Diệp Phàm vừa nghe, liền cảnh giác lên. Trực giác mach bảo không phải Khương Quân Sơn đang có ý khen Khu kinh tế Hoành Không mình làm tốt. Mà có lẽ có ý đồ gì đó bên trong, đương nhiên, chỉ dựa vào câu nói ấy thôi thì chưa thể biết được mục tiêu của người ta là gì.
- Ha ha, Khu kinh tế Hoành Không được xây dựng dưới sự chỉ đạo của Quốc vụ viện và một bộ hai tỉnh. Muốn khiến cho người ta chú ý thì chắc cũng cần phải thời gian dài đấy. Khu kinh tế vừa xây dựng, vạn sự khởi đầu nan, việc chúng ta cần làm còn có rất nhiều. Diệp Phàm cười nói. Trước tiên cứ khiêm tôn như vậy đã, tránh người ta nói mình kiêu căng, rồi lại nã pháo về mình.
- Đồng chí Diệp Phàm khiêm tốn quá, Khu kinh tế Hoành Không sớm đã có một sơ sở nhất định rồi. Mà đại quy hoạch Hoành Không chính là cơ sở của nó.
Tuy rằng việc xây dựng đại quy hoạch Hoành Không sắp kết thúc, nhưng đã tạo được một cái mới tiềm năng rồi. Mấy tỷ Quốc vụ viện rót xuống hỗ trợ dự án cũng đã đến vị trí.
Thật ra, Khu kinh tế Hoành Không đã có một nền móng rất vững chắc rồi. Số tiền này hoàn toàn có thể chuyển sang một phần để xây dựng khu Lục Loan.
Bởi vì khu Lục Loan mới có hình thức phát triển giống với Khu kinh tế Hoành Không.
Khương Quân Sơn cười nói.
Diệp Phàm vừa nghe, thiếu chút nữa thì đập bàn. Con cáo già này không ngờ luôn nhắm vào túi tiền của mình.
- Ha ha, Khu kinh tế Hoành Không vẫn còn ở giai đoạn ban đầu, việc gì cũng cần đến tiền, số tiền mà trên rót xuống cũng chỉ như muối bỏ bể mà thôi. Hơn nữa, đó là tiền hỗ trợ dự án trọng điểm quốc gia mà quốc vụ viện rót xuống. Đem số tiền này chuyển sang dự án khác thì coi sao được, như vậy có khác với tham ô tài chính không? Điểm này, chắc đồng chí Quân Sơn rõ hơn ai hết mà. Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, dùng tiền như vậy là sai phạm nghiêm trọng. Khu Lục Loan cũng đâu phải cấp dưới trực thuộc của Khu kinh tế Hoành Không đâu. Cho nên Khu kinh tế Hoành Không không có trách nhiệm phải đem tiền cấp trên rót cho mình để chuyển sang cho khu Lục Loan như vậy. Đó rất lộn xộn. Cái Thiệu Trung hừ lạnh nói.
- Đồng chí Thiệu Trung, cái gì gọi là lộn xộn, nói năng phải chú ý một chút. Khương Quân Sơn vẻ mặt trầm ngâm nói.
- Dùng tiền sai mục đích như vậy không phải là lộn xộn sao? Cái Thiệu Trung tôi nói như vậy còn là nhẹ đấy. Nói nghiêm trọng một chút thì đó chính là hành vi vi phạm pháp luật. Cái Thiệu Trung vẻ mặt nghiêm túc.
- Đồng chí Thiệu Trung, đây chính là anh hiểu sai ý. Khu Lục Loan tuy rằng không phải là khu trực thuộc của Khu kinh tế Hoành Không. Nhưng xây dựng Khu kinh tế Hoành Không lên để làm gì? Là để kéo kinh tế toàn tỉnh đi lên. Tiền này là do Quốc vụ viện rót xuống, là thuộc một bộ hai tỉnh. Khu kinh tế Hoành Không là một khu anh em, không lẽ không giúp được khu Lục Loan một chút hay sao? Khương Quân Sơn hừ lạnh nói.
- Chúng tôi ốc không mang nổi mình ốc, sao có thể làm cọc được cho rêu đây? Bây giờ chúng tôi chưa đủ khả năng để giúp khu Lục Loan như vậy. Đương nhiên, ví dụ quyên tặng họ một chục triệu thì vân có thể được. Nhưng muốn chuyển số tiền kia để xây dựng khu Lục Loan thì cái này không được. Diệp Phàm tỏ rõ thái độ.
- Ha ha, Chủ tịch tỉnh Diệp quá khiêm nhường rồi. Việc xây dựng Khu kinh tế Hoành Không gần kết thúc. Mà trong thời gian một năm các anh đã kéo được cả chục tỷ rồi, các anh còn cần nhiều tiền như vậy sao?
Trong khi đó khu Lục Loan vừa mới bắt đầu đã cần một khoản tiền rất lớn rồi. Cùng là một đại khu trực thuộc tỉnh Thiên Vân. Mà khu thí điểm cải cách tổng hợp quốc gia kia thực ra cũng bao gồm cả việc xây dựng Khu kinh tế Hoành Không rồi.
Yến Nguyệt nói. Người phụ nữ này vừa nghe thấy tiền đã động tâm rồi.
- Thật sự xin lỗi, chủ tịch Yến, tôi muốn chỉnh lại lời của chị một chút. Phê chuẩn của khu thí điểm cải cách tổng hợp quốc gia là thành phố Vinh Thành, chứ không bao gồm cả Khu kinh tế Hoành Không. Ha ha, nếu như lúc nào trên tỉnh đem Khu kinh tế Hoành Không giao cho thành phố Vinh Thành quản thì tôi không nói nữa. Diệp Phàm cười châm chọc nói.
Yến Nguyệt nhất thời sửng sốt, nói: - Có chuyện tôi thấy cũng lạ, công ty Yến Nguyệt vẫn còn nằm ở Việt Đông, sao lại được nhận tiền hõ trợ của nhà nước nhỉ? Trong khi đó khu Lục Loan nằm trong tỉnh Thiên Vân lại không được bằng công ty Yến Nguyệt ư?
- Chị lại lầm rồi, công ty Yến Nguyệt tuy rằng ở thành phố Việt Châu. Nhưng đây lại là công ty con của Tập đoàn Hoành Không. Mà Tập đoàn Hoành Không lại là doanh nghiệp cấp dưới của Khu kinh tế Hoành Không, sao lại không được nhận tiền hỗ trợ đây? Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Ha ha, tỉnh thành được phê chuẩn khu thí điểm cải cách tổng hợp, mà việc cải tạo khu Lục Loan là nơi thí điểm trong đó.
Ý của tỉnh là không thể đem việc thí điểm trung tâm làm tạp nham như vậy. Bởi vì, khu Lục Loan một khi thành công, có khả năng sẽ thúc đẩy việc cải cách tổng hợp của cả tỉnh thành. Mà muốn làm được thành công thì cần có một khoản tiền lớn. Cho nên, hoàn toàn có thể đem việc cải tạo khu Lục Loan nối với việc xây dựng Khu kinh tế Hoành Không để cùng làm.
Khương Quân Sơn cười nói.
- Đúng vậy, tỉnh chúng ta không phải không có tiền lệ quản lý thay một số khu hành chính. Tập đoàn Hoành Không trước đây cũng từng quản lý thay huyện Hoành Cương, thậm chí là cả thành phố Hạng Nam.
Tỉnh hoàn toàn có thể đem khu Lục Loan làm tiên phong của việc thí điểm cải cách tổng hợp.
Để Khu kinh tế Hoành Không và ủy ban nhân dân thành phố cùng quản lý. Như vậy hoàn toàn là để mượn kinh nghiệm phong phú của Khu kinh tế Hoành Không. Triệu Hướng Vân bắt đầu quấy rối, không ngờ lại nghĩ ra cách như vậy.
- Đúng vậy,
làm như thế khi việc cải cách tổng hợp thành công thì có thể tiến hành mở rộng toàn thành phố. Đến lúc đó, có thể thúc đẩy cùng phát triển. Tỉnh thành lên rồ, ngược lại cũng có thể giúp đỡ để Khu kinh tế Hoành Không phát triển có đúng không? Cai này cũng đều vì doanh nghiệp thuộc tỉnh Thiên Vân thôi, tình huynh đệ vẫn phải có. Khương Quân Sơn nói.
- Tôi cảm thấy biện pháp này rất hay. Khu kinh tế Hoành Không có tiền lệ cải cách tổng hợp. Đối với việc cải tạo khu Lục Loan mà nói cũng không phải việc khó khăn gì. Tất cả những việc này đối với Khu kinh tế Hoành Không mà nói rất đơn giản.
Nhưng đối với tỉnh thành mà nói thì ý nghĩa lại rất trọng đại. Đến lúc đó, khu Lục Loan sẽ trở thành đá dẫn đường cho việc cải cách tổng hợp của tỉnh thành. Lưu Minh Nguyệt nói, nhìn Diệp Phàm một cái nói tiếp: - Tôi thực sự hy vọng được làm việc dưới tay Bí thư Nhậm và Chủ tịch tỉnh Diệp.
- Ha ha, đương nhiên tôi cũng muốn được làm việc cùng với Trợ lý Lưu. Nhưng Khu kinh tế Hoành Không cũng đã được trải rộng rồi. Thời gian trước có đồng chí phê bình chúng tôi ôm đồm quá nhiều, sẽ làm ảnh hưởng đến tác dụng của Khu kinh tế Hoành Không. Hơn nữa, Khu kinh tế Hoành Không là do một bộ hai tỉnh quản lý, chứ không trực thuộc mỗi tỉnh Thiên Vân.
Đương nhiên tôi nói như vậy không phải muốn thoái thác trách nhiệm. Cũng không phải là không quan tâm đến việc của anh em. Nhưng nguyên nhân chủ yếu là tự thân chúng tôi vẫn chưa làm tốt hẳn đã vội tiếp nạp thêm khu Lục Loan.
Như vậy là thiếu trách nhiệm đối với Khu kinh tế Hoành Không và cả khu Lục Loan. Đến lúc đó làm loạn cả khu Lục Loan lên thì chẳng ai gánh nổi trách nhiệm. Đối với Khu kinh tế Hoành Không, không chỉ riêng lãnh đạo một bộ hai tỉnh mà cả lãnh đạo Quốc vụ viện cũng rất hy vọng. Tôi không muốn để người ta nói mình hai lòng ba ý. Hơn nữa, xuất phát từ thực tế, việc tiếp nạp khu Lục Loan lúc này là chưa được. Đương nhiên, chúng tôi có thể cung cấp một số kinh nghiệm và kỹ thuật để phục vụ cho việc cải tạo khu Lục Loan. Diệp Phàm kiên quyết tỏ thái độ.
- Ừm, trước mắt đem khu Lục Loan nhét vào Khu kinh tế Hoành Không vẫn còn nhiều khó khăn lắm. Bởi như đồng chí Diệp Phàm nói, Khu kinh tế Hoành Không cũng vừa khởi bước.
Không có khả năng nạp vào một khu hành chính mới. Năng lực như thế nào thì gánh vác được sức nặng như thế ấy có đúng không? Phong Hồ Ninh nói. Tuy không cùng phách với Diệp Phàm, nhưng nhìn thấy có người nhắm vào túi tiền của Khu kinh tế Hoành Không cho nên ông ta cũng sẽ không để yên.
Không chỉ một mình Phong Hồ Ninh mà những thành viên khác trong bộ máy Khu kinh tế Hoành Không cũng đều không muốn nhìn thấy chuyện này. Quả nhiên, Nhậm Thời Mãn cũng không ngồi yên thêm được nữa. - Đúng vậy, nhập một Khu hành chính mới vào thời điểm này là điều không thể.
Muốn nhập vào cũng được, nhưng phải đợi cho Khu kinh tế Hoành Không thực sự phát triển đã. Hơn nữa, Khu kinh tế Hoành Không liên quan đến một bộ hai tỉnh, mà phạm vi nghiệp vụ còn bao hàm cả Ủy ban Quốc tư. Do đó muốn nhập khu Lục Loan vào thì rất khó khăn, lại lãng phí. Tôi thấy không cần phải thảo luận vấn đề này nữa.
- Ha ha, chỉ việc cải tạo một khu Lục Loan này thôi mà có thể ngáng chân Khu kinh tế Hoành Không phát triển được sao? Các đồng chí có phải nghĩ quá nghiêm trọng rồi không?
Việc cải tạo khu Lục Loan thành công ngược lại có thể thúc đẩy Khu kinh tế Hoành Không phát triển.
Không cần nói đến cái khác, sau khi nhập khu Lục Loan vào, thì Khu kinh tế Hoành Không cũng sẽ nhận được chính sách đãi ngộ của khu thí điểm cải cách tổng hợp quốc gia.
Hơn nữa, Khu kinh tế Hoành Không thực ra chính là một khu thí điểm cải cách tổng hợp, trong tỉnh Thiên Vân cúng ta đồng thời xuất hiện hai khu thí điểm thành công thì đó cũng là một sự khẳng định đối với các đồng chí đang ngồi ở đây có đúng không. Triệu Hướng Vân nói.
- Tự tin quá cũng không tốt. Nhưng bi quan quá thì cũng chẳng hay. Cứ vừa phải thì hay hơn, Khu kinh tế Hoành Không đã được trải rộng rồi, bây giờ lại nhét thêm một khu Lục Loan nữa thì sẽ ảnh hưởng cũng không phải lớn. Hơn nữa, Khu kinh tế Hoành Không hoàn toàn có thể mượn ưu thế của khu Lục Loan để phát triển ngành du lịch.
Khu Lục Loan có rất nhiều danh thắng, điều này Khu kinh tế Hoành Không không thể so sánh được. Hơn nữa, cũng có thể xây dựng một số tiểu khu thương mại kết hợp với lịch sử văn hóa.
Mà vị trí địa lý của khu Lục Loan khiến nó có ưu thế hơn Khu kinh tế Hoành Không.
Mảng du lịch của Khu kinh tế Hoành Không nhấn mạnh cảnh vật tự nhiên, còn khu Lục Loan lại nhấn mạnh di tích văn hóa lịch sử.
Sự kết hợp hoàn mỹ giữa tự nhiên và lịch sử sẽ càng thăng thêm sức mạnh của Khu kinh tế Hoành Không, chứ đâu có ngáng chân Khu kinh tế Hoành Không? Yến Nguyệt nói.
Đăng bởi: admin