Lã Cường cũng không biết Quách Tấn Bình thấy chuyện này thế nào. Sau khi nghe được chuyện kinh thiên động địa này, y chỉ có thể cố gắng trấn tĩnh mà ứng phó vài câu, sau đó bảo tài xế cho xe chạy suốt đêm tới khu Khúc Dương đi “ khảo sát buôn bán “ .
Lúc ấy y cũng không dám đi tìm Trần Thái Trung, ngay cả điện thoại cũng không dám gọi. Giờ này mà dám chủ động liên lạc với Trần Thái Trung, vậy không phải là chủ động mang chứng cớ cho người khác thấy sao?
Hơn nữa, cứ thử ngẫm lại, chỉ nhìn cái chết của Nhâm Vệ Tinh là do tay của ai, có thể hành động lớn như vậy, lòng dạ độc ác ra sao cũng không cần phải nói nữa. Y cũng chẳng dại gì mà chủ động đi chọc vào tên nhóc này. Nếu người ta bực lên rồi, người ta có khi còn giết người diệt khẩu ấy chứ.
Không thể không nói, những người giàu có thời những năm 90, chưa chắc đầu óc đã thuộc loại hơn người, nhưng lá gan thì đều vô cùng lớn. Lã Cường cũng vậy. Y cho rằng, trước tiên cứ trốn tránh để nhận định tình hình cũng không có gì sai, bởi vì trực giác cho y biết, Trần Thái Trung có năng lực để dẹp yên vụ này.
Sau mười ngày, công ty công trình đô thị chủ động gọi điện cho Lã Cường, muốn y tới thanh toán khoản nợ với công ty Verdun. Mặc dù giọng điệu thì vẫn ngạo mạn như cũ, nhưng không hề nghi ngờ gì nữa, người ta có thể chủ động gọi điện tới, đã là quá nể mặt anh rồi.
Lã Cường đương nhiên là không dám đi. Đợi khi dì nhỏ của y tới lấy tiền, trong lời nói của Trưởng phòng tài vụ, mơ hồ có chút bất mãn. Y ám chỉ với cô, tuy tiền này là chính miệng tổng giám đốc Quách hứa trả, nhưng lần sau muốn lấy tiền thuận lợi, thì cũng còn phải xem tâm tư của y có thoải mái hay không.
Hiển nhiên, Quách Tấn Bình mới lên nắm thực quyền, nhất thời căn cơ không yên, người dưới trướng mới dám nói những lời như vậy. Nhưng những lời này khi truyền tới tai Lã Cường, lại khiến y trở nên bình tĩnh vô cùng. Nếu như có chuyện gì không ổn, trước tiên đừng nói đến việc có thể lấy được chi phiếu hay không, ít nhất, Trưởng phòng tài vụ kia cũng không dám đòi hỏi này nọ.
Hiểu được điều này, y mới từ khu Khúc Dương từ từ mà trở về.
Chờ tới khi y trở về nói chuyện với những người bạn thì mới biết được. Không ngờ, khoản nợ của ba người kia vẫn chưa được trả, khoản nợ của mình lớn nhất, lại được ưu tiên trả một phần... Thật sự rất kỳ lạ.
Theo lý thuyết, thì cùng nợ bốn người, nếu bỏ ra một món tiền, có thể trả hết ột người hoặc hai người trong đó, thì sẽ tốt hơn là cứ để cả bốn người đứng trước mặt rồi nhiều lời? Xong rồi, Quách Tấn Bình kia, chắc hẳn là biết điều gì rồi!
Lã Cường biết, thủ đoạn của Trần Thái Trung cao, nhưng tin tức này nếu y không thông báo cho Trần Thái Trung, thì cũng không ổn. Trần Thái Trung có biết rõ hay không là một chuyện, y thông báo hay không, lại là chuyện khác.
Hơn nữa, y cũng muốn có được một ám chỉ khiến bản thân y có thể an tâm. Bởi vì việc này, dù gì thì cũng liên quan tới án mạng một cán bộ cấp phó, lá gan y tuy lớn, nhưng lúc nào cũng mang theo mình một chuyện lớn như thế này, thì cũng không hay ho gì.
Quả nhiên, Trần Thái Trung cười lạnh cho y một viên thuốc an thần:
- Ha ha, không có việc gì. Ông đừng sợ ông ta. Nếu ông ta không muốn thân bại danh liệt, nhiều nhất cũng chỉ dám hỏi như vậy mà thôi.
Nói tới mức độ này rồi, Lã Cường chẳng còn gì để lo lắng nữa. Đương nhiên, y đã đến rồi, trong tay còn có một vài quân bài cần phải chơi:
- Đúng rồi, Thái Trung, Thường Quế Phân và Lý Tiểu Quân kia, hình như bị gia đình nhà chồng cô ta bắt nạt...
- Làm sao?
Trần Thái Trung nghe vậy, đôi mày nhíu lại.
Lần trước đã nói, ở Đông Lâm Thủy Thôn có nhà họ Lý, là một đại gia tộc. Lý Xuyên Tử vừa chết, những người trong họ liền muốn tranh đoạt chút tài sản y để lại. Mặc dù y có di chúc, nhưng thế lực trong họ mạnh mẽ, nên di chúc chả có tác dụng gì.
Quan trọng nhất là, quả phụ Thường chỉ có một mình, con lại còn nhỏ, không có ai đứng ra gánh vác cho cô, không bắt nạt cô thì còn bắt nạt ai? Đương nhiên, nếu cô đồng ý lấy một người anh em đồng tông với Lý Xuyên Tử, thì lại chẳng còn gì để nói nữa. Nhưng vấn đề là quả phụ Thường lại không muốn.
- Chà, tôi bảo này... chuyện lớn rồi hả?
Trần Thái Trung đã hơi không hài lòng. Hắn