Đã nói tới đây thì Trần Thái Trung cũng không để ý nữa. Hắn tìm được Thường Quế Phân rồi tùy tiện nói một chút, ý tứ đơn giản là cô muốn làm gì là quyền tự do của cô, họ Trần tôi cũng còn muốn làm người. Trong tương lai cô có quay về thôn thì việc này cũng không nên nói ra là hơn. Mà tóm lại là cũng đừng để người khác nghĩ tôi buộc cô phải làm việc này.
Thường Quế Phân rất hiểu ý của hắn, vội vàng gật đầu không ngừng:
- Thái Trung, anh là người tốt, chuyện này tôi hiểu, Tiểu Quyên nhà tôi còn cần anh hỗ trợ nữa mà.
Nói tới Tiểu Quyên, Lý Tiểu Quyên liền xuất hiện. Mười ngày không gặp, trông cô càng xinh đẹp động lòng người. Nhất là mái tóc cắt theo kiểu thịnh hành, trên mặt lại trang điểm nhẹ, lại thêm thân hình thon thả, tràn đầy sức sống của một cô gái nơi đô thị.
Đung đưa vòng eo, cô chẳng hề khách khí ngồi dán bên cạnh Trần Thái Trung. Xem ra hoàn cảnh đúng là ảnh hưởng quá lớn đối với còn người. Đây đâu còn là cô bé Lý Tiểu Quyên thấy người lạ là đỏ mặt nữa chứ?
Chẳng qua cô cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Thái Trung, thân thể ngồi thẳng tắp không dám lộn xộn. Xem ra thế này đã là cực hạn của cô rồi.
- Ha ha, Tiểu Quyên, ở chỗ này có ổn không?
Trần Thái Trung không khỏi nói thêm vài câu:
- Có ai dám bắt nạt em thì nhớ phải nói với chị Vọng Nam đó...
- Cái ông tổng giám đốc Thạch kia, lão muốn sàm sỡ em.
Cô bé này đúng là không khách khí, lập tức nói luôn.
- Anh Thái Trung, anh nói với lão đi...
Tổng giám đốc Thạch sao? Trần Thái Trung sửng sốt một chút rồi mới phản ứng. Mười Bảy kia không phải là họ Thạch sao?
- Còn nữa...
Tiếng nói của Tiểu Quyên nhỏ dần:
- Anh Thái Trung có thể ... Có thể mua tặng em một chiếc di động không?
Lưu Vọng Nam nghe tới đây trán liền nổi gân xanh. Cái con bé tiểu hồ ly này, trong lòng giỏi tính toán nhỉ. Lưu Vọng Nam này có lỗi gì với mẹ con cô chưa?
Nhưng mà trong lúc này cô cũng không dám nói chen vào. Trần Thái Trung tính tình nóng nảy, cô hiểu rõ là không nên cố ép, cứ thuận theo tự nhiên đi.
- Có việc gì thì cứ nói với chị Vọng Nam.
Trần Thái Trung không muốn nhắc tới chuyện điện thoại di động. Mấy cô bé này làm việc không biết nặng nhẹ, nếu trong lúc không thích hợp lại gọi điện loạn xạ ình thì không phải là phiền toái lớn rồi sao?
Tốt xấu gì hắn cũng đã lăn lộn trong quan trường một năm rưỡi rồi. Những điều đáng kiêng kỵ hắn biết cũng không ít. Lưu Vọng Nam thì có thể còn coi như biết điều, làm việc cũng được...ừ, chuyện ở Hải Thượng Minh Nguyệt có thể coi là ngoài ý muốn.
Lưu Vọng Nam thấy thế trong lòng thầm vui sướng, trên mặt lại vẫn bình tĩnh nói:
- Karen, anh Thái Trung là người làm chuyện lớn, có chuyện gì cứ tìm chị, chị lại không giúp em sao?
Karen? Trần Thái Trung hơi kỳ quái. Vọng Nam đang nói chuyện với...ai thế nhỉ?
- À, là nghệ danh của Tiểu Quyên đó mà.
Lưu Vọng Nam cười với hắn.
- Ha ha, anh thấy cái tên này thế nào? Đây là do cô ấy tự chọn đấy.
Thế giới này biến hóa nhanh đến thế sao? Trần Thái Trung có hơi ngẩn ra. Hắn đương nhiên là đoán được, Tiểu Quyên cảm thấy tên của mình có vẻ rất quê mùa thế nên mới đổi nghệ danh. Cái tên Karen này thật là có vẻ tân thời. Xem ra thế giới xa hoa này có thể dễ dàng biến đổi một con người.
Thảo nào mà trên Lộc Đỉnh Ký lại viết, hoàng cung và kỹ viện đều là những địa phương hung hiểm nhất. Xem ra mình làm “ tú ông “ quả thật có lợi cho việc tu luyện...
Hắn còn đang suy nghĩ miên man thì từ ngoài phòng có một vị tiến vào:
- À, tiểu Thường ở đây à, chuẩn bị tốt cả chưa?
Lưu Vọng Nam nhẹ nhàng huých Trần Thái Trung một cái: Đây là vị khách kia đấy.
Nghe giọng nói này, Trần Thái Trung lập tức sửng sốt, lại nhìn nguồn phát âm thanh, quả nhiên không ai khác ngoài vị giảng viên Đảng, thiết diện vô tư, thân thế trong sạch, giữ gìn bổn phận, ... giáo sư Diêm Khiêm.
- Vâng.
Thường Quế Phân gật đầu.
- Ông Diêm, ông đã gọi xe tới rồi à?
Hai vị này đúng là không coi người ngoài vào đâu, ở đây nói chuyện trong nhà.
- À, tôi mang xe của mình tới.
Diêm Khiêm cười cười, ánh mắt lộ chút kiêu ngạo.
- Xe này chỉ bình thường thôi, không dám quá khoa trương, ha ha....
Trần Thái Trung ngồi một bên được mở rộng tầm mắt. Nhất định người này không phải là giáo sư Diêm, có lẽ...là anh em với giáo sư Diêm chăng?
Diêm Khiêm đang cười thì đảo mắt nhìn thấy Trần Thái Trung, vẻ tươi cười đóng băng trên mặt, cả người cứng đờ ra.
Bị bắt tại trận rồi nhé? Trần Thái Trung trong lòng thầm buồn cười, khuôn mặt lại đanh lại. Loại tư vị này hắn đã hưởng thụ qua, biết là không dễ chịu gì. Thế nên hắn lại có chút cảm thông với Diêm Khiêm.
Diêm Khiêm thấy hắn không nói một tiếng nào, xoay đầu rời đi. Trần Thái Trung nhanh tay lẹ mắt, bước lên hai bước túm lấy ông ta:
- Giáo sư Diêm, cần gì phải vội như vậy, thế không phải là quá khách khí sao?
Diêm Khiêm dùng sức tránh ra, nhưng làm sao mà tránh được chứ?
- Ha ha, tôi cũng ở nơi này mà.
Nương theo cơ hội này, Trần Thái Trung rốt cục cười to.
- Tất cả mọi người đều là đàn ông, đều thế cả.
Không biết xấu hổ à?
Diêm Khiêm sửng sốt một chút, sau đó, hình như ông ta cũng đã suy nghĩ cân nhắc kỹ càng, mới xoay người, xấu hổ cười cười:
- Ha ha, tôi còn tưởng là ai, hóa ra là Thái Trung hả...
Người này trong lòng có quỷ, ngay cả nói chuyện cũng khách khí hơn rất nhiều. Trước kia giáo sư Diêm luôn mồm gọi “ tiểu Trần “ , mặc dù xưng hô có vẻ thân thiết nhưng xưng hô như lúc này chẳng phải là càng thân thiết hơn sao?
- Là tôi đây.
Trần Thái Trung cười