Đến lúc đó bị dọa đến mức nói không thành lời nữa thì chuyện này không xong chỉ là chuyện nhỏ, nhưng người đề cử như mình trước mặt Phó thủ tướng Yến sẽ mất mặt lắm.
Chuyện này cũng có ảnh hưởng đến tiền đồ của mình sau này. Tâm trạng lúc này của Chu Tiến Phong rất phức tạp. Một chút hối hận len lỏi trong suy nghĩ của ông ta.
Nhưng đã cưỡi lên mình hổ rồi thì khó xuống lắm. Phó thủ tướng Yến muốn gặp Diệp Phàm mình cũng không thể ngăn cản không cho gặp được. Vì vậy, Chu Tiến Phong chỉ có thể cầu xin ông Trời ban cho chút ân tình thôi.
Với đôi mắt chim ưng và thuật xem tướng, Diệp Phàm chỉ nhìn qua một lượt đã thâu tóm hết mọi nét mặt của mọi người trong phòng họp. Nhưng điều làm cho những lão già này thất vọng là tên vịt non này hình như không có chút luống cuống nào cả thậm chí tương đối điềm đạm, bình tĩnh, còn gật gật đầu với mấy vị lãnh đạo. Trên mặt lộ nụ cười mỉm, tỏ vẻ rất tao nhã và lịch sự.
Phải biết là năm ngoái Chủ tịch huyện của một huyện nào đó của Bắc Kinh cũng gặp phải trường hợp này. Lúc đó, vừa bước vào đã hồi hộp đến mức cúi gằm mặt xuống không dám nhìn xung quanh. Bộ trưởng vừa hỏi đã lắp ba lắp bắp như người bị nói lắp. Hơn nữa mồ hôi trên trán nhiều như tắm, đến nửa ngày cũng không nói được câu nào.
Mà hôm nay thì càng không giống rồi, người hỏi đường đường là phó thủ tướng Yến. Theo lý mà nói thì tên nhãi này phải cúi đầu trước các vị lãnh đạo mới đúng chứ.
Sao có thể giống như dáng vẻ của hắn hiện tại được, ánh mắt tương đối bình tĩnh nhìn xung quanh một lượt. Mọi người đều bị hắn nhìn một lần rồi.
Những lão già này có cảm giác bị coi thường. Tuy nhiên ánh mắt của Diệp Phàm lại không lộ ra bất cứ vẻ coi thường nào. Vẻ điềm tĩnh của hắn giống như là nơi hắn đang đứng không phải là bộ Giao thông – trung tâm quyền lực mà là vườn rau nhà mình vậy. Tất cả những người trong phòng họp tự nhiên đều biến thành rau trong vườn của hắn, có cảm giác bị người khác nắm trong lòng bàn tay.
Vài lão già tức giận rồi, quyết định lát nữa nhất định phải cho tên này nếm chút gian khổ. Phải làm cho hắn mất mặt trước phó Thủ tướng Yến mới được, nếu không thì khó có thể xả được sự tức giận này.
Thực ra cũng khó trách những lão già này. Tố chất tinh thần của Diệp Phàm có liên quan đến Dưỡng sinh thuật.
Quan trọng nhất là những nhân vật đình đám như: Triệu Bảo Cương, Phượng Thiên Diêu, Trấn Đông Hải, Lý Khiếu Phong tên nhóc họ Diệp đều đã từng gặp qua.
Những lão già trong bộ Giao thông này cấp cao nhất là Phó thủ tướng Yến, đối với mọi người luôn tỏ thái độ cao cao tại thượng.
Nhưng nhiều nhất cũng chi ngang tầm với Trấn Đông Hải, còn so với người có vị thế như Phượng Thiên Diêu thì thế lực, tầm ảnh hưởng đều còn thua xa.
Đây gọi là “Lạc Dương trở về không xem hoa”.
Những bông hoa đẹp nhất đều được ngắm rồi, những bông hoa bình thường khác thì không muốn nhìn nữa. Phượng Thiên Diêu, Triệu Bảo Cương đều đã gặp rồi, thậm chí là có vẻ thân thiết với Triệu Bảo Cương nữa.
Đến đại quan biên giới như Quách Phác Dương cũng bị tên Diệp Phàm này đùa giỡn mà, nên sự điềm tĩnh của Diệp Phàm là do trong quá trình tiếp xúc với các nhân vật cấp trên mà luyện thành.
Phó thủ tướng Yến trong lòng gật gật đầu. Lúc đầu cũng bị tuổi trẻ của Diệp Phàm lừa một chút.
Thậm chí trong lòng còn thầm nghĩ phải chăng các đồng chí Đức Bình tỉnh Nam Phúc trong khi điều nhiệm đã nhận của người ta ít nhiều ưu đãi. Nếu không sao có thể chọn những người như thằng nhóc đó làm quan chức nhà nước được.
Tuy nhiên phó thủ tướng Yến chỉ thấy trong mắt Diệp Phàm sự điềm tĩnh của một Bí thư huyện ủy, không, phải là sự điềm tĩnh của một Bí thư Địa ủy. Bí thư huyện ủy ở nơi này chắc là không có được vẻ điềm tĩnh như thế này.
Ông quyết định thử xem. Là la hay là ngựa thì phải thử mới được. Có thể ánh mắt của hắn đều là giả mà thôi, thực sự trong lòng hắn sớm đã loạn hết lên rồi. Tin là chỉ cần ta hỏi một câu là lòi đuôi chuột ra ngay.
- Cậu chính là Diệp Phàm, Bí thư huyện ủy Ma Xuyên Địa khu Đức Bình ?
Phó thủ tướng Yến vẻ mặt trở nên tương đối nghiêm túc, khí chất quan uy trên người toát ra rồi, từ một ông lão bình thường dường như chớp mắt biến thành một vị đại quan.
Những lão già trong Bộ giao thông trong lòng đều thấy rùng mình, tự nhủ tên nhóc này chắc đen đủi rồi. Chắc là phó thủ tướng Yến thấy hắn mới trẻ thế mà đã làm Bí thư huyện ủy nên bắt đầu làm khó dễ. Còn trẻ tuổi như vậy mà đã an vị trên ngai vàng Bí thư huyện ủy, khẳng định có vấn đề. Nói không chừng là dùng tiền mua được, điển hình của giao dịch quyền tiền.
Quay lại nhìn Chu Tiến Phong thấy trên mặt không hiện lên chút sợ hãi nào nhưng Diệp Phàm vẫn phát hiện lông mi hình như đang rung động. Nhất định là do sợ hãi hay cái gì đó mới thành thế.
- Vâng, thưa phó thủ tướng Yến. Nhưng trước Bí thư huyện ủy cần phải thêm một chữ “Quyền” nữa ạ. Chỉ là tạm thời quản lý công tác huyện Ma Xuyên chứ không phải chính thức.
Diệp Phàm đứng thẳng người trả lời rất điềm tĩnh. Thực ra tim hắn cũng bắt đầu đập nhanh lên hơn rồi.
- Cậu bao nhiêu tuổi?
Giọng của Yến Vân có chút cứng nhắc, có chút giống như đang chất vấn.
- 21 tuổi.
Diệp Phàm trả lời.
- Hừ. Bí thư của Đức Bình có phải hồ đồ rồi không?
Yến Vân cố ý nói vẻ tức giận.
- Bí thư Trang rất tỉnh táo. Ông ấy không hồ đồ chút nào đâu ạ.
Diệp Phàm trả lời lưu loát nhanh gọn. Trong lòng thầm nghĩ ông Phó thủ tướng Yến này có cái gì là lạ. Không hỏi công trình đường Thiên Tường mà lại hỏi toàn những cái không liên quan gì cả. Chẳng ra cái gì cả. Không phải là thấy ông mày còn trẻ quá mà không phục chứ.
- Tỉnh táo mà lại chọn một người mới 21 tuổi như cậu làm Bí thư huyện ủy à. Đây khác nào coi nguyên tắc tổ chức Đảng như trò trẻ con. Các quan chức Đảng đều được chọn một cách khinh suất thế sao?
Yến Vân tiếp tục nói:
- Xem ra Bí thư Trang của các cậu nhìn nhầm người rồi. Con người cũng có lúc nhìn nhầm mà.
- Xin lỗi phó thủ tướng Yến. Tôi nhận thấy quyết định của Bí thư Trang là hoàn toàn chính xác. Con mắt của ông ta cũng rất sắc bén.
Diệp Phàm nói, vẫn giữ được hơi thở bình thường.
- Anh bạn trẻ, cho cậu cơ hội cuối cùng. Hôm nay cậu nói ra được lý do, tôi sẽ cho cậu cơ
hội thuyết trình về phương án dự án quốc lộ Thiên Tường.
Yến Vân vẫn nghiêm mặt nói.
- Được ạ. Các dự án kinh tế huyện Ma Xuyên luôn xếp cuối cùng. Lúc tôi đảm nhiệm phụ trách kinh tế Lâm Tuyền huyện Ngư Dương, thành phố Mạc Hương, lãnh đạo toàn thế cán bộ khu kinh tế rải hết đường hai xã, sáu thị trấn, mặt đường nhựa đẹp như đường quốc lộ.
Một năm trước chỉ tiêu kinh tế huyện Ngư Dương đứng ở vị trí thứ 8 trong tỉnh từ dưới lên. Một năm sau, chỉ tiêu kinh tế của huyện tăng 7 bậc, tức là xếp thứ 15 toàn tỉnh từ dưới lên. Theo thứ tự thì cũng đứng khoảng thứ 80.
Bí thư Trang thấy tiềm lực của tôi nên mới trực tiếp điều tôi làm Chủ tịch huyện Ma Xuyên.
Sau khi đến huyện Ma Xuyên, tôi chỉ dùng khoảng 3 tháng, huyện đã…
Diệp Phàm nói có sách mách có chứng làm cho mấy lão già trong bộ Giao thông lại phải dụi dụi mắt, phải xem xét lại tên nhóc này.
- Ừ. Coi như cậu có chút thành tựu, đủ tư cách đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện. Tiếp theo, các đồng chí trong bộ Giao thông sẽ nói chuyện với cậu về công trình quốc lộ Thiên Tường.
Vẻ mặt của Yến Vân dịu đi không ít. Diệp Phàm cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Chu Tiến Phong sớm đã toát mồ hôi, vừa mới thư giãn được một lúc thì lại lo lắng rồi.
- Các vị lãnh đạo, ý tưởng thiết kế công trình quốc lộ Thiên Tường bắt nguồn từ ba hạng mục cơ bản của huyện Ma Xuyên. Tôi đến huyện Ma Xuyên này không lâu, thông qua điều tra nghiên cứu thực địa đã thương lượng với các đồng nghiệp khác làm ba hạng mục cơ bản.
Lần lượt là hạng mục trà Thanh Vụ đã nhận được sự ủng hộ lớn về tài chính của Sở Nông nghiệp tỉnh, đầu tư lên đến hơn 30 triệu tệ.
Phó chủ tịch tập đoàn An Đạt khu vực Châu Á đã đích thân đến huyện Ma Xuyên và đang trong quá trình bàn bạc.
Bàn Đào Ảnh Thị sơn trang đang trong quá trình khai thác, kết hợp với quảng cáo qua điện ảnh và truyền hình.
Là do chủ tịch tập đoàn truyền thông Giang Nam Mai Phán Nhi và Vạn Đông Tuyền của Thủy Châu Hào Hưng Độ Giả Sơn Trang cùng nhau quyết định. Đầu tư lên đến hơn 50 triệu nhân dân tệ.
Nói đến đây Diệp Phàm dừng lại một chút rồi cười nói:
- Có thể cho tôi một chén trà không. Tôi thấy hơi khát. Có lẽ các đồng chí ngồi ở đây nghe tôi nói từ nãy đến giờ nghĩ là tôi đang nói lung tung. Thực ra, tôi muốn đưa từ đầu đến cuối công trình Quốc lộ Thiên Tường đặt ra trước mặt các vị. Như vậy chắc sẽ có sức thuyết phục hơn. Dù sao các vị cũng là lãnh đạo, tôi bày ít đồ ra. Nếu không sẽ khó nhận được sự đồng ý của các vị, đúng không?
Một nhân viên tạp vụ vội vàng lên pha trà ngon cho Diệp Phàm.
- Một dự án đầu tư lớn như thế này tổng vốn chắc phải hơn một trăm triệu. Nhưng việc đầu tiên là phải sửa lại đường lên núi Thiên Xa đã mới được. Đây là một trong những nguyên nhân chính. Thứ hai là đường núi Thiên Xa là do thổ phỉ huyện Ma Xuyên trước giải phóng hoành hành quá nên quân giải phóng mới làm một con đường nhỏ để đi tiêu diệt bọn thổ phỉ.
Mấy hôm trước tôi có đến thăm Đội trưởng đội tiêu diệt bọn thổ phỉ ngày trước Tống Gia Xuyên . Ông ta hiện nay đang là Phó trưởng ban tổng cục Hậu cần. Nghe ông ta nói là lúc đó mở đường núi Thiên Xa hơn 100 chiến sĩ hồng quân giải phóng đã phải hy sinh.
Nhưng bây giờ điều kiện đường lên núi Thiên Xa quá kém rồi. Mỗi năm đều lấy đi sinh mạng của mười mấy người vô tội. Đây cũng là lý do thứ hai khiến tôi hạ quyết tâm sửa lại đường lên núi Thiên Xa.
Trưởng ban Tống nghe xong thấy rất đau lòng liền đồng ý có thể xuất 20 triệu nhân dân tệ để xây dựng quốc lộ Thiên Tường.
Vốn lúc đầu là không có quốc lộ Thiên Tường. Sau đó một cơ hội bất ngờ, tôi đến huyện Giang Tân tỉnh Giang Đô. Sau khi đi một vòng trong đầu chợt có ý tưởng mới.
Đó là triệt để khai thông núi Thiên Xa. Phía Tây Bắc nối liền huyện Giang Tân tỉnh Giang Đô; phía Đông Bắc nối liền huyện tự trị Xương Châu tỉnh An Đông. Thông qua huyện Ma Xuyên trực tiếp vào tỉnh Nam Phúc. Mà huyện Ma Xuyên sẽ trở thành ngã ba tiếp giáp giữa ba tỉnh.
Đương nhiên tôi cũng có chút tư lợi. Nếu quốc lộ Thiên Tường được thông qua thì huyện Ma Xuyên cũng sẽ có cơ hội đi lên con đường giàu có.
Ưu điểm của quốc lộ Thiên Tường là từ tỉnh Giang Đô và An Đông đến tỉnh Nam Phúc so với việc đi đường khác thì thông qua quốc lộ Thiên Tường sẽ tiết kiệm được khoảng 150km.
Như vậy thì thử nhấc bút lên tính xem sẽ vô cùng kinh ngạc. Ví dụ như xăng dầu, hao tổn xe cộ, vận chuyển quân sự quốc gia, phản ứng nhanh, sản phẩm nông nghiệp và ưu thế mùa vụ, thời gian mọi mặt đều có lợi rất lớn.
Diệp Phàm tự nhiên, điềm tĩnh trình bày lại quan điểm, nhận xét của mình, những khó khăn gặp phải cũng như những bài học mà bản thân học được qua công trình quốc lộ Thiên Tường.
Diệp Phàm cũng rất xảo quyệt. Trong khi nói cố ý nhắc tới tướng quân Tống Gia Xuyên và Tập đoàn truyền thông Giang Nam của Mai gia ở Bắc Kinh.
Tất nhiên đa số những người ngồi ở đây không biết mối quan hệ giữa Tống tướng quân với Tập đoàn truyền thông Giang Nam của nhà họ Mai ở Bắc Kinh. Nhưng có một vài người ít nhất cũng phải nể mặt hai thế lực này.