Khi tất cả mọi người ở đó đồng thanh khiển trách hành động phá bỏ và di dời vô văn hóa của công ty bất động sản thì Trần Thái Trung đã sớm lên xe taxi, đi tới một siêu thị ở thành phố Phượng Hoàng.
Chuyện hôm nay đã khiến hắn tìm lại được cảm giác thống khoái tràn trề mà đã lâu lắm rồi không gặp. Đương nhiên, sự thống khoái này là không nên rồi. Cái thói quen này cũng không phải chuyện tốt đẹp gì mà đồng thời chuyện này còn mang lại cho hắn chút buồn rầu. “Chỉ số cảm xúc của mình, chẳng lẽ thật sự là thấp đến thế sao?”
Vốn dĩ hắn định ở nhà vài ngày rồi đi mua một cái TV mang về thôn Đông Lâm Thủy. Nhưng sự khó chịu này lại nhắc nhở hắn, hay là hôm nay đi mua TV luôn đi?
Mua một cái TV 29 inch của Đài Loan sản xuất mang về nhà cho cha mẹ dùng, còn cái TV 18 inch ở nhà đang dùng kia thì mang đến Đông Lâm Thủy. Đây xem như là từ khi hắn từ Đông Lâm Thủy trở về thì đột nhiên nảy lòng hiếu đạo. Theo lý thuyết thì có thể coi là đã gia tăng mức độ tình cảm với gia đình không?
Thời điểm cuối năm 1996, TV 29 inch đều có giá trên ba nghìn, loại rẻ nhất là Rover cũng đến ba nghìn hai. Mà Trần Thái Trung cũng không tính đến chuyện quần áo, càng không ổn chính là hắn vừa mới chiến xong một trận, lúc sắp rời đi lại còn dùng một chiêu hủy luôn bức tường kia. Lúc đó nhìn thì tiêu sái, nhưng lại làm cho người hắn bẩn như hủi, trông cứ giống giống ông nông dân.
Chẳng mấy mà đến Tết, những người kinh doanh không ít, khu vực điện gia dụng cũng khá nhiều. Nhưng cứ như cố tình, không có nhân viên bán hàng nào tình nguyện để ý đến hắn cả, không ai cho rằng cái người thanh niên đầy bụi bặm này lại có thể mua được loại TV tốt nhất.
Theo lý mà nói thì Trần Thái Trung sẽ không vì chuyện không có ai để ý tới mình mà tích cực hơn. Hắn vốn là người cẩu thả. Hơn nữa, hắn cũng không quen lúc đang đi lại thì bị người khác quấy rầy. Tiên nhân mà, phần lớn là ưa thanh tịnh.
Nhưng hôm nay hắn lại cho rằng cần phải tích cực hơn. Bởi vì điều đó sẽ chứng minh là hắn không phải là một kẻ lừa gạt. Đúng vậy, hắn là người trung thực mà.
- Cái TV này không tồi, giá bao nhiêu tiền vậy?
Hắn chỉ vào một chiếc TV nước ngoài, lớn tiếng hỏi:
- Nhân viên bán hàng đâu rồi? Người đâu? Chết hết rồi à?
Lời nói của hắn vừa thốt ra thì đã thấy hối hận. Sao mìn thối miệng thế này.
- À, nhân viên bán hàng, nhân viên bán hàng đâu rồi?
Hắn tự giác sửa chữa vụ lỗi mồm vừa rồi rất nhanh, không biết rằng một tiếng mắng kia đã sớm lọt vào tai bốn năm nhân viên bán hàng rồi. Chỉ có điều, mọi người đều đang chăm sóc các khách hàng của mình, chỉ có thể coi như mắt mù tai điếc.
Chỉ có điều, ở bất cứ tập thể nào, cũng đều có người không đủ hàm dưỡng. Có một cô bán hàng chừng hai mươi tuổi mập mạp là không làm gì. Vốn dĩ, cô đang định giới thiệu sản phẩm với một đôi thanh niên có vẻ như là người yêu. Nhưng khi cô nghe được câu nói đó thì ngẩng đầu lên nhìn hắn, lớn tiếng mắng một câu:
- Mắt anh mù à? Giá ghi trên biển kia thôi.
Ặc, Trần Thái Trung bị câu nói này chẹn họng hít vào một ngụm khí lạnh, cái đầu hơi cúi xuống một chút. Ừ, không tồi, trước mặt quả thật là có một tấm biển, bên trên viết giá trị chiếc TV là 8999 tệ.
- Vô nghĩa.
Đầu hắn hơi hơi bốc hỏa. Đương nhiên, ít nhất là có phân nửa cơn tức này là tới từ cô gái bán hàng mập mạp kia. Còn một nửa nữa, hắn cũng ngạc nhiên phát hiện ra, chính là tiền giấy, àh quên, tiền ý, trong một số trường hợp mới có chút hữu dụng thôi. Tiền trong túi mình, thật sự là rất thiếu.
- Của nước ngoài nên to nhỉ? Đắt thật đấy!
Cô mập bán hàng kia đã chuyển sự chú ý đến chỗ này, cảm thấy đó cũng là tính cách của người mua hàng, cho nên để việc tiếp đón đôi tình nhân trẻ tuổi kia qua một bên, chạy vội tới. Cô không muốn bị mất khoản phần trăm hoa hồng có thể thuộc về mình.
- Mua không nổi phải không? Mua không nổi thì còn to tiếng cái gì?
Cô cười lạnh.
- TV đen trắng có bán ở dưới tầng hầm. Còn ở đây là bán TV màu.
Trần Thái Trung lại nghẹn tiếp phát nữa. Hắn có vẻ thẹn quá hóa giận, rốt cuộc không nhịn nổi, nổi khùng lên:
- Mua không nổi ư? Hừ, tôi chi muốn chống