- Đồng chí Diệp Phàm, công trình quốc lộ Thiên Tường của cậu quả thực là lớn, liên quan đến cả ba tỉnh. Nhưng về sự phối hợp giữa ba tỉnh, cậu nắm chắc được cái gì không?
Một người gầy nhom, mặt giống con lừa lên tiếng, Chu Tiến Phong ngồi cạnh nhìn lão một cái, rất không thoải mái. Biết ngay là lão này lại muốn nói đến công việc rồi.
Bởi vì lão già này tên là Thái Bồi, nhà nhân vật thứ ba ở bộ Giao thông sau bộ trưởng và Phó trưởng ban thường trực Chu Tiến Phong.
Người này và Chu Tiến Phong chẳng hề hợp phách với nhau, bởi ông ta cho tăng vị trí của mình bị Chu Tiến Phong cướp mất. Cho nên, lần này ông ta đả kích người đứng đầu quốc lộ Thiên Tường.
- Ha hả, tôi nghĩ chỉ cần bộ Giao thông đồng ý lập dự án, lãnh đạo tỉnh chúng ta sẽ sẽ đứng ra để phối hợp ba tỉnh.
Diệp Phàm cười nói, thầm nghĩ, lão già này chẳng hề có chút thiện ý nào.
- Hừ! Thế có nghĩa là cậu không có chút chuẩn bị nào cho việc này đúng không?
Phó trưởng ban Thái xụ mặt hỏi.
Yến Vân vẻ mặt thản nhiên ngồi uống trà, thể hiện thái độ xem chừng. Hội nghị ngày hôm nay là do Phó trưởng ban thường trực Chu Tiến Phong chủ trì, y không tiện ra mặt.
Nếu ra mặt thì có lẽ Thái Bồi sẽ càng hăng, Diệp Phàm kia sẽ bị gạt sang một bên, trở thành tranh đấu của bộ Giao thông.
Như vậy, chắc chắn sẽ để lại cho người ta một ấn tượng xấu về bộ máy bất hòa. Thái Bồi chính là có chủ ý này, tin rằng một thằng nhóc miệng còn hôi sữa như Diệp Phàm sẽ chịu không được sự liên thủ của mình và đồng minh.
- Chuẩn bị! Biện pháp thì có, chỉ có điều…các vị lãnh đạo cũng biết đấy. Chức vụ của tôi quá thấp, nghĩ ra biện pháo nhưng chưa chắc đã thực hiện được. Quốc lộ liên quan đến ba tỉnh, chắc chắn phải để lãnh đạo tỉnh ra mặt. Đến lúc đó bên này lập dự án, thì bên tỉnh sẽ thành lập một ban chỉ huy chuyên phụ trách việc này.
Diệp Phàm cẩn thận trả lời, phải đề phòng, nếu để lão già này nắm được điểm gì không hay thì quốc lộ Thiên Tường coi như hỏng bét.
Hơn nữa, trông thấy Chu Tiến Phong trầm ngâm không nói lời nào, phỏng chừng mình đã vô ý bị rơi vào việc đấu tranh quyền lực của nội bộ bộ Giao thông rồi.
Người trong giang hồ, đôi khi bản thân mình không phải là của mình.
- Đây chỉ là cậu tình nguyện mà thôi. Hạng mục quốc lộ Thiên Tường này, hình như sở Giao thông tỉnh Nam Phúc các cậu vẫn chưa lập dự án báo cáo, chứng tỏ trên tỉnh không ủng hộ huyện Ma Xuyên làm dự án quốc lộ Thiên Tường. Không có sự ủng hộ của tỉnh, chỉ dựa vào một mình huyện Ma Xuyên các cậu mà có thể làm được hạng mục lớn như vậy sao? Mơ mộng hão huyền thì tôi không nói, nhưng…
Một người dáng mập mạp ngồi đối diện Thái Bồi lạnh nhạt nói.
Chu Tiến Phong nhíu mày, không thể tưởng tượng được vụ trưởng Dư Ái Quốc dường như cũng bị Thái Bồi ‘lôi kéo’, kết bè với nhau.
- Con đường có liên quan đến ba tỉnh, hơn nữa, quốc lộ Thiên Tường sau khi quy hoạch lại, còn phải xây thêm ba cây cầu, ở núi Thiên Xa còn phải đào một đường nữa…Ước tính tất cả cũng phải hết khoảng ba trăm triệu. Công trình lớn như vậy, chỉ có bộ Giao thông lập dự án mới có thể ‘xơi’ được. Sở giao thông tỉnh chủ yếu suy nghĩ đến việc Đức Bình hiện còn một hạng mục khác, tên là quốc lộ La Thủy cũng đang báo cáo, còn quốc lộ Thiên Tường liên quan đến ba tỉnh này thì vốn quá lớn, sở không kham nổi, vì vậy trọng điểm đặt ở bộ Giao thông.
Diệp Phàm bình tĩnh lại, nói.
- Ở tỉnh còn không ủng hộ, chẳng lẽ dựa vào huyện Ma Xuyên mà có thể quyết định được hạng mục quốc lộ Thiên Tường sao? Đồng chí Diệp Phàm, tôi muốn nghe tính toán cụ thể của đồng chí.
Nếu chỉ là những suy nghĩ viển vông, không có chút thực tế nào, nói khó nghe một chút chỉ là một cái bánh vẽ mã thôi, ngon đấy nhưng không thể nào ăn được.
Gì mà đường liên ba tỉnh chứ, tất cả đều là hão huyền cả. Khoản ba trăm triệu mà cậu vừa nói vừa nãy, dựa vào kinh nghiệm của tôi, thì có lẽ còn không đủ. Bởi vì, công trình quốc lộ trong tỉnh Giang Đô và An Đông cậu chưa tính, mà chỉ tính chi phí quốc lộ trong tỉnh Nam Phúc mà thôi.
Nếu đã gọi là đường liên ba tỉnh, sao có thể bỏ dự toán của hai tỉnh khác ra một bên như vậy?
Nếu cộng lại, nếu không có bốn trăm triệu, thì đừng mơ.
Giao thông mặc dù là lập dự án, nhưng cũng không thể tất cả do bộ rót xuống được. Dựa vào quy hoạch của cậu, bốn trăm triệu kia bộ nhiều nhất chỉ có thể chi một nửa, mà thậm chí còn không được một nửa.
Dựa vào cách mà cậu nói vừa rồi để xử lý, cậu đã ‘rút’ được hai mươi triệu từ nhà tướng quân Tống, và nghe nói là huyện các cậu cũng chuẩn bị được hai mươi triệu.
Cộng lại mới được bốn mươi triệu, thêm hai trăm triệu bộ rót xuống nữa thì, cậu còn thiếu một trăm sau mươi triệu, thậm chí là hai trăm triệu nữa mới đủ được.
Khoản tiền lớn như vậy, ở tỉnh lại không ủng hộ, cậu đào đâu ra số tiền đó? Hừ!
Phó trưởng ban Thái hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn sắc mặt càng u ám của Chu Tiến Phong, nhàn nhã nhấp một ngụm trà.
- Đúng vậy, không có thêm một trăm sáu mươi triệu, công trình kia cuối cùng sẽ biến thành hình dạng gì, không nói các vị ở đây cũng biết, kết quả không khó đoán trước.
Một người vóc dáng thấp bé ngồi bên cạnh Thái Bồ cũng bắt đầu lên tiếng rồi.
- Huyện Ma Xuyên alf vùng sâu vùng xa, hơ nữa còn là vùng giải phóng cũ. Sau khi bộ Giao thông lập dự án, tài chính hẳn phải được ưu tiên. Nhà nước có chính sách riêng với phương diện này. Tôi nghĩ, công trình lớn, bốn trăm triệu này, thì trên bộ ít nhất cũng phải rót xuống sáu phần chứ?
Còn thiếu một trăm sáu mươi triệu, tôi đã xoay đyợc bốn mơi triệu. Bên địa khu tôi không xin nữa, vì còn đang khởi công xây dựng quốc lộ La Thủy. Cộng lại, còn thiếu một trăm hai mươi triệu nữa.
120 triệu, một lãnh đạo một hữu quan trên tỉnh đã đồng ý cấp hai mươi triệu.
Còn lại 100 triệu, tin rằng hai tỉnh Giang Đô và An Đông sẽ bỏ ra, mỗi tỉnh bỏ ra hai mươi triệu, thậm chí hơn là điều có thể.
Bởi quốc lộ Thiên Tường hoàn thành, được lợi không chỉ riêng tỉnh Nam Phúc, mà nó còn
đem lại lợi tích cho cả ba tỉnh. Bốn năm mươi triệu còn lại, tôi nghĩ có thể để đóng góp, thông qua việc thu phí một cách xác đáng để bù vào.
Diệp Phàm nói.
- Đây chỉ là suy nghĩ của cậu, chúng tôi không xem hư, mà chúng tôi muốn xem thực. Một đồng chí lãnh đạo Nam Phúc đồng ý cấp cho hai mươi triệu ư, đồng chí Diệp Phàm, đồng chí ấy là ai vậy? Chúng tôi phải đến chứng thực.
Thái Bồi vặn lại Diệp Phàm, cười nhạt.
- Các đồng chí ở bộ Giao thông tuyệt đối không để ý đến một công trình không có tính hiện thực. Đó là lãng phí tiền bạc của nhà nước…
Thực ra hai mươi triệu mà Diệp Phàm nói kia là do hắn bịa ra mà thôi. Tề Chấn Đào đồng ý cấp bốn mươi ngàn, nhưng đã bị Diệp Phàm thổi phồng lên rồi.
Thằng nhãi này bị Thái Bồi dồn ép, chẳng có cách nào khác, đành phải kiên trì đến cùng, nói:
- Thực ra công trình Thiên Tường, đã được Bí thư Tỉnh ủy Quách gật đầu rồi, Phó chủ tịch tỉnh Tề đồng ý toàn lực ủng hộ.
Hai mươi triệu kia cũng là do ông ấy nói. Nếu ngài muốn chứng thực, bây giờ tôi có thể gọi điện luôn cho Phó chủ tịch tỉnh Tề, chắc chắn ông ấy sẽ cho ngài một câu trả lời thuyết phục.
Tỉnh Giang Đô tôi cũng liên hệ rồi, Chủ tịch tỉnh Tề Phóng Hùng đã trả lời là ủng hộ. Hiện tôi đã gửi thư cho tỉnh An Đông.
Nói thực với các vị lãnh đạo, tôi chỉ là một chủ tịch huyện cỏn con, phải hoàn thành công tác liên lạc quan trọng như vậy, đã vượt quá khả năng của tôi rồi.
Tuy nhiên, đối với quốc lộ Thiên Tường, vì nhân dân Ma Xuyên không còn người thương vong, vì tương lai của cả ba tỉnh…Diệp Phàm tôi nguyện sẽ hết lòng.
Cho dù là bộ Giao thông không đồng ý cho lập dự án, tôi vẫn muốn nói rằng tôi vẫn tiếp tục công trình này, cái này coi như là lý tưởng của tôi đi.
Ở đây, điều tôi muốn nói là, một chủ tịch huyện nhỏ bé như tôi còn khí khái như vậy, huống hồ các vị có mặt ở đây còn không có khí khái bằng tôi sao?
Diệp Phàm nhất thời hăng hái quá độ, trên người toát ra một khí thế khiến người khác phải rung mình.
Tuy nhiên, những lời Diệp Phàm nói quá khéo, nếu Thái Bồi lại chặn họng tiếp, thì chẳng phải các vị ngồi đây không khí khái bằng Diệp Phàm- Một chủ tịch huyện cỏn con hay sao?
- Ừ! Đồng chí Diệp Phàm có tinh thần rất tốt.
Phó thủ trưởng Yến đột nhiên lên tiếng.
- Tuy nhiên, tôi vẫn muốn nghe xem ý kiến của lãnh đạo tỉnh Nam Phúc thế nào, đồng chí Diệp Phàm, chỉ cần đồng chí đưa ra ý kiến của lãnh đạo Nam Phúc để minh chứng, thì quốc lộ Thiên Tường có thể được quyết định. Các vị ngồi đây không ai muốn để thua đồng chí Diệp Phàm chứ? Ha ha…
Mấy vị trong phòng hội nghị cũng gật gật đầu phụ họa theo.
- Ừ! Chỉ cần Tỉnh ủy Nam Phúc và chủ tịch tỉnh Giang Đô đồng ý, thì tôi cũng đồng ý với ý kiến của sếp Yến. Tuy nhiên, còn cần phải tướng quân Tống chứng thực nữa.
Thái Bồi phụ họa nói, chính là muốn Diệp Phàm mất mặt, trong lòng ông ta cho rằng, Diệp Phàm không có khả năng đã ‘nắm’ được hai tỉnh kia, mà chỉ đang lừa gạt mà thôi.
- Nếu các vị lãnh đạo đã quan tâm đến quốc lộ Thiên Tường, thì nên tỏ thái độ thực sự…
Diệp Phàm nói. Lúc này một nhân viên đã chuẩn bị xong điện thoại cho hắn, khi Diệp Phàm nghe điện thoại, mọi người đều có thể nghe được.
- Phó chủ tịch tỉnh Tề, xin chào ngài. Tôi là Diệp Phàm, báo cáo hạng mục công trình quốc lộ Thiên Tường hiện đang được bộ Giao thông thảo luận, phó thủ tướng Yến và lãnh đạo bộ Giao thông muốn nghe xem thái độ của tỉnh Nam Phúc chúng ta. Ngài là lãnh đạo quản lý mảng giao thông, hy vọng ngài có thể ủng hộ quốc lộ Thiên Tường.
Diệp Phàm bề ngoài bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng đang rất bồn chồn.
- Xin chào Phó thủ tướng Yến, xin chào các vị lãnh đạo bộ Giao thông, tôi là Tề Chấn Đào. Tỉnh Nam Phúc chúng tôi toàn lực ủng hộ Diệp Phàm làm quốc lộ Thiên Tường.
Không lâu sau, đã truyền đến giọng nói của Tề Chấn Đào một cách vô cùng rõ ràng.
Yến Vân gật gật đầu.
Diệp Phàm lại kết nối được điện thoại với bí thư Quách Phác Dương, nói:
- Thư ký Vương, tôi là Diệp Phàm, quyền bí thư huyện Ma Xuyên, báo cáo hạng mục quốc lộ Thiên Tường đang được thảo luận, do phó thủ tướng Yến…
Vừa nghe thấy tên Phó thủ tướng Yến, Bí thư Vương Hòa Phong không dám chậm trễ, liền trực tiếp vào phòng hội nghị. Vì Tỉnh ủy đang mời dự họp hội nghị thường vụ, chuyện bình thường không dám làm phiền.
- Phó thủ tướng Yến, tôi là Quách Phác Dương. Đồng chí Diệp Phàm dẫn dắt nhân dân Ma Xuyên làm quốc lộ Thiên Trường, trên tỉnh sẽ kiên quyết ủng hộ, cả tài chính và nhân lực…
Quách Phác Dương trả lời nói, trong lòng cũng có chút chấn động.
Không thể tưởng tượng được thằng nhãi Diệp Phàm này lại mang chuyện quốc lộ Thiên Tường ra để bộ Giao thông bàn bạc. Hơn nữa, đến Phó thủ tướng Yến cũng đều ra. Cụ thể hình hình thế nào ông cũng không rõ ràng lắm, chỉ có thể kiên quyết tỏ thái độ trước.