- Kỳ thực, khi còn nhỏ tôi cũng không thích luyện công. Khi đó sức khỏe rất yếu, có lần mẹ tôi dẫn tôi đi đến một am ni cô.
Một ni cô vừa ý tôi, nói là có thể luyện cho tôi thân thể cường tráng được. Mẹ tôi cứ luôn lo âu, vì vậy cho phép.
Không thể ngờ được rằng vừa luyện thì đã tám năm rồi, cho đến khi 16 tuổi sư phụ tôi nói là muốn đi ra ngoài ngao du, đến bây giờ cũng chưa trở về.
Kỳ thực, cấp bậc của sư phụ tôi cũng không cao, khoảng cấp bậc bốn, chính sư phụ tôi nói với tôi, nói là xương cốt tôi không tốt, cũng không đạt được bao nhiêu thành tựu.
Dù sao thì hiện tại cũng đã nhìn thấu thế tục, cũng không sao cả. Kiều Viên Viên nói chuyện, sắc mặt có chút hơi đỏ hồng lên, bất động thanh sắc rút vội tay ra từ trong bàn tay heo của tên Diệp Phàm.
- Tuy nhiên, tôi cảm thấy sự phụ tôi có bí mật.
- Bí mật?
Diệp Phàm bắt đầu có hứng, cái bí mật của người xuất gia vẫn là rất thú vị, Diệp Phàm thầm nghĩ mình có phải là có chút gì đó bói toán rồi, người ta nói đàn bà thích bói toán, xem ra đàn ông cũng chẳng khác là bao.
- Tôi thường nhìn thấy sự phụ ngẩn ngơ bên một bức chân dung, bên trong bức tranh vẽ là một người đàn ông, trên mình mặc cái áo dài màu xanh, là loại người thời xưa mặc. Khuôn mặt dài ốm, tuy nhiên, nhìn kỹ ra thì cũng rất anh tuấn. Có một lần tôi nghe lén từ sau sư phụ nói:
Phương Thành ơi là Phương Thành, ông thật nhẫn tâm.
Khẩu khí của Kiều Viên Viên thật giống với sư phụ của cô ta, vẻ mặt ưu oán, sau khi nói xong còn lơ đãng liếc nhìn Diệp Phàm một cái, tên này lập tức cảm thấy sau lưng có chút lạnh cả người, làm sao cảm nhận hình như Kiều Viên Viên mượn đề tài để nói chuyện của mình, giống như là đang gọi mình vậy.
- Ôi...phỏng chừng cái ông Phương Thành kia là người đó của sư phụ cô.
Diệp Phàm thở dài một hơi, nói.
- Tôi cũng cho là như vậy.
Kiều Viên Viên có chút đau lòng, trong khoang mắt kia như có hơi sương bao quanh.
- Họ tên ở nhà của sư phụ cô gọi là gì?
Diệp Phàm hỏi, nhìn thấy Kiều Viên Viên tỏ vẻ không hài lòng, đi hỏi họ tên ở nhà của người tu hành , quả thực có chút không được phải phép cho lắm, Diệp Phàm vội vàng giải thích:
- Tôi có ý tốt thôi, nếu như sư phụ cô đã có sự oán hận cái người có tên gọi là Phương Thành gì đó, nói không chừng có khi gặp may gặp được người như thế thì cũng có thể chào hỏi một tiếng. Theo phỏng đoán của tôi, sư phụ cô ắt hẳn là đi tìm 'Phương Thành' kia rồi.
- Có thể, sư phụ gọi Tô Lưu Phương, kỳ thực sư phụ không xuống tóc, phỏng chừng là để tóc tu hành. Có lẽ bà ấy không quên được người đó.
Kiều Viên Viên sau khi nói xong lướt nhìn Diệp Phàm, làm cho hắn cảm thấy luôn không được thoải mái.
- Tôi nhớ rồi, nếu như có cơ hội tôi sẽ đi điều tra.
Diệp Phàm gật gật đầu, vội vàng ngắt lời.
Lúc này có tiếng gõ cửa truyền đến.
Kiều Viên Viên mở cửa ra, người có thể gõ cửa phòng bệnh Diệp Phàm ngoài bác sỹ y tá ra, những người khác nhất định phải có giấy thông hành đỏ.
Khuôn mặt Thiết Chiên Hùng gầy đi rất nhiều, ngồi trên xe lăn, là Lang Phá Thiên đẩy ông ta vào. Liếc nhìn Kiều Viên Viên một cái, Đoàn trưởng Thiết cười nói:
- Vẫn là chú em phóng khoáng, tự nhiên, ở một lầu, chữa bệnh ở đây không những ở biệt thự, còn có tiểu mỹ nữ bầu bạn, ôi, lão Lang, chúng ta không có được sự đãi ngộ như vậy. Đúng là tre già măng mọc mà.
- Ừ, người ta giết người nhiều.
Lang Phá Thiên phun ra một câu cứng nhắc như vậy, thiếu chút nữa làm Diệp Phàm mắc nghẹn.
Khuôn mặt Kiều Viên Viên suýt chút nữa đỏ hồng lên, háy Diệp Phàm một cái rồi lui đi ra ngoài.
- Ông em, tiến triển cũng nhanh đấy chứ khi nào thì quyến rũ được với cô y tá này, ha ha ha...
Thiết Chiên Hùng thoải mái mĩm cười.
- Anh Thiết, anh cũng giễu cợt tôi à. Biết cô ấy là y tá rồi còn nói.
Diệp Phàm dứt khoác giả bộ ngốc nghếch, phỏng chừng việc của Kiều Viên Viên Thiết Chiêm Hùng và Lang Phá Thiên cũng không biết.
Nói ra cũng là bình thường thôi, bởi vì Kiều Viên Viên không phải nhân viên tổ đặc nhiệm A, lần này cũng là vì cô biết về y thuật, hơn nữa còn có chút quyền cước công phu mới được tạm thời trọng dụng.
Hơn nữa, cho dù là Lang Phá Thiên và Thiết Chiêm Hùng chỉ quản một phần ba việc của mình, các đội viên của tổ khác họ cũng chưa chắc biết được. Muốn biết toàn bộ, ngoài tổ nhân sự ra các tổ khác đều không có tư liệu đầy đủ của nhân viên.
- Được rồi, không nói nữa. Chú em, tình trạng vết thương không sao chứ.
Thiết Chiêm Hùng vẫy vẫy tay, hỏi một cách thân thiết.
- Cơ bản là tốt rồi, tôi đã yêu cầu được xuất viện, tuy nhiên Chủ tịch thị trấn nói là ba ngày nữa mới cho tôi xuất viện.
Vẻ mặt Diệp Phàm buồn bực, cái này, cái này, không có chuyện gì mà ở lại bệnh viện chơi thật quả là việc chẳng có hứng thú gì hết.
Tuy rằng có mỹ nhân bầu bạn, nhưng lại chỉ có thể ngắm nhìn không thể 'xơi', hơn nữa, phỏng chừng Ma Xuyên cũng sắp sôi sùng sục lên rồi, mình không ở đó, ai biết những người như Vi Bất Lý, Thiết Đông sẽ làm ra những việc huyễn hoặc gì.
- Nghỉ ngơi thêm vài ngày đi, người ta thường nói sức khỏe là quan trọng nhất, có tiền mà không có sức khỏe thì có tác dụng gì chứ?
Thiết Chiêm Hùng cười nói, Lang Phá Thiên rất ít nói chuyện, nhấc một cái ghế đến ngồi bên làm khán giả, tính cách của anh ta là như vậy.
- Tôi cũng muốn, tuy nhiên việc của Ma Xuyên quá nhiều, đợi không được.
Diệp Phàm chua xót lắc lắc đầu.
- Ôi, chú em chính là một sợi dây gân, mặc lên bộ da hổ thì có gì không tốt, thêm tự tại tiêu dao. Cậu xem lão Lang, khoác lên mình chiếc áo khoác ngoài của Cục Trưởng Cục Cảnh vệ văn phòng Trung ương, ngay cả da hổ cũng không cần khoác lên, đi ngang dọc ở cái thủ đô này cũng không có ai dám nhảy ra chỉ trích.
Thiết Chiêm Hùng lại đem Lang Phá Thiên ra nói chuyện.
- Lão Thiết, ông đâu phải là con cua.
Lang Phá Thiên khó lắm mới lộ ra chút nụ cười, chợt nhăn cứng lại rồi.
- Ôi, tôi đâu có dám so với lão Lang kia chứ, hai vị đứng ngoài cửa kia chắc là thủ hạ của ông ta, bảng hiệu Cục Cảnh vệ Trung ương của người ta vừa sáng lên, rõ ràng đem danh tính một Trưởng phòng phân cục công an Thủ đô Triều Dương dọa cho đổ mồ hôi đầy người chẳng chơi.
Diệp Phàm thuận miệng trêu cười, góp thêm niềm vui vào.
- Có việc gì thế?
Lang Phá Thiên hỏi, Diệp Phàm đem những trò hề ở lầu Ảo Vân góp nhặt lại nói ra một lượt.
- Cái này chính là sở trường của lão Lang. Anh muốn à, hai tên cảnh vệ đương nhiên không thể dọa chết người, phỏng chừng cái tên Bạch Trưởng phòng kia đem ông chủ cậu xưng là ông đại thần gì đó.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Cáo mượn oai hùm một phen, khi nào lại đến thủ đô, hỏi lão Lang mượn hai tên lính đi kéo gió một phen. Ha ha ha, xem ai dám đến trêu ghẹo mình...
Diệp Phàm đắc ý, cười nói.
- Không được, chúng tôi có kỷ luật, đâu có thể tùy tiện phái người đi, cái anh này, là Thủ trưởng giao phó. Vì vậy, tôi chỉ có thể chấp hành. Nếu không, ngay cả tôi cũng không thể tự ý phái người đi, hơn nữa, cũng không có ai có thể phái. Chỉ là mấy tên đội viên của Cục nội vệ, có lúc không đủ bố trí, còn phải tăng ca thêm giờ, mệt
đến chết được.
Lang Phá Thiên nói năng thận trọng, nói thẳng.
- Anh Thiết, anh có dự định gì không?
Diệp Phàm lại bắt đầu quan tâm.
- Còn có dự tính gì nữa, lần này may mắn nhặt lại cái mạng về, Tổ đặc nhiệm A là không thể trơ mặt ra, tuy rằng mọi người không đuổi tôi đi, nhưng tôi biết, không thể kéo dài gây mệt mỏi cho người khác. Sức khỏe này của tôi vẫn không có việc gì, chỉ là cấp bậc phỏng chừng chỉ ở ngưỡng ba. Tổ A chúng ta không nuôi người nhàn rỗi.
Thiết Chiêm Hùng cũng nghĩ thoáng chút rồi, một tía sáng chợt lóe lên trong mắt rồi vụt tắt.
- Thế chuẩn bị đi nơi nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Quân khu Tỉnh, Phó Tư lệnh viên của đại quân khu, hoặc là khu phòng bị, an ninh quốc gia cũng được, do tôi chọn, Thủ trưởng đối với tôi cũng không tồi chút nào, nhiều phòng ban mạnh như vậy đều do tôi chọn.
Thiết Chiêm Hùng cười cười.
- Đến an ninh quốc gia không bằng đến Sở công an, Tư lệnh quân khu Tỉnh đều là quân cấp, thường đều là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy. Kỳ thực trên tại địa phương, Giám đốc Sở Công an kiêm Bchủ nhiệm ủy ban chính trị pháp luật, quyền lực có thể lớn hơn nhiều so với Tư lệnh quân khu. Anh Thiết thử đỏi khẩu vị xem sao, khoác lên mình bộ quân phục cảnh sát thử xem.
Diệp Phàm cười ha ha đưa ra cái biện pháp tồi. Kỳ thực, thằng nhãi này đương nhiên là có tính toán nhỏ.
- Sở Công an, Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật, hình như cũng không tồi.
Thiết Chiêm Hùng cười cười, liếc Diệp Phàm một cái, dường như sớm đã nhìn thấu rõ được một chút mánh lới của tên nhóc này rồi, cũng không nói phá.
- Ừ, đi Nam Phúc được rồi, cũng có thể giúp đỡ được huynh đệ Diệp Phàm một chút.
Lang Phá Thiên rất thẳng thắn, không biết lắc léo, nói tống thẳng ra.
- Hì hì...
Sự tính toán nhỏ này của thằng nhóc Diệp Phàm đã bị người ta nhìn thấu, đành phải cười gượng không nói để che đậy sự ngượng nghịu.
- Lão Lang, đem cái chén đến đây, chúng ta làm vài chén, chúc mừng chú em Diệp thăng chức một chút.
Thiết Chiêm Hùng không ngờ lại lôi ra một chai Mao Đai từ trong ghế, đương nhiên là lén lút mang đến. Cái loại người như Thiết Chiêm Hùng, lại thêm Lang Phá Thiên nữa, bọn nội vệ canh cửa đương nhiên là không dám lục soát rồi. Lang Phá Thiên hơi ngạc nhiên, cười cười tự mình rửa ly.
- Uống vài chén, chỉ là vì sự thăng chức này tôi thật không hiểu lắm?
Diệp Phàm thật sự không hiểu những điều này lắm.
Ha ha ha, chú em, lần này ông em lập công lớn rồi, giết được 10 tên ngoại quốc hóa, phải biết rằng, bọn họ đều là cao thủ. Tôi với lão Lang liều cả mạng, cả người đầy thương tích cũng chỉ giết được hai tên. Ông em đây lợi hại lắm, lão Lang nói vị trí 'Sát thần' này phải nhường lại cho ông em rồi.
Thiết Chiêm Hùng cười nói, đối với việc Diệp Phàm đoạt thiên thạch ngoài bầu trời về phỏng chừng cũng không biết, chiến công nói đến chỉ là việc giết chết những đội viên đặc chiến ngoại quốc.
- Ha ha, số đỏ thôi. Lúc đó cho rằng độc rắn phát tác sẽ phải chết mất, dù sao cũng làm rồi, bắt được người thì giết.
Diệp Phàm khiêm tốn nói, ba người rót đầy cạn chung ly.
- Tam Lang kể rất hay, nên giết, mẹ kiếp, chúng tôi mất đi năm anh em, bị trọng thương rời khỏi Tổ đặc nhiệm A cũng có vài người, giết hết mới xả hết hận được.
Trong ánh mắt Lang Phá Thiên lộ ra một tia hung dữ, cả căn phòng bệnh đều có chút u ám, hình như trong chốc lát như đi lạc vào điện Diêm La.
- Tổng bộ sẽ thưởng cho cậu, lần này được đề lên chức Đại tá là không thể thiếu rồi?
Vốn dĩ nghe nói Thủ trưởng muốn cho cậu lên chức Tướng quân, chỉ là tuổi tác của cậu quả thật không thích hợp, Tướng quân 21 tuổi, cái này cũng quá chi là nghịch trời rồi. Hơn nữa, Tổ đặc nhiệm A trong chốc lát không thể có nhiều Tướng quân như vậy được. Đợi qua vài năm, ông em đây nhất định sẽ làm chức Tướng quân chắc rồi.
Thiết Chiêm Hùng tươi cười nét mặt, rất vui vẻ.
- Đủ rồi, có được chức Đại tá thì tôi đây đã cười banh miệng ra rồi, còn muốn nào là Tướng quân gì nữa.
Diệp Phàm hiện tại rất vui vẻ, có thể làm Đại tá cũng coi như là không tồi chút nào rồi.
Nghe nói nhiều cán bộ cấp sư của quân tôi đều là cấp bậc Đại tá, Sư trưởng Thiếu tướng là cấp bậc đặc biệt nhỏ, so sánh với Chính phủ, không khác là mấy chính là quan lớn cấp Sở. Không thể tưởng được trong Chính phủ chỉ là Trưởng phòng, chiếc mũ quan trong giới quân ngũ lại chạy ngay đến trước mặt rồi.
- Hừ tuy nhiên, Đoàn trưởng Thiết vừa đi, trong nội bộ đội Báo Săn Tổ nòng cốt thứ tám này giống như rắn mất đầu vậy. Chiến đấu lần trước, Tổ nòng cốt thứ tám vì là Tổ công kích, cho nên tổn thất rất là thê thảm. Trong phút mấu chốt quan trọng này không có Thống soái, Thủ trưởng có thể có quyền to rồi.
Vẻ mặt Lang Phá Thiên rất là trang nghiêm, nói xong lướt nhìn Diệp Phàm một cái, lại nói:
- Nếu như ông em Diệp muốn lăn lộn trong quân giới, phỏng chừng xác xuất ngồi lên được cái vị trí đó tương đối lớn.
- Tôi nói lão Lang, ông không phải là bị Thủ trưởng gạt đến đây làm thuyết khách đó chứ?
Diệp Phàm có ý phiếm chỉ. Cái sắc mặc màu đen khỏe mạnh kia của Lang Phá Thiên cũng lộ ra hơi ửng hồng lên, phỏng chừng là bị Diệp Phàm đoán trúng mục đích rồi.
Thiết Chiêm Hùng cười gượng đệm nói vào:
- Kỳ thực ông em Diệp, đến Tổ nòng cốt thứ tám làm Đại soái thì có gì không tốt, so với cái Chủ tịch Huyện Huyện Ma Xuyên gì đó còn vẻ vang hơn nhiều.
- Tôi rốt cuộc đã hiểu rồi, hai vị đều là đến đây làm thuyết khách, ha ha...
Diệp Phàm cười gượng trả lời.