- Ông nội tôi nói, đã đến Phượng Hoàng rồi, thì nên đi dạo nhiều một chút, không cần phải vội vã như vậy.
Nếu đúng là có thái độ nghi ngờ đối với Trần Thái Trung, Thụy Viễn sẽ không do dự đem danh nghĩa nhà họ Thiên ra mà kiêu ngạo,
- Loại khảo sát này, cũng là lần đầu tiên một mình tôi phải đi ra, áp lực rất là lớn.
Nghe được lời này của anh ta, Trần Thái Trung nhất thời nổi giận, tôi ngất, anh áp lực lớn? Anh áp lực rất lớn….Chẳng lẽ tôi không bị áp lực lớn?
Dĩ nhiên hắn hiểu được, Thụy Viễn đối với sự sắp xếp của mình không hài lòng, thậm chí, khó khiến người ta không nổi lên sự nghi ngờ, nghĩ mình động tay chân gì đó, hoặc là muốn vớt vát ưu đãi nào đó.
- Có phải ông nội anh nói với anh phải đi nhiều một chút nhìn nhiều một chút?
Hắn cười lạnh một tiếng,
- Ha ha, ông ấy có nói cho anh biết, nhà các anh đã đào phần mộ tổ tiên của ông cụ Hoàng?
Lưu Vọng Nam vốn đang chuyên tâm lái xe, nghe thấy những điều đó, tay không tự chủ được run lên một chút , cô hiểu được tầm quan trọng của những lời này, nghĩ đến bản thân không ngờ trong lúc vô ý lại bị quấn vào loại cấp bậc ân oán này, thật sự là …..Quá kích thích đi?
- Hả?
Thụy Viễn đương nhiên không hiểu được Trần Thái Trung đang nói cái gì, gã vốn hơi tức giận thái độ nói chuyện này, tuy nhiên, xem Trần Thái Trung dường như đã hạ xuống chút thể diện, gã cũng cần phải cân nhắc một chút vấn đề này.
Vấn đề này được hỏi cực kỳ đột ngột, trên thực tế, gã suy nghĩ rất lâu, mới hiểu được “ông cụ Hoàng” ở trong lời nói của Trần Thái Trung, là chỉ người nào, không khỏi kinh ngạc hỏi lại:
- Thái Trung, những lời này của cậu, là nghe ai nói?
- Nghe ai nói? Toàn bộ cấp cao của thành phố Phượng Hoàng đều biết điều này, nếu không anh nghĩ rằng, đến lượt một mình tôi được quyền tiếp đãi anh?
Trần Thái Trung cười lạnh, nếu đã khởi đầu rồi, hắn cũng không sợ tiếp tục nói thêm nữa.
Hắn là nghĩ đến. Để cho Thụy Viễn biết chuyện này, kỳ thực cũng là chuyện tốt, nếu ngay cả nhà mình cũng chưa tin tưởng đầu tư ở Phượng Hoàng, thì mình làm khó xử nhiều làm gì? Thà cứ để mọi người chạy đi, đối với hắn mà nói, coi như là hết đạo với bạn bè.
- Ồ, là như vậy à…
Thụy Viễn nhất thời trở nên lặng lẽ.
- Ha hả…
Một lúc lâu sau. Gã mới lắc đầu cười khổ:
- Hóa ra là như vậy, tôi còn nghĩ, tại sao mà Hứa Thuần Lương lại nói hết mọi chuyện cho tôi, y không thể ở trong này chơi với tôi đâu, hóa ra….
- Tuy nhiên, tôi có thể nói cho anh biết một chuyện,
Gã ngẩng đầu, hướng về phía Trần Thái Trung cười một tiếng:
- Chuyện phần mộ tổ tiên kia, có thể là do người trong nhà tôi đào, nhưng tuyệt đối không phải là ý định của gia tộc. Anh có biết, đất ở Phượng Hoàng lúc ấy, họ có nhiều lắm, hơn nữa, mỗi người đều nắm giữ một số chức quan nhất định….
- Anh nói như vậy, thật sự chẳng có nghĩa gì….
Trần Thái Trung nhìn về phía gã cười lạnh, mình đã có ý tốt giải thích, không ngờ gã lại thể hiện vẻ mặt như vậy. Thật sự là làm cho người khác mất hứng, tuy nhiên, lời nói kế tiếp của hắn, cũng thực rất hợp với vẻ mặt hơi tuyệt tình này của hắn.
- Anh nói với tôi những lời này, cũng chỉ vô dụng thôi, quan trọng là ông cụ Hoàng có biết hay không. Anh có thể khẳng định, ông cụ Hoàng sẽ thông cảm với nhà anh sao?
- Cái này….Chắc ông ta không có ý kiến gì đâu?
Thụy Viễn hơi chần chừ một chút mới đồng ý trả lời:
- Nếu không lấy thanh danh và uy vọng của ông ta, trừ phi chúng tôi không trở lại đầu tư, nếu không thì, đại lục tuy lớn, chúng tôi cũng không có khả năng yên thân.
Nhóc con như anh thì làm sao biết chính trị đại lục tinh tế như thế nào? Trong lòng Trần Thái Trung cười lạnh, cũng chỉ nhìn anh ta không nói lời nào, một loại cảm giác về sự ưu việt tự phát trong đáy lòng.
Thụy Viễn a Thụy Viễn, tôi đã cảnh cáo anh. Nếu anh không nghe, sau này xảy ra chuyện gì, thì anh cũng không thể trách anh em nha.
- Nếu là như vậy, tôi phải nói lại một chút với ông nội.
Thụy Viễn nhìn vẻ mặt này của hắn, trong lòng cũng cảm thấy không chắc chắn, tiện tay lấy điện thoại di động ra,
- Này, cô chủ Lưu, tìm một chỗ đỗ lại, tôi muốn gọi điện thoại….
Lưu Vọng Nam nghe xong, ngay lập tức đạp phanh dừng lại, tuy rằng xe vẫn đang chạy trên đường nhưng xe mang biển “O” mà còn phải sợ những điều này sao? Có thể đem xe đậu ở ven đường, đã là coi trọng đạo đức xã hội lắm rồi.
Thụy Viễn lấy điện thoại ra, nhìn Trần Thái Trung và Lưu Vọng Nam, cảm thấy hai người này không có chút ý tứ nào là sẽ tránh đi, còn còn cách nào khác là phải tự mình mở cửa xe đi ra ngoài.
Thiên Gia nghe xong tình hình như vậy, không đưa ra bất cứ đề nghị nào, ông ta chỉ nói một câu:
- Chuyện này, có khả năng Thiên Trì hiểu rõ hơn tôi, Thụy Viễn, ông nội đã giao chuyện này cho cậu, thì chính cậu phải tự xử lý.
Thụy Viễn còn muốn nói tiếp, bên kia lại không chấp nhận lời giải thích của gã,
- Ông nội sớm muộn gì cũng sẽ phải ra đi, cậu nên học được cách tự ra quyết định, tôi không sợ cậu làm sai, chỉ sợ cậu không tự học hỏi được.
Nói xong, bên kia trực tiếp ngắt điện thoại.
Tuy rằng Thụy Viễn ra khỏi xe mới gọi điện thoại, nhưng nếu Trần Thái Trung nhìn chăm chú gã, cộng với việc điều chỉnh một chút thính lực, thì có thể hiểu được phần lớn sự tình, cho dù điều này có chút trái với đạo đức, hắn cũng mặc kệ.
Vì thế, phản ứng của Thiên Gia, bị La Thiên Thượng Tiên ngồi trong xe nghe không sót chữ nào.
Tuy nhiên, việc sau đó Thụy Viễn nói chuyện với Lương Thiên Trì, hắn không có chút hứng thú nghe ngóng, sau đó xe lại khởi động tiếp tục lộ trình.
Dù sao, chỉ cần người ta đồng ý tiếp tục chơi, hắn nhất định muốn giơ tay ra hỗ trợ, nhưng nếu người ta quyết tâm không chơi, thì hắn cũng chỉ có thể buông tha mà thôi.
Trên thực tế, Trần Thái Trung đối với bước phát triển tiếp theo của sự việc, đã tìm ra một số cách, theo suy nghĩ của hắn, chỉ cần hắn đồng ý thu xếp chuyện này, thì Thiên Gia ở thành phố Phượng Hoàng thực sực sẽ không phải chịu thua thiệt gì.
Vấn đề mấu chốt, đương nhiên vẫn là ở trên người ông cụ Hoàng, nhưng, ông cụ Hoàng có mạnh đến đâu cũng chỉ là một người, Trần Thái Trung đã quyết định, đến lúc đó nếu có bất kỳ dấu hiệu nào của sự cố, thì hắn nhất định phải dùng đến tiên lực, đi khống chế một chút lối