Trần Thái Trung cũng tùy tiện rời đi. Ở trong lòng hắn cho rằng Ngô Ngôn cũng đã sợ hãi tới khắc cốt minh tâm rồi, sẽ chẳng có hành động gì đối chọi với mình nữa.
Sớm biết thế này thì hù dọa cô ta nhiều một chút có phải hay không! Ra khỏi phòng làm việc của bí thư, trong lòng hắn lại hơi hối hận. Đám tiên linh khí ấy cho Nhâm Kiều hay Lưu Vọng Nam có phải là hay không.
Chẳng qua trong lòng hắn lại mơ hồ áy náy với Ngô Ngôn. Cái loại tâm lý này vô cùng phức tạp, hắn cũng chẳng muốn làm rõ suy nghĩ của mình: Nếu không hay là quay lại nói chuyện rõ ràng với cô ấy nhỉ, dùng “ Chân hư nghịch chuyển bổ thiên thuật “ giúp cô ấy sửa lại... Màng trinh được không?
Đó là tiên thuật bậc nhất, tuyệt đối hoàn hảo hơn nhiều so với mấy cái thứ quảng cáo vẫn dán đầy trên khắp dây điện. Trên cơ bản đây là tái tạo, nhưng mà... Thôi đi, chuyện này để tính sau đi.
Không thể không thừa nhận là thân thể của bí thư đại nhân thuộc hình mẫu rất có tiếng tăm, khiến hắn không thể dứt bỏ được. Nếu không thì vừa rồi hắn cũng không xúc động như vậy. Bạch Hổ đó, Bạch Hổ cơ mà. Hàng phục loại phụ nữ này khiến cho tâm lý của đàn ông có sự thỏa mãn rất lớn.
Tóm lại Ngô Ngôn là phụ nữ, cần phải được giáo dục cho tốt!
Nghĩ tới giáo dục hắn lại không tự chủ được mà nhớ tới “ cô giáo “ . Hai ngày trước Lưu Vọng Nam đã tới Hải Thượng Minh Nguyệt một chuyến, cố gắng giúp hắn. Tuy rằng chuyện đó vô dụng nhưng từ đó có thể thấy là người ta có tấm lòng phải không nào?
Người ta đã có tình có nghĩa thì Trần Thái Trung hiển nhiên không thể bạc đãi được. Hơn nữa bài phỏng vấn của hắn sắp được lên báo, hắn cũng không muốn gây sự chú ý gì thêm. Hết giờ làm, Trần Thái Trung liền đi tới Ảo Mộng Thành.
Vừa mới tới nơi thì đã thấy “ Thông Ngọc Bang “ của Lưu Vọng Nam và đám công nhân dệt giương cung bạt kiếm đứng đó.
Các cô em này gây loạn tất nhiên là vì tranh giành khách. Thông Ngọc Bang chỉnh thể tố chất, tướng mạo, vóc người dường như đều cao hơn, khách tới đây hiển nhiên là phải chọn họ nhiều hơn.
Mật ít ruồi nhiều, có người được nhiều thì có người được ít. Đám công nhân dệt ỷ mình là người địa phương, lại có ngũ độc bí thư là chỗ dựa, ngày thường gây cho Thông Ngọc Bang không ít rắc rối.
Mà trùng hợp chính là hai ngày trước Lưu Vọng Nam lại giúp đỡ Trần Thái Trung, tự nhiên lại kéo gần quan hệ giữa hắn với cô lại một chút. Hôm nay đám công nhân dệt phá đám, ngại có khách tới nên Lưu Vọng Nam cũng không cho gây chuyện ở bên ngoài mà kéo tuốt vào phía sau.
Lần này Lưu Vọng Nam cũng không muốn cứ hàm hồ bỏ qua. Cô tìm Mười Bảy, nghiến răng nghiến lợi muốn y xử lý đám người kia.
Nhưng mà người phụ nữ cầm đầu lại là người đã giao thiệp với Trần Thái Trung, chính là cái vị đã động viên hắn hết sức làm “ đầu gà “ , ra mặt là làm mưa làm gió:
- Nói rõ cho tôi xem. Tôi đây là nộp tiền đầy đủ nhé, không giống một số người chỉ phục vụ thứ trong khố người ta là không thèm nộp phí!
Trải qua sự kiện Lộ Hàn Thành, quan hệ của Trần Thái Trung vào Lưu Vọng Nam đã trở thành một bí mật công khai ở Ảo Mộng Thành. Mà người phụ nữ kia nóng tiết, không ngờ lúc này liền lôi ra.
- Con mẹ nó, cô nói cái gì đấy?
Nhưng đúng lúc này Trần Thái Trung lại xuất hiện có chết không. Hắn vừa nghe thế liền tiến lên tát cô ả một cái:
- Đã thế sau này không thu tiền của cô nữa, xéo đi cho tôi!
Bí mật của lãnh đạo mà lại dám tiết lộ lung tung sao? Thật sự là không còn coi vương pháp vào đâu nữa!
Cô em công nhân dệt kia lập tức luống cuống. Các cô làm sao mà bỏ được Ảo Mộng Thành chứ? Mấy tháng ở đây mua bán cực kì đắt hàng, có thể nói là so được với “ Kim Khải Lợi “ và “ Đế Vương Cung “ , có thể trở thành tụ điểm chơi bời lớn thứ ba thành phố Phượng Hoàng. Mà câu lạc bộ karaoke vẫn còn đang xây dựng thêm, mơ hồ có thể lên tới vị trí thứ nhất.
Cho dù em út cấp hai cấp ba ở nơi này cũng còn ngon lành hơn nhiều so với việc ra ngoài đứng đường vẫy khách. Hơn nữa Mã điên nể mặt “ bí thư ngũ độc “ các cô ít nhiều cũng có lợi.
Mà bí thư Trần cũng chỉ có thu của các cô một chút phí quản lý. Trên đời này làm gì còn địa phương nào tuyệt vời hơn thế này nữa?
Người phụ nữ đó luống cuống, khóc rống lên tỏ vẻ hối lỗi nhưng Trần Thái Trung làm gì chịu buông tha cho cô:
- Cũng cả gan dám nói lung tung chuyện của tôi sao? Đám công nhân dệt các cô có phải là không muốn kiếm cơm nữa hay không?
Nhưng lúc này Lưu Vọng Nam lại đứng ra, an ủi vài câu, tỏ vẻ là mình cũng không oán hận gì, chỉ cần đám người này về sau tuân thủ quy tắc. Người này thôi thì tha cho cô ta.
Chút thể diện ấy Trần Thái Trung tất nhiên là muốn cho cô. Khổ chủ đã không truy cứu, hắn cũng không muốn nói nhiều nữa. Dù sao thì hắn cũng đã cầm tiền quản lý của người ta - - Há miệng mắc quai mà.
Chẳng qua Lưu Vọng Nam cũng không phải là muốn làm người tốt. Bởi vì cô có chút việc muốn nhờ tới Trần Thái Trung, cho nên trước tiên cô muốn tạo ấn tượng tốt với hắn đã.
- Chuyện Thường Quế Phân kia, gần đây có người muốn bao cô ấy...
Lúc nói lời này thì xung quanh đã không có ai nữa nhưng cô cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Thái Trung.
- Thái Trung, anh nói là nên làm thế nào bây giờ?
Với kinh nghiệm bản thân, Lưu Vọng Nam biết trong lòng Trần Thái Trung có tâm lý độc chiếm rất mạnh. Mà theo Lữ Cường thì hai mẹ con kia có tình cảm từ sớm với Trần Thái Trung. Hơn nữa người từ nơi thôn dã tới, biết đâu lại càng khiến hắn