Thời gian rất lâu, chính lúc hai cô gái trong xe đều đợi đến không thể kiên nhẫn được nữa, phía sau tảng đá xuất hiện một chiếc xe tải màu lam đang chạy rất nhanh trên đường quốc lộ, Đinh Tiểu Ninh không kìm được kêu lên một tiếng:
- A
~Sức lực của người này thật là quá lớn đi?
- Chính là chiếc xe này.
Lưu Vọng Nam trong lòng cũng kinh ngạc, có điều cô biết cách giữ bình tĩnh hơn, cô lắc đầu, thở nhẹ một tiếng:
- Quả nhiên là đám người phiền toái!
Trần Thái Trung đẩy chiếc xe càng chạy càng nhanh, chỉ chớp mắt đã đẩy chiếc xe đến gần khe núi, hai người con gái trong xe chỉ thấy hắn dường như nhẹ nâng tay lên một chút, chiếc xe tải màu xanh “bùm” một tiếng nổ ùm dưới khe núi, sau đó “lách tách” bắt đầu cháy.
Ngay sau đó, Trần Thái Trung chạy về, ngồi vào trong xe, thản nhiên bảo một tiếng:
- Đi mau, đừng để người khác nhìn thấy!
Lưu Vọng Nam sắc mặt trắng xanh, có điều cô coi lời nói của Trần Thái Trung như mệnh lệnh, vừa khởi động xe, trong lòng cô vừa nghĩ: Cái này chính là những người bề trên máu lạnh, coi mạng người như cỏ rác đây à?
Nghĩ đến 5 người kia nhất định sẽ chết, trong lòng cô lại dâng lên một loại hướng tới thản nhiên: Đời này mình có thể lăn lộn đến loại địa vị như Thái Trung không?
Đương nhiên cho dù cô nghĩ thế nào, có một điểm cô có thể khẳng định, Trần Thái Trung nhất định rất thích cô gái phía sau mới dám gây ra sơ suất lớn như vậy, giết cả 5 người.
Nghĩ đến điều này trong lòng cô lại có chút đắc ý: Ha, may mà tôi để cô gái này trên xe!
Ai ngờ Trần Thái Trung quay đầu về phía cô thản nhiên nói:
- Vọng Nam, đây không phải tôi độc ác, bọn chúng nhớ biển số xe của cô rồi, tôi không muốn bọn chúng gây thêm rắc rối cho cô.
Lời này lọt vào tai, Lưu Vọng Nam mắt mở to, tay run run. Nhất thời không nắm chắc, suýt nữa lái xe đâm vào khe núi.
Sau khi dùng hết khí lực toàn thân đạp phanh lại, cô hoàn toàn mặc kệ vị trí dừng xe có vi phạm pháp luật hay không. Một tay liền ôm lấy Trần Thái Trung, khóc rống lên.
Trần Thái Trung làm sao mà biết Lưu Vọng Nam lại nghĩ lung tung nhiều như vậy? Hắn còn tưởng cô sợ quá, vì thế khẽ cười một tiếng, hai tay vuốt ve lưng của cô:
- Ha ha, đừng sợ. Có tôi ở đây, không ai có thể làm cô bị thương một sợi lông!
Ai ngờ hắn nói ra lời này xong, Lưu Vọng Nam ngược lại càng khóc to hơn, Trần Thái Trung không khỏi thấy hơi kỳ quái: Tôi nói, cô tốt xấu gì cũng từng là người trong quân đội, nhát gan đến mức như vậy sao?
Hắn không biết, ngay tại giờ khắc này. Lưu Vọng Nam âm thầm hạ quyết tâm, về sau ai cũng không được lôi Thái Trung từ bên cạnh tôi đi, chia sẻ thì có thể. Nếu muốn độc chiếm thì lão nương nhất định sẽ liều mạng cùng người đó!
Dưới tình trạng kỳ quái, có thể làm ột người con gái từng chứng kiến hồng trần của con người cả thể xác lẫn tâm hồn đều bị chinh phục, không thể không thừa nhận, Trần đại tiên nhân chó ngáp phải ruồi, thật sự là quá dũng mãnh.
Không lâu sau, Lưu Vọng Nam ngừng khóc, không nói hai lời mà khởi động xe. Chỗ này cách hiện trường sự cố quá gần, phải đi cách xa một chút mới được.
Vừa lái xe cô vừa nháy mắt với Trần Thái Trung, cùng lúc bĩu môi:
- Thái Trung, phía sau còn có người đấy. Cô ta đã nhìn thấy anh giết người!
- Giao cho cô đấy.
Trần Thái Trung không để ý trả lời:
- Cô muốn cho cô ta tiếp khách thì tiếp khách, dù sao cũng không phải chuyện của tôi.
Hắn cũng không thèm để ý Lưu Vọng Nam ép Lương vì Xướng (ép gái nhà lành làm ca kỷ), loại chuyện này, chỉ cần không phải hắn tự làm là được, đặc biệt chữ “Lương” này còn có chút ân oán tư nhân với hắn.
Trên thực tế, lòng Trần Thái Trung còn cứng rắn hơn rất nhiều so với những gì Lưu Vọng Nam tưởng tượng:
- Nếu cô sợ cô ta để lộ tin tức thì cô tự ra tay xử lý cô ta đi.
Nghe thấy lời này, Lưu Vọng Nam khẽ cười một tiếng, ngước mắt lên nhìn sắc mặt trắng xanh của Đinh Tiểu Ninh từ kính phía sau.
- Ha, cô bé, nể tình cô vừa nãy gọi tôi là “Chị Vọng Nam”, hai con đường, tôi cho cô chọn 1!
Đinh Tiểu Ninh gắt gao ngậm chặt cái miệng nhỏ nhắn, không nói lời nào, hai con đường, đường nào cô cũng không muốn chọn.
Nếu là ở nửa giờ trước, Lưu Vọng Nam cho cô chọn lựa thì có lẽ cô còn có tâm lý may mắn chọn con đường đầu tiên, cô rất tự tin về năng lực ứng biến của mình, nhưng sau khi thấy thân thủ kinh người và tâm tính ác nghiệt, cô không dám nuôi chút hi vọng may mắn nào.
Cô cùng người đàn ông đầu trọc thiết kế ‘Tiên nhân khiêu’, cũng hại không ít người, chỉ là đối với những ông lão đã không có tiền còn muốn chiếm tiện nghi, đại đa số chỉ ra một đòn hiểm cho bọn họ mà thôi, ngay cả những chuyện như đánh gẫy tay, chân cũng rất ít xảy ra, dao găm trong tay người đàn ông đầu trọc chỉ dùng để dọa người mà thôi.
Những “trường hợp” loại này mà cô đã từng trải qua so với cảnh tượng Trần Thái Trung giơ tay lên liền khiến 5 người tan thành tro bụi, quả thật quá nhỏ bé.
Lưu Vọng Nam vừa lái xe vừa không ngừng nhìn Đinh Tiểu Ninh qua kính sau của xe, sau khi lái xe khoảng 20 km, cô mới cười hi hi nói:
- Hay là, tôi chỉ đường cho cô một chút.
- Đường gì?
Đôi môi nhỏ dày cuối cùng nhẹ động đậy, chỉ là môi màu hồng tươi đã thành môi hồng nhạt, cái loại gợi cảm thu hút người khác không còn