Thường Quế Phân rõ ràng là đã gầy đi không ít, thân hình cũng có vẻ hơi tiều tụy. Nhưng ngược lại Lý Tiểu Quyên lúc này càng lớn lại càng xinh đẹp, mặc dù thoạt nhìn còn có chút cảm giác ngây thơ, cơ thể cũng chưa dậy thì hết. Người còn hơi gầy một chút nhưng thân thể lại mảnh mai nhẹ nhàng, thướt tha kiều diễm, không ngờ còn tỏa ra vài phần mê hoặc.
Hơn nữa đôi mắt to đen láy của cô và cái cằm nho nhỏ lại càng tôn lên vẻ mê người như hồ ly tinh chuyển thế.
Khi hắn nhìn thấy thì hai người đều ăn mặc trất chải chuốt. Ít nhất hai bộ quần áo kia mà mặc ở thôn Đông Lâm Thủy thì tuyệt đối được coi là hàng đầu, nhưng ở thành phố Phượng Hoàng thì cũng chỉ có thể dùng hai chữ mộc mạc để hình dung.
Trên thế giới này, người nghèo nhiều thật ~ nhìn hai người lại nhớ tới đám nữ công nhân nhà máy dệt...
Khi Thường Quế Phân nhìn thấy Trần Thái Trung, vẻ mặt có chút không tự nhiên. Nhưng Lý Tiểu Quyên thì lại chẳng hề mất bình tĩnh, đôi mắt to tròn đen láy nhìn hắn không chớp.
- Được rồi lão Lữ. Ông cũng đi lo việc của mình đi.
Trần Thái Trung không muốn Thường Quế Phân nói câu gì không thích hợp, trực tiếp đuổi Lữ Cường đi, xoay người cười với cô:
- Có phải là muốn tìm việc ở thành phố Phượng Hoàng không?
- Đúng thế, Thái Trung.
Thường Quế Phân sợ hãi hỏi tiếp.
- Nhưng trừ việc may vá dọn dẹp nhà cửa ra thì chúng tôi sẽ không làm gì nữa.
Hiển nhiên rồi. Dù là cho đi nấu cơm các người cũng không nấu xuể. Bao nhiêu nguyên liệu để nấu nướng các cô còn chưa từng được nhìn thấy cơ. Trần Thái Trung gật đầu cười:
- Ừ, đầu tiên tôi sắp xếp chỗ ở cho hai người đã. Nơi đó ở cũng được lắm, hai người tự mình đi xem có thể làm được việc gì.
Phía sau Huyễn Mộng Thành cũng có một khu nhà hai tầng, coi như là nhà kho và khu làm việc. Tuy nhiên cũng có người ở đó, nếu lấy một gian làm phòng ở hẳn là không khó lắm.
Khi Trần Thái Trung dẫn Thường Quế Phân và Lý Tiểu Quyên đi tới Huyễn Mộng Thành, Lưu Vọng Nam đang ngồi trong phòng nói chuyện với một tên nhóc con chừng mười bảy mười tám tuổi. Thằng nhóc này từ trên xuống dưới mặc toàn hàng hiệu, tay cầm một chiếc điện thoại di động đời mới nhất, hai mắt nhìn Lưu Vọng Nam chằm chằm không chớp, trong ánh mắt chính là dục vọng trắng trợn.
Trần Thái Trung nhất thời cảm thấy không vui. Nhưng khi thấy Lưu Vọng Nam làm như vô ý ngồi nghiêng người để cách xa thằng nhóc kia, tà hỏa trong lòng hắn mới giảm xuống ít nhiều.
- Vọng Nam, tới đây, ra đây một chút.
Trần Thái Trung cũng chẳng muốn hỏi nhiều. Sự thật thì hắn không muốn đặt câu hỏi ngay ở đây, như vậy khiến hắn cảm giác mình có hơi bị giảm giá trị.
- Có chút việc nhờ cô đây...
Lưu Vọng Nam tất nhiên là đi ra, chỉ còn lại thằng nhóc kia nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô.
- Mẹ, không phải chỉ là một Bí thư Đảng ủy Công an thôi sao?
Vừa nói thầm, gã vừa gọi điện thoại:
- ... A, anh Mười Bảy phải không?....
Lưu Vọng Nam vừa rời khỏi phòng liền luồn tay vào khoác lấy tay Trần Thái Trung, cả người cũng dán vào hắn:
- Thái Trung, có phải là nhớ em không?
Cảm nhận được bộ ngực ngạo nghễ của cô, sự ghen tỵ của Trần Thái Trung lập tức bùng ra. Hắn hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, thằng ranh con kia ở đây làm gì? Gần đây có ăn vụng không đó?
- Đáng ghét.
Bàn tay Lưu Vọng Nam khẽ véo hắn một cái, dẩu môi nói:
- Anh biết thừa là em không bao giờ lại thèm cái loại trẻ con bé tí ấy nữa. À, cái thằng nhóc đó nhà mở quán ăn, cũng rất nhiều tiền. Anh biết Hải Thượng Minh Nguyệt không?
Bé tí à? Trần Thái Trung không nhịn được bĩu môi cười cười. Lưu Vọng Nam đúng thật là biết làm người khác vui vẻ mà.
- Thằng nhóc đó giờ đang theo Mười Bảy nhưng thật ra cũng là một con quỷ con, suốt ngày muốn ăn trọn em.
Lưu Vọng Nam nhìn hắn cười tới đắc ý, không nhịn được lại nhéo cánh tay hắn một cái, sau đó nhẹ giọng cười cười:
- Ha ha, em đã bảo Mười Bảy cảnh cáo nó rồi. Yên tâm, nó không dám làm bậy đâu.
- Nếu là em thì đến Mười Bảy anh cũng chả yên tâm được.
Trần Thái Trung cũng biết Mười Bảy thèm thuồng cô tới mức nào rồi.
- Được rồi, hôm nay tìm em là muốn em giúp anh sắp xếp cho hai người...
Vừa nói chuyện hai người vừa đi tới chỗ hai mẹ con. Lưu Vọng Nam vừa nhìn thấy hai người này, đôi mắt liền sáng ngời. Cô đã gặp qua rất nhiều mỹ nữ, liếc mắt một cái là nhận ra. Hai người này tuy rằng ăn mặc đơn giản nhưng chỉ cần chỉnh trang một chút, thêm tý phấn son thì tuyệt đối có thể trở thành những con át chủ bài ở đây.
- Thái Trung, đây là....
Cô nghi ngờ nhìn Trần Thái Trung. Anh cảm thấy hai “ con gà “ này rất có tiền đồ sao?
- Trước đây anh là Trưởng thôn của hai người này, hiện giờ họ lại không nơi nương tựa.
Trần Thái Trung thở dài nói, kéo Lưu Vọng Nam sang một bên, lén lút nói ý định của mình cho cô nghe.
- ...Dù sao cứ để hai người phụ nữ này xem họ muốn làm gì, thích hợp với việc gì thì em để họ làm việc đó là được, đừng bắt buộc người ta. Nếu không họ quay về thôn ầm ĩ lên là anh không chịu nổi đâu.
Đôi mắt Lưu Vọng Nam đảo một vòng, mỉm cười gật đầu, miệng ghé sát vào hắn:
- Có phải anh... vừa ý với hai người bọn họ không? Loại này mà chơi 3P thì rất kích thích đó....
- Quá đáng rồi đó!
Trần Thái Trung lườm cô một cái.
- Được rồi, em sắp xếp giúp họ đi, anh phải đi đây!
- Không cho đi!
Lưu Vọng Nam túm hắn lại.
- Em sẽ lập tức sắp xếp chỗ ở ẹ con họ, nhưng mà anh... anh có biết là, lâu lắm rồi anh chưa “ nộp thuế “ đó!
Nộp thuế? Được thôi, Trần Thái Trung gật đầu. Gần đây Hắn cũng tiếp xúc với Nhâm Kiều hơi ít, hơn nữa cô giáo chủ nhiệm càng ngày càng không phải là đối thủ của hắn. Một bụng đầy lửa này cũng phải tìm chỗ mà phát tiết đúng không?
Hơn nữa không thể không thừa nhận, từ khi hắn phát hiện ra có người có ý với Lưu Vọng Nam, tâm lý hết sức không thoải mái. Hoa