Nếu bình thường, Trần Thái Trung gặp Đường Diệc Huyên nhất định phải nói chuyện, tham khảo ý kiến của cô- hắn thật sự tin tưởng cô.
Tuy nhiên, nghĩ lại chuyện mình vừa làm với Mông Hiểu Diễm, không biết vì sao hắn lại có chút chột dạ, vội nấp sau gốc cây lớn.
Đường Diệc Huyên đang chạy bộ, mặc bộ quần áo thể thao, mái tóc dài bay tron gió, dáng vẻ nhẹ nhàng rất tuyệt vời. Hơn nữa, khuôn mặt mịn màng rất xinh đẹp, phóng khoáng.
Khi cô chạy qua, Trần Thái Trung mới bắt đầu hấp thụ linh khí trời đất. Trước đây, hắn không dám tu luyện quá độ, chỉ lo tiến cảnh quá nhanh, khi chưa học thông thạo nhân tình thế sự đã bị ép buộc “phi thăng”.
Nhưng lúc này, hắn cũng đã thay đổi chủ ý, anh em vẫn ở mức độ vừa phải, ở chốn quan trường này, thật sự là nông sâu không lường được. Cho dù là La Thiên Thượng Tiên cũng không muốn bị đánh xuống vực sâu, đến lúc đó thì thật sự xẩu hổ.
Nghĩ như vậy, hắn tất nhiên là phải hấp thụ nhiều thiên địa linh khí. Khi hắn đến phòng thu hút đầu tư là đúng tám giờ.
Tuy nhiên, hắn nên đến chỗ nào ký tên. Trần Thái Trung nghĩ đến Phòng nghiệp vụ 2 của hắn, hiên ngang bước ở hành lang. Hắn là lãnh đạo của chính hắn, cho dù không ký cũng được.
Ngay vào lúc này, Lưu Vọng Nam hiện ra ở cửa chính, cô cười hỏi:
- Trưởng phòng Trần, xe đâu, đưa tôi đi nhé?
Cô gái này thật sự là được, Trần Thái Trung hơi cảm thán. Ngày hôm qua cô ngủ và thức dậy sớm như vậy không cần phải nói. Điều quan trọng là lúc này, cô làm một cử chỉ rất thích hợp. Đối lập hẳn với những tiểu thư chỉ biết làm nũng. Việc này thật sự không dễ dàng.
Hai người lấy xe, đi thẳng đến nhà khách Phượng Hoàng. Nhưng mấy vị của nhà khách Phượng Hoàng có lẽ hôm qua uống hơi nhiều, nên đến lúc này chín giờ rồi mà vẫn chưa dậy.
Trần Thái Trung ngồi trong phòng Thụy Viễn. Đây là một căn phòng sang trọng. Có ba phòng, giữa là phòng khách, phòng ngủ, và phòng của người giúp việc. Hai người vệ sĩ đều ngủ ở phía trước.
Nhìn Thụy Viễn đang ngồi dựa vào sô pha, Trần Thái Trung cười hỏi:
- Thế nào, tiểu thư huyện Thông Ngọc không tồi chứ?
- Ừ, đừng nói nữa.
Thụy Viễn uể oải lắc đầu, trên mặt cười khổ.
- Không tồi, không tồi. Tuy nhiên, tôi… vẫn đang ngủ, hôm qua uống nhiều lăm.
- Phải sớm một chút. Chúng ta ăn xong nhanh chúng ta còn có việc phải làm.
Trần Thái Trung khẽ cười.
- Chơi thì chơi, công việc là công việc.
- Không được, tôi thực sự không làm được.
Thụy Viễn tiếp tục cười khổ.
- Cả người mỏi, ngồi cũng không ngồi được. Nếu không thì như vậy, anh đưa Lương Thiên Trì và Bùi Tú Linh đi trước đi.
Trên thực tế, Lương Thiên Trì cũng không hơn gì anh ta. Nhưng Bùi Tú Linh ngủ sau một đêm trên cơ bản đã không có gì phải ngại.
Trần Thái Trung làm sao đồng ý nghe những lời vô nghĩa của anh ta? Túm anh ta đứng lên, giống như là túm con chó đi ra ngoài.
- Đi theo tôi, anh đến đây làm gì? Chẳng những phải làm được việc, hơn nữa, tối nay lại tiếp tục cùng tôi uống.
Tôi là nhà đâu tư, sao anh có thể ép buộc tôi như vậy? Thụy Viễn bị Trần Thái Trung gây sức ép đến dở khóc dở cười. Anh ta đi rất nhiều nơi ở Trung Quốc chưa từng gặp ai dám đối xử với anh ta như vậy.
Tuy nhiên, nghĩ lại, trong lòng y lại bình thường trở lại. Nếu Thái Trung cũng cùng một loại nhu nhược này, anh ta cần gì phải đi cùng hắn như vậy? Ngoài ra ông cụ thật vất vả mới thả cho anh ta một lần, nếu làm việc không tốt, thì hậu quả khó lường. Muốn làm việc vẫn phải cố gắng.
Hắn chẳng những là bạn nhậu, cũng có một người bạn có thể khuyên can. Cuối cùng Thụy Viễn đưa ra quyết định:
- Được rồi, được rồi, cậu đi chậm một chút. Nhưng tôi cũng phải nói, tối nay không thể uống nữa.
Lương Thiên Trì và Bùi Tú Linh đi theo sau anh ta, mắt trợn tròn miệng há hốc nhìn ông chủ bị người ta ngược đãi như thế. Trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Ngồi vào chiếc Santana, Trần Thái Trung nhìn Thụy Viễn vẫn uể oải chưa có chút phấn chấn. Thở dài, đặt hai tay vào hai mạng sườn của hắn nói:
- Đến đây, tôi mát xa cho anh một chút…
Ôi, đáng tiếc là tôi không có nhiêu linh khí tiên lắm, hắn nghiến răng nghiến lợi thầm oán trong lòng. Thụy Viễn cũng cảm thấy một dòng khí mát mẻ từ đỉnh đầu chảy xuống, không bao lâu đã truyền khắp toàn thân.
Rất thư thái, anh ta hừ nhẹ một tiếng, giãn tay chân một chút. Cảm giác thoải mái không thể nói thành lời, toàn thân tràn đầy sức sống.
Cảm thấy bàn tay trên đỉnh đầu mình, Thụy Viễn nghiêng sang một bên nhìn hắn từ trên xuống dưới:
- Thái Trung, anh quá lợi hại. Về sau, anh hãy thường xuyên mát xa kiểu này cho tôi đi.
- Nằm mơ.
Trần Thái Trung hừ lạnh một tiếng, cũng không nhìn anh ta.
- Được rồi, lên xe đi, hôm nay đưa anh đến một địa điểm tốt.
Địa điểm tốt. Nghe đến ba chữ này Thụy Viễn cảm thấy chân hơi run một chút. Ngày hôm qua, trước khi đi Ảo Mộng Thành, chẳng phải hắn cũng nói như vậy sao?
Trên thực tế, lần này Trần Thái Trung đưa anh ta đi thật sự là một địa điểm tốt. Đó