Ngày hôm sau, đám người Diệp Phàm trở về Bắc Kinh.
Phương Đông Phong được nhập viện điều trị trong bệnh viện hữu nghị Bắc
Kinh. Nghe nói đã tỉnh dậy, hơn nữa tình trạng chữa trị rất tốt, chỉ bị
kích động thần kinh và tổn thương ngoài da mà thôi, đương nhiên cũng có
chút nội thương.
Lần này Bộ Công an ra lệnh điều động Diệp Phàm đến bôi thực hiện nhiệm
vụ bí mật điều tra, cho nên, Diệp Phàm có thể đường hoàng ở lại vài ngày để đi giải quyết việc cá nhân.
Thiết Chiêm Hùng đã có thể xuống giường, tập đi nhẹ, chỉ cần không phải
vận động quá mạnh thì mọi việc đều đã có thể làm. Đương nhiên, tất cả
những điều này là nhờ những dược liệu tốt nhất của Diệp Phàm. Đối với
việc giúp đỡ Phương gia, Diệp Phàm không nhắc đến, bởi muốn cho Thiết
Chiêm Hùng một bất ngờ.
Còn Lệ Vô Nhai đã chuẩn bị xong một bồn hắc cẩu huyết (máu chó đen)
loãng, Diệp Phàm đem Bá Vương kim thương ngâm vào trong bồn, phát hiện
bọt khí lục bục nổi lên.
- Được rồi, chất lượng của chỗ máu chó này rất tốt.
Con dơi chui vào trong thương, nghe được giọng nói vui mừng của Thiên Hạo Tử.
Nếu như không mở phong giới trong thương ra, Thiên Hạo Tử không thể nghe được giọng nói của Diệp Phàm.
- Ha ha, tuy đó là chó đen, nhưng đó đều là chó Ngao lai. Hơn nữa, tất
cả đều là chó quân đội, công an “xuất ngũ”. Đương nhiên chúng ta không
giết chúng, mà chỉ mua lại nuôi rồi chích máu thôi.
Hơn nữa, tôi có bổ sung vào thức ăn của chúng một số dược liệu, đám chó này còn ăn ngon hơn cả chúng tôi đấy.
Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha, ngươi mất công quá.
Thiên Hạo Tử cười nói.
- Ngươi lui ra rồi tí nữa quay lại nhìn cây thương này nhé, xem có thay đổi hay không?
Con dơi của Diệp Phàm bay ra, khiếp sợ phát hiện chỉ trong chốc lát, số máu chó trong bồn lớn biến thành nước màu trắng.
Huyết khí của máu chó trong bồn dường như bị cây thương hút hết, giờ chỉ còn lại thuần khiết là nước vậy.
Hơn nữa, điều khiến Diệp Phàm khiếp sợ chính là cây thương hai thước
hiện tại co lại chỉ chỉ bé bằng nửa ngón tay út, mà trong chuôi thương
còn có một cái lỗ, dùng để móc chìa khóa đều được, mang theo người rất
tiện lợi.
- Cây thương này của tiền bối giống như Can Tương phi kiếm của tôi vậy.
Diệp Phàm cười nói.
- Can Tương phi kiếm, làm sao ngươi có được nó?
Thiên Hạo Tử ngạc nhiên nói.
- Ông xem, đây chính là Can tương phi kiếm, bình thường đều có thể cất
trong người. Lúc dùng tiếp xúc vào không khí thì có thể lớn thành một
cây kiếm thực sự. Hơn nữa, tốc độ rất nhanh, khi công kích chỉ có một
đường hư ảnh nhạt, nếu không phải cao thủ thì không thể phát hiện được.
Tuy nhiên tôi hiện tại có Biên bức hóa hình công kích, rất ít dùng đến
nó.
Diệp Phàm khống chế phi kiếm Can Tương.
- Ha ha, cái này của ngươi đâu phải là Can Tương. Căn bản chỉ là một
thanh kiếm thứ phẩm mà thôi. Không biết tên nào luyện ra một loại tàn
thứ phẩm như vậy nhỉ?
Thiên Hạo Tử châm chọc cười nói.
- Ánh mắt của tiền bối đúng là quá cao rồi, một bảo kiếm sắc bén như vậy mà nói là thứ phẩm. So với tiền bối thì không thể so sánh sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha, ngươi nói đúng rồi. Năm đó lão phu chính là thủ lĩnh của chế
binh phủ, được gọi là Khí vương. Năm đó tứ phẩm binh khí do tay ta làm
ra không dưới 100 cái, còn binh khí dưới tứ phẩm thì càng nhiều.
Thiên Hạo Tử đắc ý nói.
- Chế binh phủ, hình như trong lịch sử không có triều đại nào xây dựng phủ nào như vậy?
Diệp Phàm hứng thú hỏi.
- Người hiện đại các người thì hiểu thời cổ đại được bao nhiêu chứ? Năm
đó, thời kỳ Thủy Hoàng muốn thống nhất lục quốc. Ngày nào cũng đánh
trận.
Chính là thời đại thiếu hụt một lượng binh khí lớn. Còn ta nổi tiếng vì
chế tạo binh khí, cho nên được Thủy Hoàng mời vào trong cung đảm nhiệm
chức phủ chủ phủ chế binh. Dưới tay ta là năm chục vị đại sư luyện kiếm. Hàng này lò luyện binh phẩm được đốt 24/24. Binh phủ dưới tay của ta
cũng phải đạt đến ba ngàn.
Thiên Hạo Tử đắc ý nói.
- Binh phẩm này cũng có đẳng cấp sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Đó là điều đương nhiên, trên đời này bất cứ cái gì cũng có cấp bậc cả. Binh khí chia làm 12 phẩm, cấp độ càng cao thì phẩm chất càng cao, binh khí phẩm chất càng cao, càng dùng sẽ càng thuận tay. Giống như đao kiếm bình thường chỉ có thể xem như là tàn thứ phẩm mà thôi. Uy lực của đao
kiếm nhất phẩm một nhát có thể chém đứt một cây lớn rất nhẹ nhàng.
Thiên Hạo Tử nói.
- Vậy thanh kiếm phẩm chất cao nhất mà đại sư luyện ra là mấy phẩm?
Diệp Phàm tò mò hỏi.
- Haiz, ta tuy được người ta xưng là Khí vương, nhưng đao kiếm phẩm chất cao nhất mà ta luyện ra chỉ đạt ngũ phẩm. Đao kiếm nhất nhị phẩm thì
không thể thu nhỏ được, phẩm chất càng cao thì càng thu nhỏ dễ dàng…
Thiên Hạo Tử nói.
- Cái này, hình như có thể thu nhỏ lại được thì đều là bảo bối. Chẳng
qua, cái này hình như không phù hợp lắm so với lời ông nói. Ông nói bảo
kiếm của tôi là tàn thứ phẩm, nhưng tại sao nó có thể thu nhỏ lại được.
Không phải ông nói, binh khí muốn thu nhỏ lại được thì đều phải từ tam
phẩm trở lên sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Cái này thật sự có chút kỳ quái, tuy nhiên, phỏng chừng kiếm của ngươi được chế tạo từ chất liệu đặc biệt. Phóng ra để ta coi một chút xem
nào.
Thiên Hạo Tử nói.
Diệp Phàm phóng Can Tương ra, Thiên Hạo Tử nhìn tỉ mỉ một hồi, thở dài nói:
- Đáng tiếc, thật là đáng tiếc.
- Đáng tiếc? Vì sao?
Diệp Phàm hỏi.
- “Da cá Ô Thần” tốt như vậy mà lại luyện ra một tàn thứ phẩm như vậy, ngươi nói có đáng tiếc hay không?
Thiên Hạo Tử nói với vẻ đau lòng.
- Da cá Ô
Thần, là cái gì vậy? Có phải rất quý không?
Diệp Phàm hiếu kỳ.
- Đương nhiên là rất quý rồi, loại cá Ô Thần này thật ra có hình dáng
giống như bạch tuộc. Bình thường chúng sống dưới đáy biển sâu mấy ngàn
mét. Mà cá Ô Thần dùng để luyện ra thanh kiếm của ngươi ít nhất cũng
phải 200 năm tuổi. Loại này càng quý giá hơn, da của chúng có thể chế ra rất nhiều thứ, da cá Ô Thần vốn có tính co giãn mà. Nếu như để lão phu
luyện, thì tuyệt đối có thể thành bảo kiếm tứ phẩm. Độ sắc bén thì kiếm
của ngươi không thể so sánh được. Ngươi nghĩ xem, cá Ô Thần ở dưới đáy
biển khó bắt biết chừng nào?
Thiên Hạo Tử bộ dáng đau lòng nói.
- Hiện tại có thể vào lò luyện chế lại được không?
Diệp Phàm nhất thời cao hứng.
- Vô dụng thôi, nếu luyện lại thì nhiều nhất cũng chỉ ra được bảo kiếm
nhất nhị phẩm. Hơn nữa, thanh kiếm này của ngươi dùng quá ít da cá Ô
Thần, nếu dùng để luyện chế lại thì căn bản không dùng được.
Thiên Hạo Tử thở dài, một lúc sau nói:
- Tuy nhiên, cây Bá Vương kim thương này lại là binh khí nhị tam phẩm
đấy. So với Can Tương của ngươi còn lợi hại hơn nhiều. Hơn nữa, có lão
phu ở bên trong, lúc ngươi sử dụng tốc độ sẽ là siêu cường. Khi lão phu
khôi phục được tam thành hồn khím chúng ta phối hợp với nhau có thể giết chết được một Tiên thiên đại viên mãn cường giả. Ngay cả Bán niệm khí,
chúng ta cũng có thể giết được.
Thiên Hạo Tử nói.
- Nhưng vãn bối không thể có được sự đồng ý của cây thương này.
Diệp Phàm hỏi.
- Ha ha, trước đó ngươi không có được sự đồng ý của cây thương đó là vì
lão phu cự tuyệt ngươi. Hiện tại một tia hồn khí của tên đầu trọc Trác
Bình Hải Kim kia đã bị người diệt rồi, thì cây thương này đã là của
ngươi. Bây giờ ngươi thử xem.
Thiên Hạo Tử cười nói.
Diệp Phàm làm theo, lần này nội khí rất thuận lợi đi vào cây thương.
Thuận tay vung một chiêu, Bá Vương kim thương liền bay vút lên. Trên
không trung rất linh hoạt. Hơn nữa Diệp Phàm phát hiện, cây thương có
thể biến hình.
- Tạm thời ngươi vẫn không thể để cây thương trong người như với bảo
kiếm kia được, chỉ có thể mang theo mà thôi. Tuy nhiên, sau khi co lại
cây thương này cũng rất nhỏ, mang theo cũng rất thuận tiện. Một khi
ngươi ma hợp với cây thương này thì có thể để vào trong người. Đến lúc
đó, ngươi mới có thể thật sự nhìn thấy uy lực của binh phẩm tam phẩm
này.
Thiên Hạo Tử nói.
- Tuy nhiên, nghe khẩu khí của tiền bối, vị Can Tương đại sư này rất nổi tiếng đúng không?
- Đương nhiên, điểm này ta không phủ nhận, Can Tương là người nước Ngô thời xuân thu, từng chế tạo kiếm cho vua Ngô.
Về sau ông ta cùng vợ mình là Mạc Tà phụng mệnh luyện bảo kiếm cho Sở
vương, được hai thanh, một thanh là Can Tương, một là Mạc Tà.
Can Tương đem Mạc Tà kiếm hiến cho Vũ vương, còn đưa Can Tương kiếm cho
con trai, Sở vương sau khi biết liền tức giận, về sau bị Sở vương giết
chết. Con trai ông ta khi trưởng thành, tìm cách báo thù cho cha. Mà thứ phẩm thật sự của Mạc Tà bảo kiếm lên tới lục phẩm. Lão phu nhiều nhất
cũng chỉ luyện ra được đao kiếm ngũ phẩm mà thôi.
Lục phẩm thì từ trước đến giờ chưa luyện chế thành công bao giờ. Cả đời
lão phu là luyện chế được một binh khí hơn ngũ phẩm, nhưng mục tiêu này
không thực hiện được. Hơn nữa, trước kia lão phu đi đảo Thủy Tinh thật
ra cũng là vì tâm nguyện này. Bởi vì, lão phu nghĩ nếu đảo Thủy Tinh là
phủ chỉ của Vũ Vương, không chừng có thể tìm ra được nguyên liệu để chế
tạo ra lục phẩm bảo kiếm.
Vì giấc mộng cả đời của lão phu, đương nhiên, cũng là vì muốn đột phá
lên cảnh giới cao nhất, lão phu đã đi Thủy Tinh đảo. Tất cả những điều
này hình như đều là ý trời, thực ra cũng là người làm, Đều là vì tên chó Đán Phi Tử này.
Thiên Hạo Tử cắn răng nói.
Diệp Phàm vừa nghe, lập tức nghĩ tới việc chế tạo chân giả cho hai người Hồng Tà và Lệ Vô Nhai. Có một đại sư luyện chế như vậy chỉ đạo, việc
này sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Sau đó, hắn liền chạy đi tháo một chiếc
chân giả ra để cho Thiên Hạo Tử nhìn.