phương pháp đặc biệt để hấp thu huyết khí và dung hợp để khôi phục hồn khí của ta. Khi hồn khí manh rồi thì nội lực của ta sẽ được tăng cường. Về sau càng có sức mạnh để giúp đỡ ngươi hoàn thành một số việc, có đúng không?

Thiên Hạo Tử nói.

Đương nhiên, Diệp Phàm cũng không phải là một thằng ngốc. Thiên hạ không có bữa trưa nào là miễn phí cả. Nếu để Thiên Hạo Tử khôi phục toàn bộ, ông ta cường chiếm lại thân thể mình thì không phải sẽ phiền phức sao?

- Biện pháp này có thể được, tôi làm được. Nhưng còn có một cách hay hơn nữa. Đó chính là đi La Thất Bảo, tiền bối hỗ trợ tôi tìm dược liệu. Tôi nghĩ, những dược liệu lâu năm ở đây sẽ tốt hơn nhiều so với máu lợn máu chó đúng không?

Diệp Phàm nói.

- Ừm, đương nhiên là tốt hơn rồi. Ta có thể hỗ trợ ngươi đi La Thất Bảo.

Thiên Hạo Tử nói.

- Còn một việc nữa, vừa rồi vị tiền bối kia có phải bị ông che chắn cảm giác rồi không?

Diệp Phàm nói.

- Che chắn, hắn bị ta làm cho mụ mẫm rồi.

Thiên Hạo Tử hừ lạnh nói.

- Tiền bối thật lợi hại, vị tiền bối kia cũng phải có thực lực Hồn ly thời kỳ đầu. Điều này chứng tỏ thực lực của tiền bối không chỉ là niệm khí mà.

Diệp Phàm cố ý giả ngu hỏi, đương nhiên là muốn lôi ra thực lực thật sự của Thiên Hạo Tử.

- Ngươi đừng có gài ta, ta đây là hồn khí đối với hồn khí. Nếu là người sống thì ta đâu thể đánh lại được cao thủ Hồn ly. Hơn nữa ngươi cũng quá sai rồi.

Thiên Hạo Tử nói.

- Sai lầm? Tôi không biết là mình đã sai ở đâu? Xin tiền bối hãy nói rõ hơn.

Diệp Phàm hỏi.

- Tên đó căn bản không phải là Hồn ly giai đoạn đầu, mà là Thoát thần cảnh giai đoạn đầu. Nếu không phải đẳng cấp nguyên bản của ta cao hơn hắn, thì chưa chắc ta đã đánh lại hắn.

Thiên Hạo Tử nói.

- Thoát thần cảnh, làm sao có thể chứ?

Diệp Phàm kinh ngạc, trước kia Lô Định Tông lừa mình là Niệm khí đỉnh giai cường giả. Sau Tam Hóa đại sư nói Lô Định Tông là Hồn ly cảnh. Hiện tại không ngờ lại thăng lên Thoát thần cảnh, Lô Định Tông này cũng quá có vấn đề rồi.

Ông ta giấu diếm thực lực hồi còn sống của mình để làm gì chứ? Cao thủ Thoát thần cảnh có năng lực đoạt thể chuyển sinh, Lô Định Tông này, đúng là rắp tâm bất lương mà.

- Người này đến từ…

Diệp Phàm nói lại chuyện của Lô Định Tông, tất nhiên là nói có chọn lọc.

- Lâu Lan và nước Tinh Tuyệt đều là xuất hiện sau này, chẳng qua ban đầu ở sa mạc đó cũng có một số người ở. Những người này có lẽ chính là tổ tiên của nước Tinh Tuyệt. Hơn nữa, ta nghi ngờ Lô Định Tông nói không đúng. Ta cũng nghi rằng ông ta không phải là Lô Định Tông, mà là đệ đệ của quốc vương nước Tinh Tuyệt – Đạt Ma Cát Thành Tư. Cũng chính là Thanh Vương, người được mai táng ở sườn núi Thanh Vương mà ngươi nói.

Thiên Hạo Tử nói.

- Rất có khả năng, hơn nưa, tôi nghi ngờ người này là tổ tiên thật sự của Thập Tam Thanh Y. Bởi vì, năm đó tranh vương vị không thành, Đạt Ma Cát Thành Tư bị ca ca của mình truy sát, nên phải trốn ở núi Thanh Vương thành lập tổ chức Thập Tam Thanh Y. Mà ở mảnh đất tàng bảo đó xuất hiện một nữ thi (xác chết nữ), lúc đó cũng là người này kêu tôi bảo tồn lại. Tôi suy nghĩ, liệu nữ thi này có quan hệ với nước Tinh Tuyệt không? Hay nói cách khác nữ thi đó chính là vương hậu của nước Tinh Tuyệt.

Diệp Phàm nói.

- Lúc nào ngươi dẫn ta đi xem nữ thi đó, chúng ta cùng xem lại, trước khi xem kỹ thì phỏng đoán cũng không ích gì. Hiện tại chúng ta nói chuyện lâu như vậy, nhưng có lẽ ngươi cũng không thể nào tìm được ta, mà ta cũng không thể hoàn toàn tin tưởng ngươi. Tuy nhiên chúng ta có chung một mục tiêu, đó là hủy Đán Phi Tử. Khi hắn chưa bị tiêu diệt thì thiên hạ còn chưa được thái bình.

Thiên Hạo Tử nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện