Nghe Trần Thái Trung nói vậy, Ngô Ngôn sợ tới mức hồn bay phách lạc, tính bất cứ giá nào cũng há miệng la lớn.
Tôi có thể cho cậu. Tôi thật sự có thể trao tấm thân trinh nữ này cho cậu, nhưng... tuyệt đối không thể dưới tình huống như vậy. Đây là một sự xỉ nhục đối với tôi!
Đáng tiếc, phản ứng này của cô đã sớm bị Trần Thái Trung đoán được. Nói thật, trong trường hợp như thế này, bình thường hắn cũng không tính để lộ chút sơ hở nào, khoát tay.
Vài tiếng xé gió “vù vù” vang lên.
Miệng Ngô Ngôn đã mở thật lớn. Nhưng, thật đáng tiếc, cô lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
- Đúng rồi, tôi đã quên không nói cho cô biết.
Trần Thái Trung dùng một loại ánh mắt cuồng nhiệt nhìn cô, dù chỉ là diễn trò, đương nhiên đã làm phải làm cho thật.
- Từ nhỏ, tôi từng bị rơi xuống vách núi, nhặt được một quyển bí kíp võ công. À, còn có mấy chu quả vạn năm, cho nên... Tôi sẽ điểm huyệt, cô muốn thử la, tôi cũng không cản.
Nghe hắn nói những lời đó, Ngô Ngôn nhất thời mất hết hy vọng!
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô.
Trần Thái Trung dịch người qua, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể trần trụi của cô. Nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt và bờ vai trần trụi của cô. Ánh mắt chân thành tha thiết nhìn cô, ngoài miệng vẫn tiếp tục nói hươu nói vượn.
- Tôi sẽ thương cô, yêu cô cả đời ...
Với hắn mà nói, cả đời người thường, tuy trên dưới một trăm năm, cũng chẳng lâu mấy. Nếu Ngô Ngôn đồng ý phối hợp, trái lại hắn thực hiện lời hứa kia cũng chẳng sao.
Ngô Ngôn chậm rãi nhắm hai mắt lại, miệng cô không thể nói, thân không thể động, chỉ có thể khuất nhục chịu đựng mọi chuyện sắp xảy ra.
- Nhìn tôi, cô nhìn tôi đi!
Trần Thái Trung hạ giọng rít lên, giống như đang điên vậy.
- Tất cả những điều này, đều là cô ép tôi, tôi vốn không nghĩ sẽ làm như vậy, tôi thật sự không nghĩ, nhưng... Vì sao hôm qua cô lại muốn nói cho tôi biết, cô có bạn trai chứ?
Điều này thật sự là chó ngáp phải ruồi!
Ngô Ngôn vẫn nhắm mắt, không để ý tới những điều hắn nói. Sự áp bức và lăng nhục sắp diễn ra, đã khiến cô không còn muốn nghĩ đến việc này. Cho dù người này có si tình, cũng không có thể che dấu một sự thật... Hắn là kẻ hạ lưu bại hoại!
Chỉ có điều, mặc kệ nói thế nào, đối phương yêu mình đến tận xương tủy, cho nên, cảm giác bị lăng nhục của cô, ít nhiều cũng giảm bớt. Thân thể của cô cũng không còn cứng ngắc như trước nữa.
Trần Thái Trung vô cùng nhạy bén phát hiện ra điểm này. Chẳng lẽ, lời đồn đại là sự thật... Phụ nữ quả nhiên là người dễ lừa như vậy? À, vậy tôi cần hăng hái thêm một chút nữa nhỉ!
Sự thật chứng minh, phụ nữ quả nhiên là vô cùng dễ lừa. Hắn không ngừng dùng những lời yêu thương để công, thân thể Ngô Ngôn càng ngày càng thả lỏng. Vì thế, Trần Thái Trung dần dần bắt đầu thử một vài thủ pháp ở trên người Bí thư đại nhân. Đó là "Kỹ thuật giao lưu" mà hắn học được khi tới gặp Lưu Vọng Nam.
Đúng vậy, chính là một vài thủ pháp gợi tình.
Đối với hắn mà nói, Nhâm Kiều là một giáo sư rất không tồi, cũng là một vật thí nghiệm có tính tự chủ rất mạnh, lại trải qua vài hướng dẫn của Lưu Vọng Nam, hắn đã có chút thành tựu. Lúc này Trần Thái Trung tương đối hiểu biết về thủ pháp tán tỉnh. Hắn đã không còn mông muội và lạc hậu giống như một năm trước nữa.
Vì thế, Ngô Ngôn rất đau xót phát hiện, mặc dù mình sợ hãi, kinh hoàng, phẫn nộ, nguyền rủa, nhưng thân thể trưởng thành của cô sau nhiều năm chưa được người nào khai thác, vô cùng mẫn cảm với sự kích thích mãnh liệt đã có một vài phản ứng không tự chủ được.
Cô phẫn hận, cô tức giận, cô xấu hổ... Nhưng. Cô không thể khống chế được thân thể của chính mình. Đúng vậy, không thể khống chế. Tính dục vốn là một loại bản năng, cũng không thể chỉ dựa vào ý chí của bản thân là có thể thay đổi được.
Không thể tránh né, cảm giảm nổi da gà từ trên cổ cô lan tới toàn thân. Nhưng, ngay cả thân thể cô cũng căng cứng, một loại cảm giác khác thường, vẫn chậm rãi bí ẩn lan ra toàn thân thể...
Không biết qua bao lâu, cô chợt cảm thấy có một bàn tay to nóng như lửa luồn vào giữa hai chân. Ngay lập tức, một luồng nhiệt nóng dâng tràn. Xong rồi, ướt rồi...
Tuy rằng mắt cô vẫn nhắm chặt, nhưng trên mặt đã ửng đỏ từng mảng lớn. Trong thâm tâm, cô vẫn cố gắng kháng cự, nhưng thân thể của cô dường như đã bắt đầu phản bội cô.
Trần Thái Trung luôn luôn cẩn thận quan sát phản ứng của cô. Đợi cho đến khi hắn phát hiện ra, bộ ngực của cô đã thoáng hiện lên màu phấn hồng nhàn nhạt. Bàn tay trái đang duỗi giữa hai chân cô cảm thấy dinh dính khác thường. Cuối cùng hắn khẽ cười một tiếng. Hắn ngừng nói những lời yêu thương liên miên, đứng thẳng người lên, bắt đầu cởi quần áo.
Mùa hè, mọi người mặc quần áo cũng không nhiều. Chỉ sau một phút đồng hồ, thân thể nóng bỏng của hắn đã đặt trên cơ thể lạnh lẽo của cô. Hắn thâm tình và chân thành hôn lên một bên tai của cô. Đó là một trong những vị trí rất mẫn cảm của cô:
- Ngô Ngôn, cô nhất định phải tha thứ cho tôi. Điều này thật sự không thể trách tôi được...
Thằng nhãi này lại còn diễn trò nữa!
Bất giác, một giọt nước mắt không chịu được sự khống chế của cô được mà rơi xuống qua khóe mắt Ngô Ngôn.
Trong giây lát, cô cảm thấy một cơn đau như đứt tim từ hạ thể lan truyền ra khắp toàn thân. Ngay cả khi thân thể không thể cử động được, cơ thể cô vẫn không chịu được khống chế mà run rẩy giật mình.
Cái này, thật sự là xong rồi! Cảm nhận được sự đầy đủ và nóng bỏng trong cơ thể mà cô chưa từng bao giờ cảm thấy, cô thật sự không có cách nào hình dung ra được tâm trạng của mình lúc bấy giờ. Chỉ là sự hỗn loạn.
- Vì nhà ở và cũng vì thể diện, mình phải chú ý chăm sóc tới tâm trạng của nàng một chút!
Trần Thái Trung hiểu rất rõ mình đã có cái gì. Cho nên, tuy hắn làm việc xấu nhất trên thế giới vẫn cực kỳ chú ý đến phản ứng cơ thể của người bị hại.
Hắn có thể được lựa chọn là một trong "mười thanh niên kiệt xuất nhất Thành phố Phượng Hoàng" hay không thì khó mà nói trước được. Nhưng không thể nghi ngờ gì, hắn tuyệt đối có thể được chọn làm "mười kẻ phạm tội