Ngay trong lúc Đinh Tiểu Ninh đang hối hận thì Trần Thái Trung đã chạy trở lại xe, nhảy vào rồi nói.
- Khởi động xe đi. Không xong rồi, nhưng người này đúng là tôi chịu hết nổi rồi....
Vừa nói hắn vừa quay đầu nhìn lại đám thôn dân nói to.
- Lần này tôi vội lắm, đang bận. Lần tới lại nói chuyện tiếp nhé...
- Bọn họ có vẻ rất hoan nghênh anh nhỉ.
Lưu Vọng Nam vừa khởi động máy vừa khẽ cười.
- Ha ha, không ngờ lại có thể khiến anh hoảng sợ chạy trốn như vậy. Những lúc anh chật vật thế này thật sự là cũng không nhiều đâu.
- Bọn họ không chỉ hoan nghênh tôi thôi đâu. Nông dân họ... Thật sự là rất thực tế.
Trần Thái Trung cười khổ một tiếng. Trong ý nghĩ của người dân trong thôn, về chuyện khác thì không dám nói nhưng họ thực sự đã coi Trần Thái Trung là tài thần rồi.
Có người muốn vào nhà máy xi măng làm, có người muốn Trần Thái Trung tới khuyên Lữ Cường khi tu sửa đập thì tốt nhất là có thể nhận hết nhân công trong thôn. Ông chủ Lữ nhiều tiền như vậy, dù là tương lai cái đập này cung cấp nước cho thôn dân thật, nhưng mà... tiền nhiều như thế
Tin Lữ Cường định xây đập đã truyền khắp nơi. Hiện giờ ai nấy đều hào hứng. Nghe những người có kinh nghiệm nói, vấn đề trước mắt không phải là tên của cái đập mà là người nào sẽ chủ trì xây dựng.
Lãnh đạo trong xã cho rằng chuyện này là chuyện của thôn. Ông chủ Lữ đồng ý bỏ tiền bỏ xi măng đó là chuyện tốt. Nhưng không thể bởi vì ông bỏ tiền mà tôi lại giao quyền chỉ huy cho ông được!
Cái đập nước này là một trong những công trình trọng điểm của thôn, có liên quan tới vấn đề dân sinh cơ bản của thôn. Loại chuyện này để cho tư nhân làm thì tốt sao? Hiển nhiên là không thể!
Hơn nữa dù là xi măng và tiền là do tư nhân đầu tư nhưng xây đập không chiếm đất à? Đất tất nhiên là không thể thuộc về ông phải không? Đó là tài nguyên của quốc gia. Đừng tưởng là ông có chút tiền là có thể muốn gió được gió, muốn mưa được mưa nhé.
Chẳng qua ông chủ Lữ nếu giữ tiền chặt quá thì cán bộ trong xã cũng không kiếm chác được gì. Thế nên chuyện xây dựng đập này phải cùng nhau hợp tác. Mà cái tên đập thì ông chủ Lữ muốn đặt cũng không sao. Chỉ cần chuyện không xung đột với chính sách của quốc gia, cũng không ảnh hưởng tới quyền lời của cán bộ thì mọi chuyện đều dễ thương lượng.
Lữ Cường làm gì mà không hiểu rõ ý định của cán bộ trong xã chứ? Xã Bạch Phượng chính là một xã nghèo, mặc dù xây dựng đập có khổ sở, tài chính có thiếu thốn nhưng mà muỗi có nhỏ thì cũng là thịt. Các cán bộ ở cái xã nghèo này làm gì mà không thèm thuồng cái hạng mục này.
Thậm chí vì để có thể nắm được quyền sử dụng tài chính, cán bộ trong xã không tiếc dưới tình huống tài chính xã vô cùng hạn hẹp, thông qua một bộ phận tài chính chuyên dùng - - Dù là lương của các giáo viên trong xã đã nửa năm chưa phát.
Thấy khí thế đối phương mạnh mẽ như vậy, Lữ Cường cũng bị dọa cho co vòi lại. Y cũng bất chấp chuyện đã hứa với Trần Thái Trung là “ tiến hành nhanh chóng “ rồi. Chả còn cách nào. Nếu chẳng may cán bộ xã chủ trì việc xây dựng, vật liệu và tài chính y phải bỏ ra không thể như dự tính, thậm chí... còn nhiều hơn!
Cho nên lúc này người Thôn Đông Lâm Thủy đều biết sắp xây dựng đập, nhưng bao giờ xây thì chẳng rõ. Nhưng mà những người có kinh nghiệm trong thôn đều đoán rằng xã sớm muộn gì cũng sẽ chịu thua thôi.
Đợi tới khi Trần Thái Trung nói ra là mình có bạn bè đang chuẩn bị khai thác than, muốn hỏi xem người dân có muốn tới làm hay không thì trong thôn lập tức ầm ầm lên.
Người dân trong thôn không hiểu chuyện nhưng cũng nghe nói là khai thác than rất nguy hiểm. Nhưng mà người biết chuyện khai thác than nguy hiểm thì lại cũng biết là nghề ấy kiếm được. Thậm chí tam sao thất bản thế nào mà bọn họ lại còn tưởng rằng vào hầm đào than có thể mỗi tháng lĩnh một ngàn tiền lương.
Trần Thái Trung tất nhiên là muốn giải thích, hiện giờ ngành khai khoáng không còn được như xưa. Kỳ thật nếu một tháng có thể kiếm được năm trăm đã là tốt lắm rồi. Ừ, nhiều nhất thì cũng... chỉ tầm bảy tám trăm... mà lại rất nguy hiểm.
Ai ngờ hắn không giải thích thì thôi, khi giải thích rồi thì thôn dân lại càng nhiệt tình. Đối với bọn họ mà nói, một tháng năm trăm và một tháng một ngàn, mặc dù là chỉ bằng một nửa nhưng cũng là một con số vô cùng lớn.
Điều quan trọng nhất là đào than thật sự là làm ra tiền. Mà người dân Thôn Đông Lâm Thủy và cán bộ nơi này thật sự là đã nghèo quá lâu rồi.
Đối mặt với sự nhiệt tình tăng vọt này, Trần Thái Trung chỉ còn cách ôm đầu trốn chui trốn nhủi như chuột.
Vừa nghe hắn lẩm bẩm suốt dọc đường, cửa nhà máy xin măng Verdunt đã hiện ra trong tầm mắt. Lưu Vọng Nam còn đang định để hắn chỉ đường, ai ngờ Trần Thái Trung lại cũng chưa từng vào nhà máy này.
- Đợi một chút, anh gọi Lữ Cường tới. Đường này anh cũng nhận ra.
Lữ Cường đúng là đang ở trong nhà máy. Vừa nói chuyện điện thoại xong, không bao lâu sau liền thấy thân hình mập mạp của Lữ Cường xuất hiện ở trước cửa nhà máy.
- Ha, Thái Trung, khách quý. Cơn gió nào đưa cậu tới đây thế?
- Ôi, coi như là tôi xui xẻo.
Trần Thái Trung vừa lắc đầu vừa thở dài.
- Đúng rồi, tôi tới tìm ông là có chút việc đây. Hôm nay nghỉ lại ở đây đi. Ông có nhà khách chứ?
- Chỗ tôi là nhà máy, làm gì có nhà khách?
Lữ Cường cười khổ một tiếng.
- Có khách tới thì tôi đều sắp xếp ở trong xã, cậu...
Y nhìn vào trong xe, thấy mơ hồ có hai