Đôi mắt ưng vừa tiếp cận mặt người nhất thời phát hiện mặt người hình như co rút lại một chút, trong nháu mắt trên mặt người lớn xuất hiện rất nhiều hơi nước giống như máu.
Diệp Phàm nhanh chóng thu lại ưng nhãn chi khí, phát hiện huyết khí kia truy kích mà đến. Hai người nhanh chóng lui về sau, phát hiện huyết khí giống nư sợi tóc bắn ra mà đến.
Bao Nghị không cẩn thận chạm phải huyết khí sợi tóc này một chút, nhất thời, một mùi hơi khét truyền đến.
Diệp Phàm nhanh chóng kéo lại, hai người nhanh chóng lui về phía sau, phát hiện khi lui được khoảng cách năm mươi mét huyết khí tự nhiên co rút lại.
- Mẹ nó chứ, thật là lợi hại. Anh xem, bộ quần áo đặc thù này của tôi còn bị đốt ra một cái lỗ. Hình như huyết khí này có độ ăn mòn rất mạnh. Hơn nữa, tốc độ ăn mòn rất nhanh, trong chớp mắt như vậy, da tôi cũng bị tím bầm này. Bao Nghị giơ tay lên cho Diệp Phàm xem.
Diệp Phàm nhanh chóng khống chế được nội khí của Bao Nghị kiểm tra một chút, hỏi: - Có cảm giác đau đớn hay cảm giác gì khác không?
- Không có, lúc đó chỉ có cảm giác bị đại hỏa cực nóng làm cho bị bỏng mà thôi. Hiện tại chỉ hơi hơi đau thôi, nhưng không mãnh liệt như ban nãy. Bao Nghị lắc đầu nói.
- Mặt người không ngờ có thể phóng ra lửa cực nóng như vậy, đây hẳn không phải là một thiết bị phun hỏa. Phỏng chừng là thứ gì đó giống như hồn khí mà cổ nhân đã trang bị. Khi khí của mình chạm phải đó thì lập tức phun trào. Đây thật ra là một loại công kích của nội khí thuộc hỏa.
- Thủy khắc hỏa, chúng ta đem nước đến bắn có được không? Đúng rồi, hình như anh có thể ngưng tụ bóng nước, có thể thử một chút xem. Bao Nghị nói.
- Hiện tại chưởng lực của tôi có thể phát thủy khí và hỏa khí, như vậy tôi dùng thủy nội khí để thử xem thế nào. Diệp phàm nói, bảo Bao Nghị nằm tị chỗ bất động, còn Diệp Phàm chậm rãi đi đến chỗ mặt người lớn nhất.
Khoảng cách với mặt người càng gần hơn, gần hơn cả lúc ban nãy. Diệp Phàm đến chỗ cách mặt người chừng năm thước, không ngờ không phát hiện mặt người công kích huyết khí nữa.
Diệp Phàm trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ, còn tưởng rằng mặt người này sẽ toàn lực phun ra hay không, như vậy thì nguy rồi.
Hắn liền dùng thuật thần hành chuẩn bị sẵn, sau đó vỗ một chưởng thủy khí qua rồi xoay người chạy đi.
Chuyện lạ đã xảy ra, mặt người vẫn không có động tĩnh. Thủy khí mà mình đánh ra cũng chỉ làm cho mặt người "tỉnh bơ", không có chút công kích huyết khí nào. Như thể chỉ bị gió thổi một chút mà thôi.
Diệp Phàm thử đi thử lại, vẫn là như vậy.
- Thật là kỳ lạ. Diệp Phàm nói. - Cậu phân tích một chút xem rốt cuộc sao lại như vậy?
- Liệu có khả năng mặt người này chỉ có thể phun trào một lần, giống như một đôi đũa dùng một lần là bỏ đi. Bao Nghị nói.
- Không kém như vậy chứ, cổ nhân thông minh lắm, nếu như chỉ dùng được một lần thì có tác dụng quái gì. Chắc là có thể lặp đi lặp lại nhiều lần đấy. Diệp Phàm không đồng ý.
Hắn lại thử một lần nữa. Lần này khoảng cách gần hơn, khoảng một thước. Phát hiện mặt người vẫn không nhúc nhích. Hắn liền to gan dồn thủy nội khí đi đến gần mặt người.
Một thước, nửa thước, 10 căng ti met
Cuối cùng, Diệp Phàm đã ngây ngẩn cả người. Bởi vì hắn đã gần như chạm phải mặt người, nhưng vẫn chẳng có chút phản ứng nào.
Hắn còn đưa tay sờ sờ mặt người một chút, vẫn không có phản ứng, giống như thứ này đã trở thành phế thải rồi vậy.
- Để tôi thử xem, xem ta đúng là trang bị dùng một lần rồi Bao Nghị cao hứng nói xong, Diệp Phàm lui về phía sau, Bao Nghị chậm rãi đi đến chỗ mặt người.
Tuy nhiên, đến chỗ cách mặt người mười mét, huyết khí trên mặt người đột nhiên phun trào về phía Bao Nghị. Diệp Phàm nhanh chóng tung dây thừng ra kéo Bao Nghị lại.
Nhanh như vậy nhưng mông của Bao Nghị vẫn bị thiêu đốt một chút.
- Mẹ kiếp, mặt người này còn biết nhận thức người hay sao? Diệp Phàm vừa dùng thủ pháp vá lỗ thủng trên mông, Bao Nghị bên cạnh mắng.
- Không có khả năng đó, nhưng đúng là rất quỷ dị. Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, đốt tôi mà không đốt anh. Chẳng lẽ võ công thấp cũng bị ghét bỏ hay sao? Bao Nghị giận dữ nói, đột nhiên sửng sốt, nói: - Có thể anh đã nhận được sự đồng ý của mặt người chăng? Cho nên nó mới không công kích anh?
- Hình như có chút đạo lý. Nhưng tôi dựa vào cái gì mà được sự đồng ý của nó nhỉ? Diệp Phàm lắc lắc đầu nói.
- Có thể trên người anh có vật gì đó quý giá của gia tộc Akiyama? Bao Nghị hỏi.
- Chẳng lẽ là thứ này hay sao?
Diệp Phàm lôi ra một cái hôp nhỏ bằng đầu ngón cái mà vừa rồi trộm được.
- Cái hộp nhỏ này người nhà Akiyama rất coi trọng, hơn nữa bên trong có xương cốt. Không chừng đúng như vậy rồi, nếu không chúng ta thử lại xem, cùng lắm là tôi lại bị thủng một cái lỗ khác trên mông chứ gì? Bao Nghị nói.
Diệp Phàm cũng cảm thấy có thể được, liền kêu Bao Nghị đi đến. Lần này đúng như Bao Nghị phỏng đoán. Bao Nghị đã an toàn tiến sát mặt người, mặt người cũng không có chút biểu hiện phản kích nào.
- Thành công rồi, không ngờ vật này lại có tác dụng như vậy. Xem ra xương cốt này cũng không đơn giản. Bao Nghị nói xong, không cẩn thận đứng không chắc, việc lạ đã xảy ra, cản người Bao Nghị không ngờ xuyên qua được mặt người để vào bên trong.
Gã sợ tới mức nhanh chóng chạy về, lúc này mặt người giống như không khí, có thể để người tùy tiện đi vào.
Diệp Phàm cũng thử một chút, phát hiện cầm cái hộp cũng có thể tự do đi
vào. Hắn sau khi đi vào liền ném chiếc hộp cho Bao Nghị bên ngoài, cả hai đều đã vào được.
- Xem ra đây là cơ quan mặt người. Mà xương cốt này chính là giấy thông hành. Tuy nhiên, lão tổ tông của gia tộc Akiyama cũng không thông minh cho lắm. Người ta chỉ cần lấy được xương cốt là ai cũng có thể đi vào, cái này thì nói làm quái gì chứ? Diệp Phàm khinh thường hừ nói.
- Anh nói, người của gia tộc Akiyama đi vào có phải cũng dùng cách như vậy hay không? Có lẽ bọn họ còn có xương cốt cùng loại như vậy. Xương cốt này chẳng lẽ là tổ tông của gia tộc Akiyama lưu lại. Hơn nữa đã bị hóa giải vài phần, có thể để cho mấy người đồng thời đi vào. Bao Nghị nói.
- Có khả năng, tuy nhiên, cơ quan này thật sự kỳ lạ. Khi không có xương cốt nó chính là một thực thể, mình căn bản không thể qua được. Có xương cốt mở đường thì nó trở nên hư ảo, giống như ma thuật vậy. Diệp Phàm nói, đột nhiên cả người ngây ngốc. Thật lâu đứng ở bên trong chỗ thạch bích không hé răng.
- Anh đang nghĩ cái gì vậy? Bao Nghị hỏi.
- Chẳng lẽ cái này có liên quan Thủy Tinh đảo thần bí, tượng đá trên Thủy Tinh đảo cũng rất huyền bí. Tất cả trên Thủy Tinh đảo đều là hiện thực và huyền ảo kết hợp với nhau. Tượng đá có lúc là thực thể nhưng có lúc lại là hư thể. Chẳng lẽ thiết kế của mặt người này cũng có hiệu quả như trên Thủy Tinh đảo hay sao? Chẳng lẽ mặt người này xuất phát từ Thủy Tinh đảo? Diệp Phàm nói.
- Quá huyền bí, nếu thật sự là như vậy thì không phải sức ảnh hưởng của Thủy Tinh đảo đã đến tận nơi này hay sao? Bao Nghị cảm thán nói.
- Bên Thái Lan còn có tượng đá trên Thủy Tinh đảo, mà ở núi Xương Bối cũng có đồ của Đán Phi Tử để lại. Nếu đúng là sự thật thì âm mưu của ông ta quả là kinh thiên.
Diệp Phàm cảm thán một tiếng, sau đó hai người tiếp tục đi.
- Vừa rồi nếu như không phải may mắn lấy được xương cốt này thì chúng ta căn bản không thể vào trong được, đây có lẽ là nguyên nhân người nhà gia tộc Akiyama yên tâm nơi này không cho người khác vào. Cũng là nguyên nhân khiến gia tộc Akiyama coi trọng cái hộp này như thế. Bao Nghị nói.
- Phía dưới có động tĩnh, giống như bọn họ đều ở phía dưới, chúng ta phải cẩn thận một chút. Diệp Phàm nói, hai người đi chậm chậm men theo vách tường.
Rốt cuộc phát hiện cây đuốc cực lớn, mấy cái ang lớn đựng dầu đốt, ánh sáng giống như ban ngày.
Diệp Phàm nhìn xuống dưới, thiếu chút nữa thì kêu thành tiếng.
Bởi vì phía dưới là một động phủ dưới lòng đất. Động phủ là do con người đào mà thành. Toàn bộ hình dạng của động phủ giống như hình bát giác.
Cao đến chừng năm mươi mét, rộng cũng đến bảy tám mươi mét. Hơn nữa, bốn vách tường của động phủ cũng khắc họa mặt người, giống hệt với hình ảnh của mặt người ban nãy.
Những mặt người này cũng không khác lắm với da mặt trên thực tế. Mặt nào cũng có chút khô quắt, co rút lại bằng bàn tay.
Tuy nhiên, ngũ quan trên mặt vẫn rất tõ ràng, hình như là dùng một thủ pháp đặc biệt gì đó làm.
Hơn nữa, điều quỷ dị chính là mắt và mũi trên mặt người đều còn, khiến cho Diệp Phàm cũng cảm thấy khiếp sợ.
Diệp Phàm đêm, không dưới tám, chính xác là tám cái. Mà giữa bức vách có một cái bể rất lớn.
Giờ phút này bên trong bể đang bốc lên chất lỏng như máu tươi. Diệp Phàm dùng mũi cảm giác một chút, có thể khẳng định thứ đỏ tươi này không phải là máu.
Hình như là từ dưới nền đất phun ra, một màu huyết sắc thủy khí tràn ngập động phủ. Mà vật giống như trống đồng được đặt ở vị trí trung gian.
Vật này đường kính đến bảy tám mét, mà Akiyama Linyifu lúc này mang theo bốn người dáng vóc tiều tụy quỳ gối bên cạnh bể nước màu đỏ.
Những điều này vẫn không khiến cho Diệp Phàm kinh hãi, mà điều kinh hãi chính là bên trên vật hình trống đồng này không ngờ còn có một chiếc đầu người.
Diệp Phàm xác định, tuyệt đối chính là đầu người rước kia mình xác về đưa cho Akiyama Linyifu. Cũng chính là đầu ông nội của Akiyama Linyifu Akiyama Mita. Nhiều năm như vậy, đầu của Akiyama Mitavẫn còn tươi như vậy.
Dường như còn tươi hơn cả khi cắt xuống. Đương nhiên, với thủ pháp của hiện đại thì cũng có thể làm được.
Hiện trường tràn ngập một luồng khí tức quỷ dị. Những người này giống như đáng bái tế linh hồn của Akiyama Mita.
Không lâu sau, chiếc bể màu đỏ như sôi lên ùng ục, bốc lên hồng khí tử sắc.
Đăng bởi: admin