Hôm nay, Ngô Ngôn không đi xuống nông thôn. Cô tới tham gia thảo luận tại nhà máy hóa chất Phượng Hoàng.
Hongkong trở về là chuyện lớn ít có trong vài năm nay. Để ổn định chính trị, các lãnh đạo chủ chốt của Thành phố đều chia nhau xuống khu, tiến hành động viên và khai thông tư tưởng với các xí nghiệp và nhà máy hầm mỏ trong thành phố.
Ban đầu, nhà máy hóa chất vốn là xí nghiệp thuộc thành phố. Hai năm nay, hiệu quả và lợi ích của xí nghiệp rất kém. Nghe nói các công nhân trong xí nghiệp cũng vô cùng chán nán. Mà Ngô Ngôn cũng mệt mỏi với loại công tác này. Nhưng ai bảo cô là Bí thư Quận ủy chứ? Nếu chẳng may truyền đạt mà bọn họ không thích, lãnh đạo ở thành phố còn phải đứng ra điều đình.
Thật may, phía sau Chủ tịch nhà máy hóa chất Thiết Vĩnh Hồng có chút bối cảnh —— Nếu ông ta không có chút bối cảnh, hiệu quả và lợi ích của nhà máy Hóa Chất cũng không kém đến mức như vậy. Chủ tịch Thiết là lãnh đạo tương đối mạnh mẽ, cứng rắn. Khi đối mặt với Bí thư Ngô, ông ta vỗ ngực cam đoan, cô yên tâm, chỗ này của tôi sẽ không gặp phải chuyện gì không may. Cho dù có chuyện gì, không phải chỉ cần nói chuyện với cán bộ trung tầng trở lên là xong sao?
Ngô Ngôn không thực sự yên tâm, cố ý muốn đi dạo quanh nhà máy, thăm viếng một chút. Kết quả biến thành như vậy. Cũng may, thấy sắp tới giờ tan tầm, nên cô về nhà trước.
Khi cô mới qua cửa nhà, liền cảm thấy có điều gì đó khác lạ. Tuy nhiên, cô chỉ mới vào nhà lại bị mắc mưa như vậy, thân thể có cảm giác không khoẻ, cũng không để ý mấy.
Chỉ có điều, cái áo lót này... sao lại bay tới chỗ dựa lưng của sô pha chứ? Cô cảm thấy hơi khó hiểu.
Nước mưa trên tóc Ngô Ngôn còn đang tí tách chảy xuống, cô trần truồng đi vào buồng vệ sinh, cầm khăn mặt đi ra, vừa lau tóc, vừa nhìn chằm chằm vào chiếc áo lót.
Dáng người Bí thư Ngô, thật không tệ nha. Trần Thái Trung ngồi trên sô pha, đối diện với Ngô Ngôn. Chà, chỗ nên lớn thì lớn, chỗ nên nhỏ thì nhỏ. Tuy rằng bộ ngực không đầy đặn mượt mà như của Nhâm Kiều, nhưng mông vẫn khá vểnh.
Dù sao đã được thấy, hắn cũng liền lười tránh đi nơi khác. Trên thực tế, những người phụ nữ mà hắn từng nhìn thấy cũng không phải quá nhiều. Nhưng Bạch Hổ, người phụ nữ cực phẩm trong truyền thuyết thì hắn chưa từng gặp qua.
Tiên giới có nhận thức chung như vậy, Mặt trời là dương, mặt trăng là âm. Trời là dương, đất là âm. Thanh Long là dương, Bạch Hổ là âm. Nói cách khác, chỉ có Bạch Hổ mới có thể được cho là người phụ nữ chân chính.
Đối với đàn ông mà nói, Bạch Hổ ngẩng đầu là nguy hiểm. Nhưng, nếu đàn ông mà khắc được Bạch Hổ, vậy đừng lo, cái đó gọi là "Thanh Long cao nghìn trượng, Bạch Hổ không thể ngẩng đầu"!
Hừ... Dường như cũng không phải thuần túy là Bạch Hổ? Cẩn thận quan sát phía dưới, Trần Thái Trung thấy mấy lông tơ rất nhỏ. Tôi nói thôi, loại cực phẩm làm sao có thể dễ dàng nhìn thấy như vậy chứ... Á, cô nhìn chằm chằm tôi làm gì?
Trần Thái thoáng suy tư một lát, liền hiểu rõ, mình ngồi như vậy, sợ là để lại vết mông ấn xuống sô pha rồi nhỉ? Không phải chứ? Mình phải từ từ đ` ứng lên mới được.
Ngô Ngôn thật sự phát hiện trên sô pha không có người ngồi lại lún xuống. Trần Thái Trung vừa mới rời đi. Cô liền đi tới. Cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Rõ ràng vừa rồi trên sô pha bị lún xuống, sao bây giờ lại không thấy nữa rồi?
Cô là người phụ nữ có suy nghĩ rất nhạy bén. Cô cau mày ngẫm nghĩ một chút, lại chun mũi ngửi ngửi. Cuối cùng cô đã biết cảm giác không ổn của mình là gì —— trong phòng có mùi đàn ông!
Cô là người phụ nữ biết giữ mình, nếu không cũng không đến mức xung khắc với Đoàn Vệ Dân như nước với lửa. Đàn ông rất ít khi tới nhà cô, cho nên, cô biết rõ mùi hương trong ngôi nhà của chính mình.
Mà lúc này, trong không khí rõ ràng có mùi hương khác. Đó là mùi thơm ngát của cây Tùng sau cơn mưa. Loại hương vị này không thể đến từ phụ nữ!
Nghĩ đến đây, cô hơi sởn tóc gáy. Nhưng, trong nhà trống rỗng. Nếu có người đàn ông nào đang ẩn náu ở đây, cô chỉ liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy.
Hương vị này... Hình như mình đã ngửi thấy mùi này ở đâu rồi? Cô chậm rãi lau tóc, cẩn thận nhớ lại. Cô nhớ ra: Trần Thái Trung, chính cậu thanh niên trẻ tuổi kia!
Với thân phận của Ngô Ngôn, những cán bộ trẻ tuổi có thể tiếp xúc gần gũi với cô cực nhỏ, mà trong những cán bộ đó, người không hút thuốc lá lại càng ít —— mặc kệ nói thế nào, mời thuốc cũng là một cách xã giao. Hiện tại, đám nhỏ rất thông minh.
Cũng vì như thế, cô mới có thể có ấn tượng sâu sắc với mùi hương của Trần Thái Trung. Lúc này nghĩ đến hắn, cô lại không khỏi nghĩ tới sự việc xấu hổ của ngày hôm qua.
Đêm qua, khi cô về đến nhà, tỉnh táo cẩn thận ngẫm lại, cô biết mình hơi thất thố. Cô hiểu rất rõ ràng, trong chuyện này Trần Thái Trung cũng không phạm bất kỳ sai lầm nào. Lọ nước hoa kia đại khái chỉ là một sai lầm xinh đẹp. Hắn cũng không hiểu về ngụ ý của nước hoa kia. Xem ra, hắn vẫn rất chất phác.
Giờ khắc này, không hiểu sao nỗi sợ hãi kia tự nhiên biến mất. Cô thở dài, vừa tiếp tục lau tóc, vừa xoay người nhìn vào bàn trang điểm. Hộp nước hoa vẫn lẽ lẽ đứng sừng sững ở nơi nào đó trên bàn trang điểm.
Cô hơi hối hận. Nếu cậu nhỏ Thái Trung kia không tín nhiệm mình, sẽ chạy tới tặng quà ình sao? Mình làm vậy... có phải hơi quá đáng hay không. Có phải đã làm cậu ta bị tổn thương hay không?
Thừa lúc Ngô Ngôn xoay người, Trần Thái Trung rón ra rón rén đi vào một phòng khác. Hắn mơ hồ cảm thấy dường như Ngô Ngôn đã nhận ra điều gì đó không ổn. Hắn nhất thiết phải cách xa người phụ nữ này thêm một chút.
Dù sao, cái nên xem hay không nên xem hắn đều thấy cả, mà không phải cô có muốn nhìn cũng không nhìn thấy bóng dáng hắn?
Cuối cùng Ngô Ngôn cũng lau