- Tôi cũng nghĩ vậy, Akiyama đúng là gia tộc thần bí. Nội tình chắc chắn là sẽ không đơn giản như vậy. Nhưng cũng có thể là do tự Akiyama Linyifu muốn làm ra vẻ thần bí. Bao Nghị nói.
- Không nói nữa, cậu ở bên ngoài canh chừng, tôi đi vào xem xét một chút. Không làm rõ bí mật này trong lòng tôi cứ cảm thấy khó chịu. Diệp Phàm nói.
- Tôi với anh cùng nhau vào đi. Nghe nói bây giờ gia tộc Akiyama bây giờ cũng không có cao thủ tiên thiên. Akiyama Linyifu cũng chỉ mới đạt cảnh giới bán tiên thiên, có anh ở đây thì sợ gì. Hơn nữa, tôi cũng muốn xem xem bí mật của gia tộc Akiyama.
Bao Nghị nói.
- Được, vậy cùng nhau vào. Diệp Phàm nghĩ một lát rồi nói. Bởi vì năng lực của Bao Nghị cũng khá.
Bây giờ cũng đã sắp đạt tới tầng thứ 8 rồi. Chủ yếu là Diệp Phàm không để ngôi nhà cũ của Akiyama ở trong mắt.
Hoàng hôn đang đến.
Hai bóng người như chim nhẹ nhàng đi vào trong nhà Akiyama.
- Lạ thật, tòa nhà lớn như vậy dường như cũng không có nhiều người lắm. Bao Nghị nói.
- Không có gì lạ cả, có lẽ là những đồ đệ trẻ đều ra bên ngoài làm việc rồi. Gia tộc lớn như vậy thì hẳn là phải có người. Diệp Phàm nói. Hai người đánh bạo xuống dưới kiểm tra một vòng, nhưng vẫn không phát hiện ra ai.
- Xem ra đúng là không có người. Bao Nghị nói.
- Tìm một lần nữa xem. Diệp Phàm nói, lần này đi lại tìm cẩn thận hơn.
Đúng lúc này, một tiếng động khiến cho Diệp lão đại chú ý.
Hai người đứng im, mắt ưng lúc soát khắp nơi. Quả nhiên phát hiện ra, ở một hòn non bộ nhỏ ở trong sân lại có một cái giếng nước.
Mà lúc này lại có hơn mười người cả trai lẫn gái đang quỳ xung quanh giếng. Hơn nữa, Diệp Phàm phát hiện ra, người đang khấu đầu kia chính là Akiyama Linyifu.
Những người này tuy đông nhưng lại không phát ra một âm thanh nào.
Vừa rồi hai người Dương Phàm không phát hiện ra là bởi vì họ quá im lặng.
Người lúc này đang quỳ lạy trước giếng nước có nét giống với người Trung Quốc.
- Làm gì vậy? Quỳ lạy một cái giếng nước. Chẳng lẽ là tổ tiên nhà Akiyama nhảy xuống giếng tự sát? Bao Nghị dùng ký hiệu tay. Tất cả những đội viên trong Tổ A đều được học cách dùng thủ ngữ.
Khi gặp tình huống không thể phát ra tiếng động thì dùng thủ ngữ. Diệp Phàm hơi lắc đầu, nói: - Giếng nước này nhất định là có vấn đề. Nhà Akiyama không thể vô duyên vô cớ cúng bái một cái giếng nước.
Người bình thường muốn cúng bái thì chỉ có cúng bái tổ tiên. Ở đây tuy là không có hương án, cũng không có đồ cúng tế gì cả
Nhưng tôi nghĩ giếng nước này nhất định là có liên quan đến tổ tiên nhà Akiyama. Không lẽ là có phong giới gì đó?
- Có lý. Bao Nghị dùng thủ ngữ. Vì Diệp Phàm dùng truyền âm nhập mật nên người khác không thể nghe thấy được.
Bao Nghị không có bản lĩnh này, chỉ có cao thủ tiên thiên mới có thể dùng. Cho nên, hắn chỉ có thể khoa chân múa tay ra hiệu.
Một lúc sau, một người trung niên rất trang nghiêm, bê một chiếc bàn gỗ ra. Trên chiếc bàn gỗ là một đồ vật như chiếc trường kiếm dài đến gần 1m2.
Người đó quỳ trước mặt Akiyama Linyifu, Akiyama Linyifu khấu đầu lần cuối rồi gật gật đầu.
Hơn nữa, Akiyama Linyifu lại đưa tay ra. Rầm một tiếng, thanh bảo kiếm trên bàn bay ra khỏi vỏ.
Akiyama Linyifu cầm thanh bảo kiếm lên, khẽ cứa vào ngón tay cái. Máu tươi liền phun ra, dính trên kiếm không ít.
Người trung niên đem thanh bảo kiếm đi. Nhưng lại đến cắt vào ngón tay cái của từng người nhà Akiyama.
Còn Akiyama Linyifu lấy máu vào một cái bát. Không lâu sau, tất cả những người nhà Akiyama đều đã cứa vào ngón tay cái, đều để lại máu tươi trên thanh kiếm sau đó giỏ và trong bát. Không lâu sau, cái bát đó đựng đầy máu tươi.
Akiyama Linyifu đứng lên, còn những người khác vẫn quỳ. Đúng lúc này, tiếng bước chân từ phía xa truyền đến.
Mắt ưng của Diệp Phàm đưa tới, nhất thời kinh ngạc. Phát hiện ra chính là Akiyama Mako. Người mà mình nghĩ là vẫn còn là một cô gái mười mấy tuổi.
Nhưng bây giờ Akiyama Mako cũng đã 24, 25 tuổi. Trước kia chỉ là một đóa hoa nhỏ, còn bây giờ ngực đã nhô lên cao.
Không phải là quá lớn nhưng lại rất chắc chắn. Khuôn mặt thì càng xinh đẹp thuần khiết như Bạch Liên Hoa. Trên khuôn mặt hoàn mỹ cũng không có chút dấu vết. Toàn thân trắng nõn.
Chỉ thấy Akiyama Mako giơ cái bát đựng đầy máu lên để mọi người quỳ lại. Không lâu sau, giếng nước được Akiyama Linyifu mở ra.
Diệp Phàm phát hiện ra, giếng này khá lớn, có lẽ đường kính không dưới 2m. Một đám sương mù nhè nhẹ bay ra.
Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện ra, sương mù này có màu hơi đỏ. Đương nhiên là mắt thường thì khó có thể nhìn ra.
Sau đó, Akiyama Mako cầm bát đi xuống dưới giếng. Sau đó là Akiyama Linyifu mang theo bốn người đi xuống. Những người còn lại thì quỳ dưới đất rất thành kính.
- Chúng ta có phải vào trong tìm hiểu? Bao Nghị hỏi.
- Đương nhiên là phải vào. Diệp Phàm nói.
- Vào thế nào. Xung quanh đang có mười mấy người đang nhìn chằm chằm. Chỉ sợ chúng ta vừa vào đã bị phát hiện. Bao Nghị nói.
- Điệu hổ ly sơn. Cậu ở đây đợi, nhìn tôi. Diệp Phàm cười thần bí, thoáng cái đã không thấy người đâu.
Không lâu sau, Bao Nghị nghe thấy bên kia có người dùng tiếng Nhật kêu to: - Bắt trộm! Hơn nữa còn có tiếng đấm đá lụp bụp.
Quả nhiên là những ngườ quỳ ở cạnh giếng không ở yên. Tất cả quay đầu nhìn xung quanh. Nhưng tấ cả bọn họ lại nhanh chóng nhìn vào cái giếng.
Đúng lúc này, có người chạy vào kêu to nói là bị mất đồ gì đó. Lập tức tất cả
mọi người đang quỳ đều chạy ra ngoài.
Không còn ai ở cạnh giếng, thoáng một cái, Diệp Phàm đã trở lại.
- Diệp Phàm, anh lấy trộm bảo bối gì của họ khiến cho tiếng động lớn như thế? Bao Nghị nhỏ giọng cười nói.
- Ha ha, tôi cũng không rõ. Chính là cái này. Diệp Phàm cười đưa cho Bao Nghị.
Bao Nghị vừa mở ra nhìn, liền giật mình, cười nói: - Anh lấy ở đâu vậy, hình như là xương cốt lão tổ tông của người ta mà?
- Tôi thấy ở hậu đường của họ có cái bàn thờ. Bên trên còn có một cái đầu heo, mà cái hộp này còn có cái đầu heo ở bên trên.
Tôi nghĩ có lẽ là có ích, liền thử xem. Ai ngờ bọn họ đúng là coi trọng thứ này. Thật là xui xẻo, bên trong chỉ có một bộ xương.
Nhưng có chút kỳ lạ, nếu như là tro cốt của lão tổ tông nhà Akiyama thì cũng nên hỏa táng.
Mà xương này rõ ràng là xương ngón tay. Cất xương ngón tay ở trong cái hòm để làm gì.
Nhưng bây giờ chúng ta không có thời gian để nghiên cứu vấn đề này. Cứ xuống giếng trước rồi tính sau. Diệp Phàm cười, cùng với Bao Nghị nhìn vào bên trong không phát hiện ra có gì nguy hiểm, hai người liền vào bên trong.
Phát hiện ra ở bên dưới giếng còn có một bậc thềm đá, có lẽ cái giếng này chỉ có bề ngoài giống cái giếng, thật ra là một mật thất bí mật của nhà Akiyama.
Vì năng lực quan sát của mắt ưng của Diệp Phàm đã đạt tới 2 dặm, tuy rằng ở dưới mặt đất nhưng khả năng xuyên thấu vẫn rất mạnh.
Nhìn qua là có thể phát hiện ra tình hình cách mình mấy chục mét, nên 2 người rất an toàn.
Đường hầm có vẻ vẫn còn tự nhiên, chỉ có một chút dấu vết của người mở rộng. Hai bên vách tường đều khá thô ráp. Mà thềm đá cũng chỉ sửa sang lại một chút để thành bậc thang.
- Kỳ lạ, dường như là rất sâu. Chúng ta đi xuống mấy chục mét rồi. Bao Nghị dùng thủ ngữ.
- Ừ, có lẽ là phải 50m, sớm đã vào đến trong lòng đất. Diệp Phàm cũng gật đầu nói, - Đường hầm này cũng hơi kỳ lạ, dường như có một chút hơi nước màu hồng mà mắt thường khó nhìn thấy bao phủ ở bên trong.
- Có phải là khí độc không? Bao Nghị hỏi, nhất thời cảnh giác.
- Không phải. Nhưng cũng không thể hoàn toàn khẳng định. Chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút. Nhưng cơ thể của tôi đều có phản ứng với chất độc, đến bây giờ cũng không có cảm giác gì, tám phần là không phải khí độc. Diệp Phàm nói.
- Kỳ lạ, mấy người nhà Akiyama đi đâu rồi? Bao Nghị hỏi.
- Chúng ta cứ đi tiếp xuống dưới là được rồi. Diệp Phàm nói.
Càng đi xuống dưới thì cảm giác loại hơi nước màu hồng này dường như càng đậm. Hai người cũng không nói chuyện, cẩn thận đi xuống tiếp.
Bỗng nhiên, Bao Nghị bị Diệp Phàm đẩy ngã xuống đất, biết có chuyện, Bao Nghị cũng không dám động đậy.
- Phía trước có một người rất to lớn, có khuôn mặt dữ tợn, tôi theo dõi một chút rồi tính. Diệp Phàm nói, nhớ tới người mặt dữ tợn mà đã nhìn thấy ở Hàn Quốc.
Mắt ưng cẩn thận quan sát, phát hiện ra là khuôn mặt người này hình như là dùng phương pháp đặc biệt nào đó để kéo da mặt ra.
- Không đúng, dường như không phải mặt người. Mặt người sao có thể to như cái bàn tròn hơn 1m như vậy? Bao Nghị ra ký hiệu. Vì Bao Nghị có mang theo kính sát tròng để nhìn ban đêm. Đây là thành quả mới nhất của Tổ A.
Chính là dùng đá đặc biệt chế tạo thành, có thể dùng như kính sát tròng và hiệu quả quan sát ban đêm rấ tốt.
Trong tối thì khả năng nhì có thể giống như ở lúc hoàng hôn. Đương nhiên, giá thành chế tạo chiếc kính này rất đắt, Diệp Phàm mượn làm mấy lão đầu suýt nữa thì đau lòng chết.
Họ biết Diệp Phàm lại muốn đi ra ngoài làm việc tư, có giao phó, có gặt hái thì cũng phải có chút "kính mắt phí".
- Cậu tưởng tượng phong phú hơn tôi. Chính xác là mặt của mấy người hợp làm một. Hơn nữa, da mặt có chút méo mó, có khe hở trên khuôn mặt. Nếu nhìn với ánh mặt của người tạo hình mỹ thuật thì khuôn mặt này khâu rất hoàn mỹ. Diệp Phàm nói.
- Có phải là người tạo ra không? Bao Nghị hỏi - Dùng thị giác đặc biệt của anh quan sát xem.
- Không dễ mà nhìn ra, nếu người này là hồn khí của cao thủ thoát thần thời cổ đại tạo thành thì hắn sẽ có thể cảm giác được chúng ta. Vậy chúng ta sẽ gặp nguy hiểm. Nhìn kỹ trước rồi hãy nói. Diệp Phàm nói, cẩn thận dùng mắt ưng quan sát.
Đăng bởi: admin