- Chán ngắt.
Trần Thái Trung lắc đầu từ chối. Nhưng hắn nghĩ tới chuyện thằng nhóc này vừa rồi lại dám có ý đồ với Lưu Vọng Nam. Mẹ kiếp, không xử lý thằng nhóc này thì uy phong của mình để vào đâu?
Phải cho nó biết là thế gian này vẫn còn có người quang minh chính đại. Trong mắt cán bộ quốc gia không cho phép mấy thằng nhóc con quỷ quái như vậy hoành hành!
- À, tôi không nói là tôi không muốn chơi bạc với nó. Chẳng phải nó muốn lừa gạt tôi sao?
- Anh định chơi với nó một trận thật sao?
Mười Bảy khẽ cười nói:
- Ý em là cái thằng nhóc này cũng chẳng có gì đâu, đừng để ý đến nó làm gì, nó chỉ là một đứa trẻ con hư hỏng được chiều chuộng thôi.
Mười Bảy biết kỹ thuật của Hoàng lão lục rất nổi tiếng, nghe nói là đã từng tới Macao bái sư. Ở thành phố Phượng Hoàng sòng bạc nào có chút tiếng tăm đều biết lão, ngày thường không cho lão vào chơi nhưng lúc nào gặp phiền toái thì lại mời lão tới hỗ trợ.
- Cũng không sao đâu.
Trần Thái Trung lắc đầu cười.
Chơi cờ bạc với La Thiên Thượng Tiên sao? Thằng nhãi này muốn chết cũng nghĩ ra cách hay nhỉ! Ừ, tao thích rồi đấy...
- À, cậu nói qua luật chơi một chút đi. Lâu quá không chơi rồi, tùy tiện chơi vài ván cũng được. Dù sao thì lúc này cũng muộn rồi, tôi hiện giờ có về văn phòng cũng không làm được chuyện gì nữa.
Hắn đã quyết định là phải giáo huấn cho thằng nhóc này một trận. Phụ nữ của tao mà mày cũng có thể tùy tiện động vào sao? Làm tao điên lên rồi đấy. Lấy luôn cái nhà hàng Hải Thượng Minh Nguyệt gì đó về tay, sau này đi ăn cơm, khỏi phải thanh toán hóa đơn này nọ cho đỡ phiền toái.
Khuôn mặt Mười Bảy trông liền có vẻ nhăn nhó đau khổ. Nhưng đối với vị đại quý nhân nắm sinh mệnh của mình, lại là loại người lòng dạ độc ác, gã còn dám nói gì nữa chứ?
- Vậy thì anh Trần, hiện giờ không phải giờ mở cửa, trong quỹ chỉ còn có hơn hai mươi ngàn...
Vẻ mặt gã rất khó coi, cố giải thích:
- Bình thường Tiểu Lộ chơi lớn lắm, số tiền ấy sợ là không đủ....
Bình thường Lộ Hàn Thành chơi bạc thật ra số tiền cũng không lớn lắm. Tuy nhiên Mười Bảy đang cố gắng hóa giải vụ này, thế nên gã mới tìm cách nói như vậy với Trần Thái Trung. Gã biết Trần Thái Trung có tiền - Ít nhất là không thiếu tiền. Nhưng lúc này trong túi hắn thì liệu có bao nhiêu chứ?
- Chuyện này không sao.
Trần Thái Trung đơn giản gật đầu, ham muốn chơi vài trận lại càng bốc lên:
- Cũng chẳng có gì, tiền hiện giờ tôi có năm triệu, có đủ chơi một trận không?
Mười Bảy hít sâu một hơi, lập tức choáng váng. Có đem bán cả Huyễn Mộng Thành thì cũng không tới một nửa của năm triệu. Thế mà còn nói là “ chơi một trận “ sao?
- Tôi đi lấy tiền.
Trần Thái Trung nói được là làm được, xoay người rời đi.
- À, chỉ mấy phút thôi, không cần theo tôi đâu...
Nhưng mà ... Hoàng lão lục cũng rất là lợi hại đấy. Mười Bảy còn muốn nói thêm một câu nhưng lại đột nhiên nhớ ra Trần Thái Trung có rất nhiều chỗ thần kỳ, trong lòng liền hiểu ra: Chẳng lẽ là .... Người này không gì không làm được sao?
Ta nên khuyên Tiểu Lộ chớ nên tìm đường chết!
Chỉ là Lộ Hàn Thành tính tình háo thắng, làm sao mà Mười Bảy ngăn được chứ?
- Năm triệu? Anh ta lừa quỷ à. Anh ta mà có gan cầm năm triệu tới thì em có gan thắng anh ta năm triệu!
Trên thực tế, Trần Thái Trung thật đúng là không cầm năm triệu tới. Tiền là một thứ hay nhưng mà cầm nhiều thì nặng tay. Hắn thì không sao nhưng cũng phải nghĩ xem người khác thấy thế nào chứ.
Lưng đeo một ba lô tiền, vậy thì có phải quá khoa trương rồi không?
May là bí thư Nhâm mới chết thật sự quá giàu có, trong nhà riêng không thiếu két bảo mật, các túi công văn, vân vân. Trần Thái Trung lúc đó cũng tiện tay lấy luôn vài thứ, lúc này mới phát huy công dụng.
Chẳng qua mấy cái túi công văn mặc dù là to nhưng cũng chỉ nhét đủ một triệu là cùng. Trần Thái Trung cũng chẳng muốn nhét thêm, nghênh nghênh ngang ngang mang túi công văn quay trở lại.
Lộ Hàn Thành không mang nhiều tiền, trong túi chỉ có hai mươi ngàn mà thôi. Nhưng gã lại không lo tới vấn đề tiền nong:
- Anh Mười Bảy, anh có thể đảm bảo cho em chứ?
Mười Bảy khóc không ra tiếng, không tình nguyện mà phải gật đầu. Gã đang ước giá mà mình không tới đây. Một bên là tiểu đệ kiêm khách hàng tiềm năng, một bên là lão đại nhà mình. Ôi, xem chuyện này náo loạn tới mức nào.
Chẳng qua nếu hai người đã đánh thì chơi bài Kim Hoa cũng không hay lắm, ít người quá. Trần Thái Trung đề nghị chơi xì tố. Chỉ là Lộ Hàn Thành lại cứ muốn chơi bài Kim Hoa, thế nên khiến Trần Thái Trung rất nghi ngờ: Có phải là Hoàng lão lục kia chơi món này có nghề hay không?
Không phải là gã không muốn đổi là trên thực tế hai người còn chưa kịp định xem chơi loại gì thì đã có mấy người đi vào, trong tay đều cầm túi tiền.
Giỏi lắm, Lộ Hàn Thành tuy nhỏ tuổi nhưng tâm tư lại rất sâu. Dù là gã định “ trừng trị “ Trần Thái Trung nhưng cũng không muốn cho không khí đối chọi quá nồng, thế nên liền gọi thêm một đám thừa tiền tới chơi.
Nói qua nói lại một hồi cuối cùng cũng định ra được luật. Tiền đặt là năm trăm, tối đa là mười nghìn, vào năm chín bảy này cũng có thể coi là đánh mạnh tay. Thắng thua một ván hai ba trăm ngàn là bình thường. Nếu vận may không tốt thì một ván có thể thua tới bốn năm trăm ngàn cũng không hiếm.
Ngay từ đầu Hoàng lão lục không ra tay mà chỉ đứng bên cạnh xem. Những người này đều biết lão là người có số má, tùy tiện ra tay lại khiến ọi người tức giận.
Hơn nữa Lộ Hàn Thành gọi Hoàng lão lục đến cũng không phải là muốn lão ra tay. Hắn chỉ là đề phòng nếu chẳng may mà thôi. Thứ nhất là đề phòng Trần