Đại khái bài phát biểu của Bùi Tú Linh đã xong, Trần Thái Trung cười nhạt một tiếng, cũng không trả lời liền vào phòng quan sát, chỉ vào mũi của Thụy Viễn mà mắng.
- Tôi nói anh đơn thuần là xứng đáng, anh rất có khả năng mà, không cần tôi đi cùng phải không? Hiện tại tốt rồi chứ? Theo tôi nói là, bọn họ đánh anh còn chưa đủ nặng
Ngay sau đó, hắn liền kéo Thụy Viễn từ giường bệnh đứng dậy. Chỉ liếc mắt nhìn, hắn đã rõ, vết thương trên người Thụy Viễn cũng không nghiêm trọng. Y trong chuyện này đơn giản là chó giả chết, gây áp lực cho Chính phủ thành phố Phượng Hoàng.
Thông thường, tác phong vô lại của Thụy Viễn, Trần Thái Phong vẫn hài lòng tán thưởng. Bởi vì chính bản thân hắn cũng là người như vậy. Anh đây không chọc giận mọi người, mọi người nên niệm Phật, bây giờ chọc tới tôi, làm sao có thể nói đơn giản như vậy là xong ư? Mượn điểm khởi đầu này khai mở ra mới là hợp lẽ thường.
Tuy nhiên, lúc này chỗ khó xử của hắn là bị kẹp ở chính giữa. Như vậy, tác phong này khiến cho hắn không thể chịu đựng được nữa.
- Ái dà! Đừng túm. Đau chết mất!
Thụy Viễn có bộ dạng như sắp chết, rõ ràng, thằng nhãi ranh này dự định mang bộ dạng chó chết đến cùng.
Hai cảnh sát và hai thư ký văn phòng Ủy Ban nhân dân sợ xảy ra điều gì bất trắc, theo sát ở phía sau Trần Thái Trung đã xông vào, nhìn thấy Thụy Viễn bị đối xử như vậy, không kìm nổi sợ hãi.
Tuy nhiên, nghĩ lại nữ trợ lý yểu điệu kia, không ngờ bằng lòng ôm người con trai đó khóc. Bốn người ngay lập tức liền quyết định, đầu tiên thờ ơ lạnh nhạt, chờ tới khi có lời nói ra, họ sẽ xử trí, cũng có thể chưa muộn.
- Thật không? Anh rất đau phải không?
Trần Thái Trung cười nhạt một tiếng;
- Vậy tôi giúp anh mát xa nhé. Thụy Viễn! Anh có biết không? Hôm nay anh… khiến tôi rất bị động đó.
Thụy Viễn còn chưa kịp nói gì, Trần Thái Trung liền đưa tay xoa bóp liên tục các chỗ trên người y. Không phải phân trần lật người y lại, ấn hai tay xuống rồi xoa bóp một hồi.
Nói là mát xa, thực ra trên cơ bản không dùng tiên khí gì. Dù sao cũng chỉ là đánh vào tâm lý, tôi nhiều lắm là đánh cho bầm tím, lại không giết được người. Tiên linh khí của anh đây, cũng không dễ phung phí được.
Lúc đầu, thái độ của Thụy Viễn đối với Trần Thái Trung, là không hài lòng. Lòng dạ độc ác của y cũng không lộ ra, còn nữa chờ Trưởng phòng Trần cho y làm chủ. Ai ngờ thằng nhãi ranh này vừa tới, lại trừng trị mình trước.
Tuy nhiên, oán giận của Trần Thái Trung, y cũng nghe đến tai, nghĩ lại kiềm chế cơn giận, không thể không thừa nhận. Sự việc y gặp hôm nay, thực ra là dùng Thái Trung người ta ra chống đỡ.
Nói trắng ra, vẫn là trong lòng của y cảm nhận, Trần Thái Trung là người đáng kết giao nhất. Hơn nữa, ông cụ cũng rất coi trọng người này. Vì thế, chờ tới khi cảm giác thoải mái quen thuộc lại vụt qua, y nhẹ nhàng rên rỉ hai tiếng:
- Ừ! Cảm ơn Trần Thái Trung. Cảm thấy… đỡ chút rồi.
- Đỡ chút hả? Vậy thì đúng rồi.
Trần Thái Trung đúng lúc thu tay lại, mắt thử liếc nhìn mấy người phía sau đang bước vào, cũng không chào hỏi họ, hơn nữa tiếp tục dạy dỗ Thụy Viễn:
- Xem, tôi sớm nói với anh rồi. Cảnh sát thành phố Phượng Hoàng chính là nhóm người cặn bã nhất. Anh không tin tôi mà, bây giờ biết rồi chứ?
Thụy Viễn gật gật đầu cười gượng, lại vẫn là bộ dạng uể oải đó:
- Tin rồi, lần này tôi tin thật rồi. Chúng ta không đầu tư ở Phượng Hoàng nữa. Thế này còn chưa được sao?
Lời của y vừa nói ra, sắc mặt hai thư ký của phòng Chính phủ liền thay đổi. Tuy nhiên, sắc mặt của hai người cảnh sát đó càng khó coi hơn.
Chính mắt thấy Thụy Viễn lên tiếng, cũng là có ham muốn giao lưu. Một thanh tra cảnh sát đi tới, liền chỉ vào Trần Thái Trung;
- Làm phiền anh nói chuyện chú ý một chút được không? Là nhân viên Nhà nước, hình tượng người cảnh sát nhân dân, anh không nên chửi bới như vậy.
Lý giải của thanh tra cảnh sát, người vừa mới tới, có thể là thực hiện kế trước chèn ép sau nâng cao, chính là trước tiên vẫn giúp đỡ Thụy Viễn, thực ra để trút giận. Sau đó, chờ sau khi cảm xúc ổn định, lại khéo léo khuyên bảo một phen, để cuối cùng đạt được mục đích hạ hỏa.
Sách lược này, rõ ràng là chính xác, nhưng lúc nãy khi mọi người đang chờ người, lén lút hỏi thăm lí lịch của Trần Thái Trung, mới biết được đúng là một người luôn được kỳ vọng. Tuy nhiên là một người trẻ tuổi tạm thời được điều tới văn phòng thu hút đầu tư, cấp bậc cũng chỉ là Phó phòng mà thôi.
Cấp bậc Phó phòng này, thực sự là chỗ quá thấp. Thanh tra cảnh sát bậc một cũng không giống cấp của hắn, Trần Thái Trung chỉ là cấp phó phòng, người ta đường đường là cán bộ cấp Cục trưởng.
Mặc dù y tự dự đoán được dụng ý của Trần Thái Trung, nhưng khi trước mặt nhiều người như vậy, y rõ ràng không dám đối mặt với cảnh sát, chỉ là khiến y tương đối khó chịu. Lấy cấp bậc của anh, việc này có thích hợp không? Không thấy ông này đứng đó có một vạch ba sao ư?
- Hình tượng cảnh sát, đáng để tôi chửi bới như vậy sao?
Trần Thái Trung liếc nhìn y một cái, ánh mắt không nói lên vẻ hiền dịu.
Vừa nói, hắn vừa giơ tay sang một bên chỉ sang chỗ bị thịt bị băng bó rất chặt bên cạnh
- Đây cũng là tôi chửi bới ra sao?
- Anh!
Thanh tra cảnh sát trợn mắt lên. May mà, một người cảnh sát phía trước bên cạnh y bắt đầu thốt lời:
- Được rồi! Cục trưởng Lưu, không cần chấp nhặt với anh ta…
- Cục trưởng Lưu?
Tai của Trần Thái Trung, không phải là vẫn sử dụng tốt như thường chứ. Hắn lập lức chuyển qua chỗ đó, nhìn viên cảnh sát từ trên xuống dưới, nhìn thẳng đối phương mà sởn tóc gáy, mới cười nhạt rồi hỏi:
- Lưu Đông Khải?
Lưu Đông Khải là phó Cục trưởng Quản lý điều chỉnh Kỷ luật, xuất hiện trong trường hợp như thế này, dường