Trên thực tế, Trần Thái Trung nghĩ như vậy, là hoàn toàn hiểu lầm Mông Hiểu Diễm.
Khi Mông Hiểu Diễm rời khỏi nhà, quả thật đã đem theo không ít tiền, nhưng đó cô dùng tiền mua bán một ít cổ phiếu, cộng với việc đầu tư một ít tiền vào dự án bảo vệ sức khỏe, khi cô rút tiền đầu tư của mình về, mới phát hiện tài sản của bản thân đã lên tới gần bảy chữ số.
Còn về phần Dục hoa uyển, là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, mẹ đẻ của Mông Hiểu Diễm là người địa phương sinh ra và lớn lên ở thành phố Phượng Hoàng, có nhà riêng ở trong thành phố, có một sân nhỏ, khi Dục hoa Uyển muốn khai thác, phát triển phải giải phóng mặt bằng sân kia, lúc ấy giá nhà cũng không quá cao, cô liền tùy tiện thêm vào ít tiền, xây được một biệt thự.
Tất nhiên, biệt thự này bây giờ mà bán, sẽ có giá trị rất lớn, có thể thấy được, tuy là Mông Hiểu Diễm không chút nào để tâm tới việc này, bản thân cô lại là người rất có vận may phát tài.
Nhâm Kiều sống một mình ở ký túc xá, thực sự là rất bất tiện, nhà bếp, buồng vệ sinh và vân vân, đều là công cộng, Mông Hiểu Diễm một khi đã quyết tâm làm, đương nhiên là muốn cô đến nhà mình ở.
Lúc Trần Thái Trung đến nơi này, là vừa đúng sáu giờ, Nhâm Kiều ở phòng khách lớn tầng dưới chờ hắn, Mông Hiểu Diễm thì không biết chạy đi đâu.
- Cô ấy đâu?
Trần Thái Trung có chút khó hiểu,
- Một mình cô ấy ở đây, không sợ à?
- Cô ấy đang ở trong phòng.
Nhâm Kiều nháy mắt nhìn hắn cười,
- Người ta tốt xấu gì cũng là một cô gái, ngày hôm qua bị anh làm như vậy, sao lại không biết xấu hổ mà dám ra gặp anh nữa?
Cô gái? Dạ dày Trần Thái Trung không tự chủ được mà co rút một chút, cô ấy còn giống đàn ông hơn cả tôi, cũng may, chuyện này hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi, tuy nói mặt của Mông Hiểu Diễm bị hắn cải tạo một chút. Chỉ có điều, việc cô khôi phục trở lại bình thường, hắn cũng chẳng có hứng thú muốn xem lắm.
Dù sao đến lúc lên giường thì cũng tắt đèn thôi, nếu giờ Mông Hiểu Diễm mà đi ra gặp hắn, nhìn nhiều hơn, có khi lại ảnh hưởng đến nhiệt tình “trị liệu” lúc đó của hắn.
- Anh nói xem mẹ của Mông Hiểu Diễm rốt cuộc là ai chứ?
Có đôi khi, lòng hiếu kỳ của phụ nữ quả thực là rất mạnh. Nhâm Kiều từ người “ông xã” kia không tìm được đáp án, đương nhiên sẽ tìm đến người chồng này đòi câu trả lời.
Cô cũng đã gặp qua ở công viên Tây Giao còn gì! Trần Thái Trung liếc nhìn cô một cái, những cũng chẳng giải thích gì thêm,
- Chuyện của đàn ông, phụ nữ ít xen vào, đúng rồi, tối nay ăn cái gì? Sao không thấy em chuẩn bị?
- Sao em lại chưa chuẩn bị chứ?
Tay Nhâm Kiều vừa động, trong phòng khách liền xuất hiện rất nhiều rau củ và các loại thịt. Cà tím, đậu, dưa chuột, cà chua, thịt lợn, thịt gà, thịt dê, thịt bò, hải sản, tôm biển….Này này, cũng phải gần đến một tấn, chiếm cứ gần một nửa phòng khách.
Cũng may là, ngay cả kệ đựng Nhâm Kiều cũng mua về. Các loại thức ăn được phân loại, không chút lộn xộn.
Không phải như vậy chứ? Trần Thái Trung hơi trợn tròn mắt,
- Anh bảo này, có phải em vừa cướp siêu thị của nhà nào không?
- Còn không phải là vì hai cẩu nam các người sao?
Nhâm Kiều hừ lạnh một tiếng có thể nhận ra, cô hơi không vui,
- Vì hai người, chiều nay em phải xin nghỉ đi mua sắm một số đồ dùng cho hai người, may mà có Tu di giới. Nếu không em cũng chẳng biết làm thế nào mà mang trở về được!
Trên thực tế, Trần Thái Trung đối với loại cấp bậc nhục mạ này, căn bản không để ở trong lòng, đương nhiên, đây là Nhâm Kiều mắng hắn, chứ nếu đổi lại là người khác, cho dù không chết cũng bị lột da:
- Anh là muốn hỏi, em dùng hết bao nhiêu tiền chứ?
- Siêu thị Liên Hợp thật sự là rất quá đáng, không ngờ lại dám kéo dài tiền hàng của bạn học em hơn nửa năm không trả.
Đối với vấn đề này, Nhâm Kiều trốn tránh không muốn trả lời, cô thậm chí ngượng ngùng với ánh mắt nhìn chằm chằm của Trần Thái Trung
- Nên, em lấy một ít hàng hóa của bọn họ về, coi như là cho bọn họ chút giáo huấn.
Tôi ngất. Cô là giáo sư nhân dân, ngay cả việc làm gương sáng trong đối nhân xử thế cô cũng không hiểu sao? Trần Thái Trung càng ngày càng cảm thấy Nhâm Kiều rất tùy hứng, tuy nhiên, nghĩ lại chính bản thân mình cũng từng có lúc có ý nghĩ muốn lấy hàng hóa trong siêu thị, lại cảm thấy có chút buồn cười.
Lại vẫn là siêu thị Liên Hợp, quả nhiên là tai kiếp mà con người khó tránh khỏi a, mọi chuyện bên trong, chẳng lẽ thật sự đều do ý trời hay sao?
- Ha, dám làm dám chịu, không hổ là bạn gái của anh, ha ha, anh thích…
Hắn quả thực rất thích loại tính tình hành động thẳng thắn này của Nhâm Kiều, bởi vì, chính bản thân hắn cũng không phải là một người theo khuôn phép cũ, hơn nữa, siêu thị Liên Hợp còn kính mời ông cụ Hoàng đi vào trong đó, chắc chắn đằng sau bọn họ phải có chỗ dựa nào đó, mất một chút hang hóa này, cũng không quan trọng lắm đúng không?
- Tuy nhiên, loại chuyện này, về sau em nên ít làm thôi,
Cho dù vậy thì hắn vẫn phải cảnh cáo Nhâm Kiều một chút,
- Nếu chẳng may có người phát hiện Tu di giới của em có vấn đề, thì em sẽ chịu không nổi đâu.
Đây là những lời thực lòng của hắn, trông thấy Nhâm Kiều sử dụng Tu di giới một cách trắng trợn, trong lòng hắn thầm nghĩ: xem ra việc tặng Tu di giới cho người khác, sau này cần phải thận trọng hơn.
Theo như kế hoạch của hắn, bởi vì công việc gần đây của Lưu Vọng Nam, khá hợp với tâm ý của hắn, nên hắn cũng muốn tặng cho cô chủ Lưu một chiếc nhẫn, tuy nhiên hiện giờ xem ra thì, ừ…cứ từ từ cái đã.
Nhâm Kiều bị những lời nói này làm ặt đỏ tai hồng, tay vung lên, lại cất những hàng hóa kia lại.
Cô hơi hậm hực
- Tôi là định làm chút đồ ăn cho anh, xem ra…Là em lắm chuyện rồi.
- Cất lại cũng tốt, đỡ cho phòng khách toàn mùi kì quái, cá thối tôm mục, lời nói này quả thực rất đúng, ha ha...
Trần Thái Trung mỉm cười,
- Thật là, nếu đã lấy sao không lấy TV hay điều hòa không khí gì đó chứ, chút đồ ăn này, có đáng giá bao nhiêu tiền đâu?
- Ai bảo là không có?
Nhâm Kiều hơi xị mặt, tay lại vung