Lần này, Nhâm Kiều không chút do dự đồng ý, cô tin rằng có lúc loại này có hiệu quả không thể tưởng tượng được. Mông Hiểu Diễm cần phải tránh kích động như vậy.
Quả nhiên, khi nhé gối và chăn dưới mông Mông Hiểu Diễm, cả người cô chổng ngược bốn lăm độ. Nhưng, khi gỡ bỏ các huyệt đạo của cô, cô vẫn giữ nguyên tư thế này.
Chỉ có điều, khi vừa giải các huyệt đạo, cô không do dự khóc rống lên. Tiếng khóc đau đớn.
Nhâm Kiều cầm giấy vệ sinh, không ngừng giúp cô lau nước mắt. Dù sao kẻ ngồi trên mặt đất kia, không chỉ mới nhìn thấy cơ thể cô một lần, cũng không có gì phải ngại.
Hai cơ thể trắng bóng nở nang ẩn hiện trước mặt, trong đó một người đùi hướng lên trời, đầy gợi cảm. Trần Thái Trung không khỏi bị kích động, vội nhắm hai mắt lại,
- Tôi bảo, các cô có thể tắt đèn đi rồi khóc không? Cứ như vậy bảo tôi làm sao tĩnh tâm được.
- Từ từ.
Mông Hiểu Diễm lên tiếng, cô vừa nức nở vừa nói:
- Tiểu Kiều lấy cái gương to trên bàn cho tôi xem được không? Tôi hiện giờ không dám di chuyển.
- Đúng vậy, di chuyển sẽ chảy ra.
Nhâm Kiều oán hận trả lời, trong lòng vui vẻ, lại có chút ghen tuông.
- Chờ một chút nhé, Thái Trung, bọn em xong ngay đây.
Ôi, Trần Thái Trung thở dài trong lòng. Bắt đầu tập trung dùng nội lực cơ thể chuyển sang tiên linh khí. Hắn thật sự không biết, đối với phụ nữ, chẳng lẽ dung mạo quan trọng hơn trinh tiết sao?
Không tồi, lúc này Mông Hiểu Diễm thật sự nghe lời cầm gương nhỏ để soi. Để Nhâm Kiều tắt đèn. Tuy nhiên, hai người dường như đều không thấy buồn ngủ, ngược lại bắt đầu nói chuyện.
Lúc này đã gần ba giờ. Trần Thái Trung nghe thấy hai cô gái không ngừng thì thầm, đóng kín thính giác của mình, chuyên tâm ngồi xuống, đến tận lúc bị Nhâm Kiều gọi dậy.
- Thái Trung, sáu giờ rồi. Anh đi trước đi, nếu không để người khác thấy em làm thế nào đây?
Trong cơ thể hắn vẫn trống rỗng. Tuy nhiên, đã có chừng nửa thành tiên lực. Dù sao, thứ này cũng không phải muốn bổ sung là bổ sung được, từ từ sẽ được.
Hắn thu dọn một chút, mới nói phải đi. Mông Hiểu Diễm nằm trên giường sợ hãi hỏi:
- Trần Thái Trung, đã đủ chưa, cổ và lưng tôi rất đau…
- Được rồi, đến giờ là tốt rồi. Dù sao mặt cô… Ừ, cũng không phải ngày một ngày hai có thể tốt.
Trần Thái Trung thở dài, coi như giúp Đường Diệc Huyên đi.
- Vậy bao lâu có thể xong?
Mông Hiểu Diễm giống như được đại xá, nghiêng người lăn xuống, sau đó duỗi tay kéo chăn đắp lên người.
- Ừ, ý của tôi là nhanh nhất…
Cô sốt ruột dùng chăn che cơ thể lại, không nghĩ rằng cánh tay đã quá mỏi, vừa động, đau đến mức phải nhăn mặt.
Tuy nhiên hiện giờ cô không quan tâm đến việc đó. Phương pháp thần kỳ của Trần Thái Trung đem lại cho cô rất nhiều hi vọng, cô không thể chờ đợi được.
Đã lâu lắm rồi, Mông Hiểu Diễm nhớ rất rõ, khi cha cô còn sống, cô chẳng những gia đình nổi tiếng, cũng có dáng người khiến rất nhiều người ngưỡng mộ. Hoa tươi và những cái vẫy tay xung quanh cô làm cô kiêu ngạo mỉm cười nhìn những ánh mắt đang nhìn mình ngưỡng mộ.
Khi đó cô thật sự là công chúa.
Nhưng, cha già bất hạnh bị tê liệt. Là cô con gái duy nhất, cô có rất nhiều áp lực. Trong sự vất vả đó, dáng vẻ của cô đã trở thành như bây giờ.
Khi cha cô qua đời, Mông Hiểu Diễm trở nên xấu hổ. Đem những giận hờn đổ lên đầu Đường Diệc Huyên. Sau đó, với sự kiêu ngạo của mình, cô không thể dễ dàng tha thứ và đối mặt với người mẹ kế, vì thế cô trốn nhà đi.
Năm đó cô mười tám tuổi, đó là những năm tháng nông nổi coi trời bằng vung.
Đương nhiên, những năm tháng tiếp theo. Cô đã gặp phải nhiều sự châm biếm và coi thường. Những nỗi nhục nhã vẫn không ngừng đến, tấn công cô. Cô đã học được cách đối mặt với thực tế.
Ở trường sư phạm, cô quen Nhâm Kiều. Cuối cùng cô có thể có nơi để tránh gió. Khi phiền muộn có thể tìm được nơi an ủi.
Mà lúc này, Trần Thái Trung nói có thể làm mặt cô đẹp lên. Đối mặt với niềm vui bất ngờ này, cô thật sự không thể chờ đợi.
- Thái Trung, tôi cũng có chút tiền, anh muốn cái gì, tôi có thể giúp anh giải quyết…
Chú của cô chính là Bí thư Tỉnh ủy. Nhưng, trước khi mặt mình chữa khỏi cô không muốn xuất hiện trước mặt chú. Chị Đường của cô từ nhỏ cũng đã ghen tị với dáng vẻ của cô.
Mất mặt bên ngoài như vậy đủ rồi, cô không muốn mất mặt trước những người thân.
Cho nên, việc của Mông Nghệ, cô không muốn đề nghị. Bất cứ lúc nào, đối với ai cũng không muốn đề nghị, trừ phi… chữa khỏi khuôn mặt này.
- Nhanh nhất cũng phải ba ngày…
Trần Thái Trung nhìn cô một cái, trên thực tế, hiện tại nhìn Mông Hiểu Diễm đã không dọa người như vậy.
- Băng dày ba