- Thôn Đông Lâm Thủy chúng tôi vốn là một nơi thiếu nước.
Trần Thái Trung cũng bắt tay Đoạn Vệ Dân, thuận tay cũng gãi gãi đầu, nói:
- Tôi lại ngồi xe đường dài về đây, cho nên mới thành ra thế này.
- À, tôi quên mất là cậu đang đi xuống đơn vị tạm thời rèn luyện.
Đoạn Vệ Dân cười khẽ, nghĩ đến lại nhớ ra chuyện lúng túng với cấp bậc của Trần Thái Trung.
- Ha ha, thế nào? Có vất vả không?
“Tạm thời rèn luyện”? Nữ chủ tịch quân ủy mập ú đứng bên cạnh nhất thời trợn tròn mắt. Tuy rằng cô không nhiều tuổi lắm, nhưng cũng biết, người có thể sử dụng mấy chữ “tạm thời rèn luyện” đương nhiên chỉ có cán bộ nhà nước.
Tướng mạo và điệu bộ, chức tước của Đoạn Vệ Dân cực ổn, tuyệt không có khả năng thông đồng với gã dân công này để lừa mình. Ý thức được vấn đề này, cô bán hàng mập ú lùi về phía sau một bước, định lén rút lui.
Động tác của cô này thì Đoạn Vệ Dân có nhìn thấy, nhưng ông ta đi so đo làm gì. Trần Thái Trung cũng chú ý tới, nhưng trước mặt có lãnh đạo ở đây, hắn cũng không muốn vì đấu võ mồm nhất thời mà lại để lại ấn tượng không tốt đẹp gì với người của Ban Tuyên giáo.
- Vất vả nhưng cũng chưa đến mức phải nói ra.
Trần Thái Trung lắc đầu.
- Tuy nhiên, ở cái thôn đó, điều kiện thật sự là rất kém…. Đều làm cho người ta rất lo lắng.
Nói tới đây lại nhớ đến những khó khăn của dân thôn Đông Lâm Thủy, hắn không ngờ là trên mặt mình lại hiện ra một thần sắc đau lòng rất chân thành tha thiết, một thần sắc chỉ có thể phát ra từ nội tâm.
- Hừ, có một số người nào đó ….
Đoạn Vệ Dân thực ra không vì những biểu tình này của hắn mà động lòng, mà là có chút suy nghĩ rồi hừ lạnh một tiếng, lập tức lắc đầu:
- Thôi bỏ qua, chúng ta không nói về vấn đề này nữa. Hôm nay cậu định mua TV à?
- Đúng vậy.
Trần Thái Trung gật đầu. Sự hiếu thảo của mình, cuối cùng cũng có thể bày tỏ được với người khác rồi.
- Cha mẹ tôi cao tuổi rồi, mắt cũng không tốt lắm. Tôi định mua một cái TV lớn hơn một chút cho cha mẹ tôi xem.
- Thế à, thế thì đi thôi, hiếm có dịp thế này, để tôi tư vấn giúp cậu.
Đoạn Vệ Dân khá nhiệt tình, khẩu khí này cùng với điệu bộ của ông ta cực kỳ hài hòa.
- Cậu phải biết là tôi xuất thân từ nhà máy vô tuyến điện Phượng Hoàng đó.
Nhà máy vô tuyến điện? TV không phải là có sóng rồi sao? Trần Thái Trung hơi có chút không hiểu lắm logic này. Tuy nhiên, tín hiệu TV cũng có thể coi là vô tuyến đi.
- Thật không ngờ là Trưởng Ban Đoạn lại có thể nhớ rõ được tôi.
- Quỷ nhà cậu, cái gì mà Trưởng Ban?
Đoạn Vệ Dân lắc đầu cười cười. Kỳ thực là xưng hô như thế thì cũng được dù ông ta là một Phó Trưởng Ban của Ban Tuyên giáo mà thôi.
Rất nhanh chóng đã chọn được TV, khi Trần Thái Trung trả tiền, người bán hàng mới há hốc mồm ra nhìn hắn. Hiển nhiên, người ta cho rằng hắn phù hợp với một cụm từ rất mốt hiện nay ---- “nhà tư bản nông dân”.
Tâm tư của Trần Thái Trung đã không còn ở đây nữa. Hắn túm lấy Đoạn Vệ Dân mà khẽ thầm thì:
- Trưởng Ban Đoạn, ngài nói tôi khi nào thì mới có thể trở về được? Cha mẹ tôi đều ở thành phố cả.
Đúng vậy, hắn muốn dùng cái gọi là sự hiếu thảo để làm cho Trưởng Ban Đoạn cảm động một chút. Hắn không thích Đông Lâm Thủy. Chỉ cần là một người bình thường thì sẽ không có ai thích ở nơi đó cả.
- Chuyện này à…
Trưởng Ban Đoạn mỉm cười liếc hắn một cái,
- Chuyện này cậu nói với tôi cũng vô dụng. Chúng tôi là đơn vị của Ban Tuyên giáo, không quản việc chuyên môn. Cậu không phải là có chút quan hệ với Thị trưởng Đoạn sao? Đi tìm Thị trưởng Đoạn mà nói đi.
Khác với các ban khác trong thị ủy, Ban Tuyên giáo có vẻ là một ban yếu thế. Nhưng chỉ cần không phải là người ở đó cả đời thì sớm hay muộn cũng sẽ có ngày theo thang mây mà vượt đến trời xanh. Người bình thường ngược lại cũng không có ý làm chậm trễ bọn họ. Dù cho nói thế nào thì ở đằng trước cũng có hai chữ “Thị Ủy” cơ mà.
Cho nên, lời nói này của Ban trưởng Đoạn đã đẩy hiềm nghi sang cho người khác. Tuy nhiên, Trần Thái Trung cố gắng không suy xét thêm về điều này nữa, mà hắn thất thanh kêu lên:
- Thị trưởng Đoạn ư?
Nhất thời hắn nhớ ra hình như mình đã có lần gây khó dễ ột xưởng trưởng của nhà máy xi măng, họ Lữ thì phải. Thậm chí, tiền mua TV lúc này đây đều là tiền mà người nào đó hiếu kính.
Mình với ông ta thì có liên hệ gì nhỉ? Trần Thái Trung thực sự là không hiểu rõ được nguyên do trong đó. Ý ông muốn nói là Thị trưởng Đoạn có biết chuyện tôi vơ vét tài sản của bạn bè ông ta à?
Đương nhiên là có đánh chết hắn thì những lời này hắn sẽ không nói thẳng ra. Vì thế, hắn rốt cuộc lại phát hiện ra một vấn đề khác.
- A, Trưởng Ban Đoạn, ngài cũng họ Đoạn mà. Hai người ….?
- Ông ấy là anh trai tôi.
Trưởng Ban Đoạn thản nhiên trả lời. Hơn nữa, ông còn nhìn nhìn Trần Thái Trung với vẻ rất kỳ quái:
- Không phải chứ? Đến cả tên Thị trưởng Đoạn là gì cậu cũng không biết sao?
Thị trưởng Đoạn tên là Đoạn Vệ Hoa. Còn vị trước mắt đây, tên là Đoạn Vệ Dân.
- Thị trưởng Đoạn có quan hệ gì với tôi đâu nhỉ?
Trần Thái Trung thì thầm nói. Nếu như không có sự tình ở nhà máy xi măng kia thì hắn cũng không có cái gì để mà cân nhắc nữa cả, sẽ trực tiếp hỏi Trưởng Ban Đoạn vấn đề này ngay. Nhưng đã có chuyện đó rồi thì câu hỏi này cảm giác khó mà nói ra mồm được.
Trưởng Ban Đoạn nghe thấy hắn nói thầm. Tuy nhiên, ông cũng không trả lời ngay:
- Kỳ thật, việc cậu được trở về cũng là sớm hay muộn gì thôi. Tuy nhiên, cậu còn trẻ, cứ rèn luyện tính tình nhiều một chút cũng tốt. Thị trưởng Đoạn cũng là vì tốt cho cậu thôi.
Với lại, thanh niên các cậu, ngàn vạn lần đừng vội vàng dao động. Ở tuyến dưới, nhất định phải hòa mình với cán bộ địa phương, sự lăn lộn thực tế vẫn tốt hơn những lời nói miệng. Về phần thành tích thì cứ để sau đi, cứ như thế thì người khác muốn giúp cậu cũng giúp dễ dàng hơn.
Dụng tâm của Trưởng Ban Đoạn không thể nói là không có hiệu quả. Tuy nhiên, trong lòng Trần Thái