Hóa ra tối nay Tào Phi Nhi mời khách, có tứ tiểu thư Triệu gia, Triệu Giai Trinh và một số nhân vật nổi tiếng ở thủ đô khác.
Vừa rồi Tào Phi Nhi có việc xuống lầu, vừa đúng lúc nhìn thấy Diệp Phàm cho nên nhất thời tranh luận quên cả khách khứa ở phòng riêng trên lầu.
Triệu Giai Trinh có chút không kiên nhẫn, không ngờ ở trên nghe thấy tiếng Diệp Phàm và Tào Phi Nhi nên cũng xuống góp vui.
Vừa thấy Triệu Giai Trinh đến, Cố thiếu gia còn to đầu hơn. Triệu Giai Trinh hình như gia thế còn lớn hơn, là con gái thứ tư của Triệu gia, khó có tiếng trong vòng tròn quyền lực của thủ đô. Cố thiếu gia đương nhiên không có tư cách quen biết cô ấy, cũng là do ở bên cạnh Cố gia nên mới biết được thông tin này.
“ Triệu Giai Trinh! Khỉ thật, đúng là ý trời. Lẽ nào lại muốn chúng ta chơi trò nhất long nhị phượng? Có vẻ còn chưa dừng lại ở đó, thêm Kiều Viên Viên nữa, thành tam phượng.” Diệp Phàm trong lòng rung động, lén liếc nhìn Kiều Viên Viên, phát hiện ba người so với nhau, từ những nét đẹp tinh tế trên khuôn mặt thì thấy, Kiều Viên Viên đúng là đứng đầu.
Kiều Viên Viên xem chừng hiện tại là người đẹp nhất mình từng gặp và có thể sánh với Phượng Khuynh Thành của Phượng gia.
Kiều Viên tính tình có khuynh hướng dịu dàng, hiểu biết, tốt tính lại hiểu lòng người. Phượng Khuynh Thành dù chỉ gặp một lần, nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác có chút xảo quyệt, coi thường tất cả, căn bản là một cô bé kiêu căng không hiểu biết.
Kém hơn Lan Điền Trúc, Tống Trinh Dao, Ngọc Kiều, Triệu Giai Trinh một chút, nhưng cũng xem như là tương đương. Chỉ là kém một chút, cũng không phải cách xa quá, dù sao thì mỗi cô cũng đẹp một vẻ.
Thẳng nhóc này thầm nghĩ lại lén liếc nhìn Triệu Giai Trinh có chút chột dạ “xem ra chuyện của mình tối hôm đó cô bé Triệu Giai Trinh đã biết được từ bác cô ấy.”
- Hóa ra là Triệu Giai Trinh, lâu lắm rồi không gặp. Em lại đây.
Diệp Phàm vẫy cô bé.
- Làm gì?
Triệu Giai Trinh dù miệng bất mãn hừ một tiếng, nhưng lại thấy tò mò nên vẫn bước đến.
- Em uống thử một ngụm xem. Rượu Mao Đài này có phải là có vấn đề không?
Diệp Phàm đưa bình rượu qua.
- Ý gì vậy?
Triệu Giai Trinh lắc đầu.
- Haha. Ý gì? Cái này phải hỏi ông chủ Cố
Diệp Phàm liếc Cố Hạo.
Cố Hạo mặt hơi biến sắc, trừng trừng nhìn anh họ Chu Vân Lâm. Thằng nhãi này lập tức có chút chột dạ.
Triệu tiểu thư thấy vậy liền hiểu ra, khẳng định là rượu này có vấn đề, chợt cười nói:
- Em thử xem,
Cầm bình rượu giả bộ rót ra, bất ngờ xoảng một tiếng, bình rượu rơi vỡ tan, vị nhàn nhạt của rượu Mao Đài tan ra.
- Xin lỗi, em không cầm chắc.
Triệu Giai Trinh khẽ liếc Tiểu Diệp. Hắn giận đến nỗi mặt tái mét, biết chắc chắn là Triệu Giai Trinh cố ý. Bây giờ không còn bằng chứng, chẳng phải mình đuối lý sao.
Cố thiếu gia và Chu Vân Lâm nhìn nhau, mặt giãn ra. Biết được Triệu tiểu thư đối phó với tên nhóc trước mặt. Bây giờ không còn chứng cứ nữa, tốt quá rồi.
- Anh Diệp, ở đây còn nửa chén, vừa rồi anh uống không hết.
Lúc này Kiều Viên Viên lấy nửa chén rượu bên cạnh đĩa thức ăn. Mặt Cố thiếu gia và Chu Vân Lâm lập tức nhăn lại, không thể ngờ vẫn còn cái đuôi này.
Triệu tiểu thư và Tào Phi Nhi tự nhiên sắc mặt hơi khó coi. Vốn âm mưu muốn chơi trả thù Diệp Phàm chuyên xấu hổ tối hôm đó, đặc biệt là Triệu Giai Trinh, sau khi biết được mình và Tào Phi Nhi hai người cùng ngủ cả đêm, bây giờ lại thấy Kiều Viên Viên thân mật với Diệp Phàm, trong lòng càng thêm bực bội. Tuy nhiên, tính chưa hết, không ngờ bị Kiều Viên Viên phá hoại chuyện tốt.
- Ông chủ Cố, có cần đem rượu này đi xét nghiệm thử xem?
Diệp Phàm thản nhiên hỏi, liếc mắt khen ngợi Kiều Viên Viên. Cô ấy lập tức cười đáp lại, trong lòng hai người đều thấy rung động, như kiểu tình trong như đã mặt ngoài còn e.
- Bữa cơm hôm nay xem như Cố Hạo tôi mời.
Cố thiếu gia vứt bỏ sĩ diện nói, chính là tự nhận mình thua.
- Haha
Diệp Phàm cười hai tiếng, quay đầu thong dong bước xuống lầu.
- Cố công tử, nếu rượu này uống vào có vấn đề gì, chúng tôi sẽ tìm anh. Hừ.
Lưu Binh trừng mắt nhìn Chu Vân Lâm và Cố thiếu gia, lớn tiếng hừ nói, chẳng giữ chút thể diện nào cho bọn họ.
- Anh là ai mà dám ra vẻ thế, đây là thủ đô.
Trưởng phòng Bạch cảm thấy có chút mất mặt. Hôm nay phải vì Cố thiếu gia mà ra mặt, vậy về sau Cố thiếu gia trách tội, việc mình năm nay được đề bạt trưởng phòng sẽ tiêu tan. Cô gái bên cạnh người thanh niên đó mình không thể trêu vào, nhưng hai tên vệ sĩ này cũng dám vênh váo.
Kẻ sĩ không thể chịu nhục.
- Ai vậy, có quan hệ gì với anh? Hừ
Lưu Binh có thể vào Cục cảnh vệ Trung ương cũng là người khá hoành tráng.
Chưa từng gặp phải kiểu trút giận này của cảnh sát, tự nhiên cũng rất hung hăng. Thấy Diệp Phàm phản đối, đương nhiên cũng muốn đòi chút công bằng cho ông chủ tạm thời.
- Mời đưa ra chứng minh thư, tôi nghi ngờ anh là người lai lịch không rõ ràng. Tôi là Bạch Trường Thủy của phòng công an Triều Dương.
Bạch Trường đột nhiên vênh vào tiến tới. Là do sự cổ vũ của Cố thiếu gia.
Bởi vì, anh ta phát hiện không những Cố thiếu gia cổ vũ mình mà cả Tào Phi Nhi và Triệu Giai Kỳ mặt trông cũng muốn vậy, thầm chí còn giật giật lên một cách hiềm nghi. Có sự chống đỡ của hai đại tiểu thư rồi còn sợ gì nữa?...
- Muốn kiểm tra chứng minh thư phải không? Anh lại đây.
Thường Thanh cười bí hiểm. Để Bạch Trường Thủy giơ tay ra, liền nhẹ nhàng đặt giấy chứng nhận của cục cảnh vệ vào tay anh ta, cười nói:
- Nhìn kỹ, cho rõ ràng, đừng hoa mắt…
Lúc nhìn qua mấy chữ đó, tay Bạch Trường Thủy thấy như bị bỏng, cầm không chắc, vội trả lại Thường Thanh. Mặt Bạch Trường Thủy đổi màu tái như gan lợn.
Thường Thanh áp mặt vào tai Bạch Trường Thủy nói thầm một câu gì đó, chỉ thấy Bạch Trường Thủy gật đầu liên tục trông như gà mổ thóc.
Diệp Phàm thản nhiên cười,
biết Thường Thanh hẳn là đang giao phó cho Bạch Trường Thủy giữ bí mật, thong dong xuống lầu, để lại một nhóm người mắt trợn tròn mồm há hốc.
- Trưởng phòng Bạch, làm gì vậy?
Cố thiếu gia có chút bất mãn, không ngờ Bach Trường Thủy này lại làm mất mặt mình như vậy, chưa được sự đồng ý của mình đã thả cho đi.
- Rất xin lỗi Cố thiếu gia, tôi phải đi đây…
Bạch Trường Thủy không giải thích, cổ co lại tay vung lên, mang theo nhóm cảnh sát vội vàng đi.
Đi ra khỏi quán rượu mới dám lấy giấy ra lau trán, thầm nghĩ: “ thiếu chút nữa gặp đại họa. Cục cảnh vệ bảo vệ những nhân vật như thế nào chứ? Người này trẻ tuổi như vậy, mình xem chừng cũng không có nhiều mánh lới. Tuy nhiên, gia thế của hắn hẳn là rất có sức ảnh hưởng, có thể điều động cả người của cục cảnh vệ, hẳn là thuộc cấp cao nào chứ…”
Bạch Trường Thủy càng lo lắng, lắc đầu không dám nghĩ tiếp, thấy cả chân mình cũng nhũn cả ra.
- Thủ trưởng, người đó làm gì vậy, trông hoành tráng thế…
Một cảnh sát đi sau tò mò không nhịn được. Hơn nữa bình thường quan hệ với Bạch Trường Thủy cũng tốt nên hỏi.
- Điều không nên hỏi thì đừng hỏi hiểu không? Đồ ngu
Bạch Trường Thủy phát hỏa, đá một cái vào mông anh cảnh sát. Bình thường vốn là người đi theo mình nhưng hôm nay thành nơi trút giận.
Nghe nói Bạch Trường Thủy sau khi về nhà vội kêu vợ làm bột trân châu để đỡ sợ, thần hồn nát thần tính mãi, qua một tuần không thấy ai đến tính sổ mới bình tĩnh lại. Tuy nhiên, Cố thiếu gia có hỏi người thanh niên hôm đó đã nói gì thì anh ta cứ lắc đầu tuyệt đối không hé răng.
Sau đó Cố Hạo tức giận, gọi bố hắn đến, chính là phó cục trưởng Cố của cục Công an thành phố Bắc Kinh.
Ông ấy là người liên quan đến việc đề bạt Bạch Trường Thủy, tuy nhiên anh ta vẫn không muốn nói, sau đó vì bị ép quá cuối cùng tên nhãi này dùng cách khác, giơ hai đầu ngón tay cái hướng về phía Trung Nam Hải, Phó cục trưởng Cố cũng không ngu, mặt lập tức hơi biến sắc. Về phần thằng con Cố Hạo, tự nhiên bị bắt đi dạy dỗ cho một bài.
- Viên Viên, được lắm. mới ít tuổi đã đạt đến tứ đẳng, anh rất ngạc nhiên về sư phụ của em. Hẳn là một đại sư cấp một.
Diệp Phàm nằm trên giường bệnh thuận miệng hỏi.
- Ôi, thật ra em đâu đã đã được tứ đẳng, chỉ tam đẳng thôi. Vì sao họ phải định cho em là tứ đẳng, chính bởi vì em có vũ khí bí mật khá lớn. Hơn nữa có vũ khí này em có thể đạt tới tứ đẳng.
Kiêu Viên Viên thuận miệng nói. Nhìn vẻ hơi tò mò của Diệp Phàm biết thằng nhãi này cũng muốn xem vũ khí bí mật đó của mình.
Cô ấy chợt hơi tiếc nói:
- Đồ vật đó gọi là chùy Lưu Tinh, phía trước là hình một chiếc chuông nhỏ, cũng không lớn, nhỏ như ngón út, có một sợi dây nhỏ nối thành chuỗi. Điểm lạ chính là ở cái dây nhỏ. Bình thường quấn được vài vòng trong tay, nhìn qua không dài không thô, giống vòng tay. Nhưng khi dùng hết sức mạnh có thể tung ra xa tới bảy mươi tám mươi mét.
“ Vậy chẳng phải trong phạm vi bảy mươi tám mươi mét đều là đối tượng tấn công sao, thảo nào, thật sự rất lợi hại.” Diệp Phàm giật mình. Nếu đem cây phi đao của mình đặt với sợi dây này chẳng phải thu phát tự nhiên sao.
- Tuy nhiên, lần trước đi đến Xà Ưng đảo, Lưu Tinh chùy của em hỏng rồi, giống như mất linh.
Kiều Viên Viên có chút ủ rũ, chớp chớp hàng lòng mi đẹp, chợt nói thêm:
- Dù sao cũng không sao cả, bây giờ cũng không dùng đến nữa, tuy nhiên thứ này là sư phụ của em cho…
- Vậy bảo sư phụ của em sửa cho, nói không chừng có thể thành…
Diệp Phàm nói.
- Sư phụ của em, đã năm năm nay em không gặp lại, ôi...Có lẽ, không nói nữa…
Kiều Viên Viên chợt ưu tư.
- Sư phụ của em chắc không sao đâu, những cao nhân kiểu như sư phụ em đều thuộc loại ẩn sĩ, họ thích đi đây đó. Sư phụ của anh cũng thế, trông giống đạo sĩ, cũng hai năm rồi anh chưa gặp lại. Có lẽ ra nước ngoài du lịch rồi.
Diệp Phàm nghĩ tới sư phụ Phí, cũng trở nên thâm trầm.
- Có lẽ là vậy, sư phụ của anh hẳn là cao thủ.
Kiều Viên Viên rất tự nhiên, đặt tay vào lòng bàn tay của Diệp Phàm. Như tạm thời coi Diệp Phàm là sư phụ, cô ân cần an ủi .
- Haha
Diệp Phàm tự nhiên không nói nữa. Thầm nghĩ mọi người đều cho rằng sư phụ mình là một siêu cao thủ, thực ra ông ấy chỉ là một tay tứ đẳng kém cỏi. Nếu nói ra hẳn phải chấn động đến rơi cả răng hàm. Vì thế cười gượng không đáp. Vuốt ve bàn tay trắng nõn nà của Viên Viên.