- Ha ha, tôi nói rồi, thời cơ vẫn chưa chín muồi. Một đứa trẻ sáu tuổi anh cũng không thể bảo nó đi khiêng một tảng đá năm mươi cân. Khu kinh tế Hoành Không vừa mới khởi công, còn trong thời kỳ quy mô nhỏ, còn chưa va vấp nhiều, các vị cho nó trọng trách quá nặng, sẽ gây áp lực cho nó. Diệp Phàm cười nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, lá gan của cậu nhỏ như vậy từ lúc nào thế? Tôi nghe nói lá gan của cậu đặc biệt lớn.
Khu kinh tế Hoành Không là phát triển từ Tập đoàn Hoành Không. Tập đoàn Hoành Không trước khi cậu đi xuống chỉ là một cục diện rối rắm.
Hiện giờ cục diện rối rắm biến thành bánh ngon thơm ngát. Tất cả những việc này đều thể hiện sự gan dạ sáng suốt của đồng chí Diệp Phàm.
Trước kia không phải cậu muốn đề nghị khu kinh tế cấp phó tỉnh sao? Lúc ấy muốn cho cậu quản lý huyện Hoành Cương cậu đã nghĩ phải quản lý thành phố Hạng Nam.
Khu Lục Loan không lớn so với thành phố Hạng Nam, quy mô bằng huyện Hoành Cương. Một khu nhỏ như vậy cậu không dám tiếp nhận sao?
Việc này hình như không giống với một Diệp Phàm gan dạ sáng suốt. Khương Quân Sơn không ngờ nói kích Diệp Phàm.
- Gan lớn nhát gan cũng phải xem, việc gì thích hợp đương nhiên gan lớn một chút. Nhưng, không thích hợp mà gan lớn là lỗ mãng.
Diệp Phàm tôi không phải người thất lễ, khu kinh tế Hoành Không chính là được xây dựng từ Tập đoàn Hoành Không cho nên tôi không muốn khu kinh tế Hoành Không bị tổn thương.
Đối với suy nghĩ của khu Lục Loan, muốn học tập kinh nghiệm thì có thể, yêu cầu kỹ thuật mới chúng tôi đều ủng hộ.
Nhưng nếu muốn lấy tài chính của chúng tôi, Diệp Phàm tôi tuyệt đối không đồng ý. Diệp Phàm thể hiện thái độ mạnh mẽ.
- Ha ha, Chủ tich Diệp, đây là tiền mà Quốc vụ viện cấp cho khu kinh tế Hoành Không khi nào thì thành tiền của đồng chí Diệp Phàm rồi? Suy nghĩ này là không được. Công là công mà tư là tư. Công tư không phân biệt được chính là phạm sai lầm lớn. Triệu Hướng Vân vẻ mặt dường như nghiền ngẫm cười nói.
- Chủ tịch tỉnh Triệu, gần đây tai anh không có vấn đề gì chứ? Cái Thiệu Trung cười hỏi.
- Trợ lý Cái, anh nói vậy có ý gì? Triệu Hướng Vân sửng sốt, mặt đần ra.
- Có ý gì, không phải rõ ràng sao? Vừa rồi Chủ tich Diệp nói chính là chuyện tài chính của khu kinh tế Hoành Không. Cũng không phải nói là tiền của hắn. Chủ tich Triệu không nghe nhầm chứ, chúng tôi ngồi đây đều nghe rõ. Cho nên, ha ha, tôi còn tưởng CáiThiệu Trung cũng vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Triệu Hướng Vân.
- Tai tôi vẫn tốt, việc này không cần trợ lý Cái phải nhắc nhở. Vừa rồi ý của tôi là việc này là các ủy viên thành ủy đang bàn bạc với đồng chí Diệp Phàm.
Đồng chí Diệp Phàm cố ý cho rằng khu kinh tế Hoành Không là của hắn, mà thật ra đó chính là hạng mục được Quốc vụ viện phê duyệt.
Tuy nói phê chuẩn là đơn vị làm thí điểm ở tỉnh thành, nhưng tỉnh thành cũng là trung tâm của cả tỉnh. Dự án này cũng là công tác trọng điểm của cả tỉnh trong năm nay.
Đồng chí Diệp Phàm cũng là Phó chủ tich tỉnh, có nghĩa vụ góp phần vào việc thành công của khu thí điểm.
Mà không phải do dự lưỡng lự tìm đủ loại lý do để từ chối. Đây chính là không được.
Chẳng lẽ đồng chí Diệp Phàm không phải là cán bộ của tỉnh Thiên Vân sao? Tư tưởng hẹp này không được. Triệu Hướng Vân hừ nói.
- Chủ tich Triệu là người lòng dạ rộng lớn chẳng lẽ anh nói chuyện không cho tôi lên tiếng? Tôi vừa lên tiếng thì thành tư tưởng hẹp. Thành chướng ngại vật của cải cách mở cửa rồi? Dù là vua thời xưa cũng phải để các đại thần lên tiếng lúc thích hợp có phải không? Huống chi xã hội hiện đại, nơi nơi đều chú trọng đến dân chủ. Diệp Phàm cười nói, Triệu Hướng Vân vừa nghe mặt tối đen.
- Đồng chí Diệp Phàm nói xa rồi, khi nào đã đến vua chúa thời cổ đại rồi? Tôi thấy việc này nhất thời khó đạt được thỏa thuận, chi bằng giơ tay biểu quyết thì thế nào? Một khi có quyết nghị phải báo cáo lên hội nghị thường vụ tỉnh ủy. Bởi vì, địa điểm làm thí điểm cải cách phải bắt đầu, không thể tiếp tục kéo dài. Khương Quân Sơn cũng lộ vẻ kiên quyết.
- Ha ha, việc này còn chưa được một chữ đã biểu quyết quyết nghị không biết có phải là vội vàng không?
Cải tạo khu Lục Loan vốn chính là chuyện của tỉnh thành, việc này khu kinh tế Hoành Không có thể cung cấp nhân lực ủng hộ đã là không tồi rồi.
Yêu cầu người ta ủng hộ tiền có chút quá. Bởi vì các đồng chí không nghĩ đến một vấn đề quan trọng.
Vấn đề là lúc xin thành lập khu kinh tế Hoành Không cũng đưa khu Lục Loan vào.
Cho nên khu Lục Loan không thể hưởng thụ tài chính của khu kinh tế Hoành Không. Nếu dùng, chúng ta có thể thành tham ô, việc này tính chất khá nghiêm trọng.
Các đồng chí liên quan đến tiền mà Quốc vụ viện phê duyệt đều phải chú ý việc này. Hơn nữa, quyền sử dụng khoản tiền này năm trong tay lãnh đạo khu kinh tế Hoành Không.
UBND tỉnh chúng ta cũng không có quyền can thiệp vào việc sử dụng của họ có phải không? Khúc Chí Quốc tuy nói đang cười nhưng cũng gạt bỏ đề nghị biểu quyết của Khương Quân Sơn.
Diệp Phàm mơ hồ cảm nhận được cái gì đó, có lẽ là Khương Quân Sơn quá mạnh mẽ, đã khiêu chiến quyền uy của Chủ tich tỉnh Khúc Chí Quốc. Tất nhiên Khúc Chí Quốc cũng không phải người yếu đuối muốn cho mũi của Khương Quân Sơn dính đầy tro.
- Tỉnh Điền Nam là cấp trên của khu kinh tế, chẳng lẽ ngay cả quyền đề nghị cũng không có. Hơn nữa tỉnh ĐiềnNam có quyền chỉ đạo họ.
Ngay cả quyền đề nghị cũng không có còn làm lãnh đạo tỉnh làm gì? Hơn nữa cải tạo khu Lục Loan là việc lớn.
Đây là vẫn đề quan trọng đối với tập thể lãnh đạo tỉnh Điền Nam. Bởi vì liên quan đến khu kinh tế Hoành Không nên mới nói ra. Khương Quân Sơn tất nhiên không chịu bại trận dễ dàng.
- Cải tạo khu Lục Loan là việc lớn nhưng hôm nay hội nghị chúng ta chú yếu thảo luận cải tạo khu Lục Loan như thế nào.
Mà cũng không phải chỉ nhìn chằm chằm vào gói tiền to của khu kinh tế Hoành Không. Nói trắng ra, khu kinh tế Hoành Không có tiền đó là của người ta.
Người ta chịu cấp hay không là chuyện của bọn họ, chúng ta không thể bắt họ làm việc họ không muốn.
Nếu bắt buộc thì gọi là chỉ đạo công tác sao? Cái
này gọi là đùa giỡn với quyền uy của lãnh đạo, hơn nữa, động cơ không thích hợp.
Chúng ta muốn áp đặt đây chẳng phải bảo các đồng chí đó phạm sai lầm sao? Khúc Chí Quốc thể hiện sự mạnh mẽ.
Hôm nay thế nào cũng phải áp chế Khương Quân Sơn. Nếu không lão Khúc có vẻ không hài lòng.
- Theo quy định từ trước, số tiền này đến tỉnh cũng phải rút ra một ít để tỉnh sử dụng vào việc khác có phải không? Mà chúng ta làm theo quy định trước cũng đúng, rút ra một phần tiên để xây dựng khu Lục Loan. Khương Quân sơn lại bàn về quy định.
Bởi vì, bình thường cấp trên cho một khoản tiền, qua các cấp đều trích lại một khoản nhất định. Thậm chí có khoản đến một nửa, dùng từ mà nói chính là nhạn quá bạt mao.
- Ha ha, xét thấy khu kinh tế Hoành Không mới khởi động bước đầu, hơn nữa khu kinh tế Hoành Không cũng là một trong những dự án trọng điểm của Tỉnh ủy, UBND tỉnh.
Mà số tiền kia là Quốc vụ viện đặc biệt phê duyệt xuống, lúc ấy có ghi chú rõ tiền nào việc ấy không được tham ô.
Cho nên, số UBND tỉnh cũng không cần rút ra, toàn độ chuyển cho khu kinh tế Hoành Không sử dụng.
Đương nhiên, số tiền kia đến tài khoản tôi hi vọng khu kinh tế Hoành Không sẽ giữ đúng nguyên tắc tiền nào việc ấy, dùng để phát triển khu kinh tế.
Tuyệt đối không cho phép dùng để ăn chơi. Khu kinh tế mới khởi đầu, phải chú ý tăng thu giảm chi mới được. Chủ tich Khúc càng nói càng nghiêm túc thiếu chút nữa làm cho Khương Quân Sơn tức nổ mắt.
Sau đó Chủ tich Khúc còn nói thêm - Đồng chí Diệp Phàm, sau khi tan họp cậu đem thủ tục liên quan lấy tiền về đi, hơn nữa phải nhanh chóng sử dụng số tiền kia.
- Tôi biết rồi thưa Chủ tich. Sau khi về tôi sẽ tổ chức họp lãnh đạo hành chính thảo luận vể việc sử dụng số tiền này. Nhất định số tiền này sẽ đến đúng chỗ dùng cho phát triển toàn diện khu kinh tế. Diệp Phàm gật đầu nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, số tiền kia chính là một khoản không nhỏ. Cho nên, có phải các anh phải lập dự toán trước sau đó Đảng ủy thảo luận một chút.
Đương nhiên, nếu là nhỏ, ví dụ như khoản chi mấy triệu cũng không cần mang lên. Nhưng khoản chi vượt năm mươi triệu phải thảo luận một chút. Nhậm Thời Mãn đột nhiên xen vào, người này khá thông minh.
Vừa nghe Diệp Phàm cũng có chút tật xấu giật mình. Bởi vì Diệp Phàm vừa rồi nói chính là nhóm quản lý hành chính, nhóm này là Diệp Phàm làm chủ, cũng không phải là Đảng ủy.
Giống như Tỉnh có Tỉnh ủy và Ủy ban vậy. Nếu thảo luận trong lãnh đạo hành chính thì hoàn toàn bỏ qua Nhậm Thời Mãn.
Người này tất nhiên mất hứng. Hiện giờ khu kinh tế cũng không có nhiều quyền điều chỉnh nhân sự, nếu ngay cả quyền sở hữu tài sản cũng không dính đến thì Bí thư như Nhậm Thì Mãn có lẽ chỉ cả ngày uống trà xanh và đọc báo.
- Ha ha, đó là chuyện đương nhiên. Việc lớn Đảng ủy phải quyết định thôi. Nhưng tôi trước khi triển khai vẫn phải có kế hoạch có phải không?
Nếu không Đảng ủy sẽ nói sao? Số tiền kia sử dụng đúng là phải rất cẩn thận.
Phải dùng ở chỗ cần thiết có phải không? Chúng tôi sẽ tính toán tỉ mỉ. Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha, đồng chí Diệp Phàm, cùng là khu cấp dưới của tỉnh Thiên Vân, cải tạo khu Lục Loan cũng là một dự án trọng điểm năm nay của tỉnh. Làm khu anh em đều có nghĩa vụ hỗ trợ một phen. Nước ăn cũng không thể quên người của tỉnh có phải không? Chủ tich Khúc đột nhiên cười.
- Đó là đương nhiên, tôi cũng là thành viên trong bộ máy lãnh đạo tỉnh Thiên Vân. Cải tạo khu Lục Loan có thể thành công tôi cũng cảm thấy vẻ vang.
Hơn nữa, tôi cũng có nghĩa vụ giúp đỡ khu Lục Loan. Cho nên, kinh tế khu dù khó khăn cũng phải ủng hộ một chút.
Bởi vậy, tôi quyết định khu kinh tế Hoành Không ủng hộ năm mươi triệu để cải khu Lục Loan. Diệp Phàm cười nói, đương nhiên vẫn phải để cho Khúc Chí Quốc một ân tình.
Vừa rồi người ta chính là cố gắng hết sức giúp mình. Tuy nói lão Khúc chỉ là vì thể hiện mình mạnh hơn Khương Quân Sơn. Nhưng, nói lại thì cũng là trợ giúp Diệp Phàm.
- Không phải vừa mới nói không thể tham ô sao? Đồng chí Diệp Phàm, hành vi này của anh là phạm sai lầm. Triệu Hướng Vân có vẻ tìm ra cơ hội rồi nhanh chóng nói.
- Ha ha, Chủ tich Triệu, tôi có nói là tham ô khoản tiền Quốc vụ viện cấp sao? Tài chính khu kinh tế Hoành Không của chúng tôi gần đây khẩn trương nhưng vì khu cải tạo khu anh em Lục Loan chúng tôi dù khẩn trương cũng phải ủng hộ một chút tài chính có phải không?
Ví dụ giống như Chủ tich Khúc nói, thăng thu giảm chi có phải không? Đương nhiên, năm mươi triệu này cũng thuộc tiền vốn.
Được bộ máy Ủy ban quản lý thảo luận thông qua mới có thể chuyển. Việc này Bí thư Nhâm, anh thấy thế nào? Diệp Phàm cười nói.
Nhậm Thời Mãn thật muốn bước lên đấm cho hắn một quyền. Nhân tình hắn lấy đi làm không ngờ còn hỏi mình, không đồng ý thì tỉnh thành không phải đâm sau lưng tôi sao?
Đăng bởi: admin