Thật ra Trần Thái Trung vốn là có tâm tư muốn giao hảo với Diêm Khiêm, tại sao? Bởi vì ông ta là giáo sư. Đã là giáo sư thì quan hệ với học sinh trong lớp Đảng khẳng định không ít. Hơn nữa những học trò đó đều là người trong quan trường. Đây là một chuỗi quan hệ vô cùng kinh người.
Cho nên ngay từ đầu hắn đã không muốn làm khó Diêm Khiêm. Cho dù vì chuyện của phòng địa chính hắn đã có hơi mất hứng, nhưng lăn lộn trong quan trường cần phải chú trọng đại cục. Hơn nữa hắn lại còn vừa bắt quả tang người ta còn gì.
- Đúng rồi, giáo sư Diêm, những học sinh mà ông dậy có hay tới thăm ông không?
Sau khi uống hai chai bia, Trần Thái Trung rốt cục thử thăm dò một chút.
Diêm Khiêm cũng uống hai chai rồi. Ông ta uống một nửa còn Thường Quế Phân uống giúp ông ta một nửa. Hơn nữa dường như tửu lượng của ông ta cũng không tệ lắm, ý nghĩ vẫn rõ ràng như trước. Sau khi nghe Trần Thái Trung hỏi, ông ta cười khổ lắc đầu:
- Ha ha, Thái Trung cậu là muốn tôi giới thiệu cho vài người phải không?
Trần Thái Trung đương nhiên là muốn gật đầu rồi, ồ? Làm sao ông biết?
- Có một người bạn đã từng hỏi tôi như vậy.
Trên mặt giáo sư Diêm không có cái vẻ hăng hái bình thường khi giảng bài. Thay vào đó là một vẻ mất mát:
- Ha ha, tôi cứ đi dạy thì họ biết tôi là giáo sư Diêm, lúc rời khỏi lớp cảm tình Đảng thì ai còn muốn nể mặt tôi nữa chứ?
- Chẳng qua chỉ là một hư danh mà thôi....
Ông ta lại bật nắp bia rồi cầm chai bia nốc một hơi, uống ừng ực, sau đó thở dài nói:
- Lớp cảm tình Đảng chẳng qua chỉ là một bước để họ tiến thân mà thôi, người ta cần gì phải nể mặt tôi đây?
Xem ra ngày thường ông ta đã chịu uất ức đã lâu, nên mượn cơ hội này mà trút bầu tâm sự.
Nhưng đây không phải là đáp án mà Trần Thái Trung mong muốn. Hắn mở một chai bia, liếc nhìn Diêm Khiêm nói:
- Giáo sư Diêm, tôi nghe nói là ông có quan hệ rất tốt với Tằng Hiến Hồng mà. Bọn họ chẳng lẽ lại có gan không nể mặt Bí thư Tằng chứ?
- Đều chỉ là vô nghĩa thôi, hừ!
Diêm Khiêm lạnh lùng hừ một tiếng. Vẻ mặt này thiếu chút nữa khiến Trần Thái Trung tưởng rằng ông ta cố ý ra vẻ.
- Nói vậy thôi, Thái Trung.
Diêm Khiêm vươn đầu lên nói.
- Nếu hai ta hôm nay đã có duyên ngồi cũng một nơi như thế này, chuyện khác tôi không nói nhưng tương lai nếu cậu cần tìm tới bọn họ thì tôi có thể gọi điện trước hộ cậu.
- Hơn nữa bọn họ cũng còn chưa hiểu hết được cậu.
Thật ra có chút hơi men vào, Diêm Khiêm thoạt nhìn cũng là người rất nhiệt tình. Đương nhiên Trần Thái Trung cho rằng ông ta bị nhân cách của mình làm cảm động.
Hắn nào có biết rằng, Diêm Khiêm đơn giản là bình vỡ thì nước chảy mà thôi. Ông ta đeo cái mặt nạ nghiêm chỉnh nhiều năm như vậy, một khi bị người ta đâm xuyên thì đối với danh tiếng, sĩ diện gì cũng không cần nói tới. Có thể nói là bị đả kích lớn.
- Bởi vì anh là cán bộ chính phủ, mà tôi ... Không phải! Chỉ cần có đủ lợi ích là có thể trao đổi thì có chuyện gì các anh không thể bàn bạc chứ? Anh thử nói xem, có đúng vậy không?
- Đúng thế.
Trần Thái Trung gật đầu, liếc nhìn Thường Quế Phân. Phải nói là Thường Quế Phân rất hiểu ý hắn, lại đưa một chai bia cho Diêm Khiêm.
- Ông Diêm, uống chai này rồi khi khác uống tiếp được không? Hôm nay em còn phải ... Chuyển nhà đây.
- Chuyển nhà?
Diêm Khiêm sửng sốt một chút, sau đó mới tỉnh táo lại, tươi cười mà gật đầu:
- Ha ha, đúng đúng, chuyển nhà, chính là chuyển nhà...
Hai vị này chuyển nhà đi, Lý Tiểu Quyên ...à không, Lý Karen lại không đi.
- Chị Vọng Nam, em ra ngoài bàn ngồi đây. Chị cứ nói chuyện với anh Thái Trung đi nhé.
Lưu Vọng Nam không biểu hiện gì, gật đầu. Đợi sau khi Karen rời đi, Lưu Vọng Nam mới ngồi lên đùi Trần Thái Trung:
- Ha ha, anh nhé, có phải là thích cô bé này rồi không?
- Đâu có.
Trần Thái Trung lắc đầu. Nói thật là hắn thấy cô bé này hơi quen. Đời trước trong những người phụ nữ mà hắn gặp cũng có cả một hồ tiên. Cái vòng eo của cô ta cũng giống hệt như vòng eo của Karen.
Nhưng cô bé này dường như rất tin tưởng mình. Bởi vậy hắn cũng có chút cảm giác xấu hổ, không tiện ra tay. Đương nhiên nếu là một năm trước thì hẳn là hắn đã xơi gọn rồi. Nhưng lúc này hình như tính cách hắn đã thay đổi một chút rồi thì phải?
- Đừng có mà mạnh miệng nhé.
Lưu Vọng Nam chỉ chỉ vào trán của hắn.
- Đàn ông các người không phải đều như vậy sao? Ăn trong bát, ngó trong nồi, nói thật đi, có phải anh muốn chơi 3P không?
3P? Tất nhiên là muốn rồi! Trần Thái Trung gật đầu. Màn kích thích như thế hắn còn chưa từng chơi qua, mà Nhâm Kiều lại không muốn chơi với hắn trò 3P này. Không thể nói là trong lòng hắn luôn cảm thấy có chút tiếc nuối.
- Nhưng mà....
Hắn lại hơi chần chờ.
- Nhưng mà cái gì hả. Cô bé đó cũng có ý tứ đối với anh, cái này tôi lại chả biết thừa đi ấy chứ.
Đôi mắt Lưu Vọng Nam đầy quyến rũ nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên.
- Yên tâm đi, tôi phụ trách làm bà mối cho. Đây là sở trường của tôi mà. Nhưng tôi có một điều kiện...
- Điều kiện gì?
Trần Thái Trung cũng không nói chuyện vòng vo, hỏi thẳng:
- Muốn bao nhiêu tiền thì cô cứ nói đi.
Theo hắn thấy thì nhân dân tệ có thể đối phó với hết thảy mọi người, nhất là phụ nữ.
Không phải chỉ là muốn cái thứ đó thôi sao?
- Cái gì mà phải nhắc tới tiền chứ?
Lưu Vọng Nam chu miệng, tay trái thò vào dưới hông hắn, nhẹ nhàng vuốt ve.
- Tôi chỉ muốn anh không được quên tôi thôi!
Cao thủ! Trần Thái Trung không biết đây là lời thật hay